Edit: Linh Nhi
Beta: Diệp Y Giai
“Nương nương cũng đừng để cho Hầu gia và tiểu thư đợi lâu.” Phấn Đại nhắc nhở.
Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, nàng ta cũng gọi cả ca ca đến ư? Nói là ba huynh muội các nàng hội tụ cũng không sai, nhưng mà Vân Yên Nhiên quả thực muốn gặp mặt với ca ca và tỷ tỷ à?
Vân Thanh Nhiễm không phải là không tin con người có thể hối cải để làm một người mới, cũng không phải muốn nhận định người ta một khi làm ra việc sai lầm thì sau đó đều sẽ làm chuyện sai trái, nhưng lúc trước nàng dùng hai mắt của mình chứng kiến, bản năng kiên trì của nàng đã định ra suy nghĩ về đối phương, đây là một loại bảo hộ đối với bản thân, nàng sẽ không khờ dại thiện lương đến mức tin vào mấy lời của Phấn Đại rằng Vân Yên Nhiên đã thay đổi.
“Được, ta đi với ngươi.” Vân Thanh Nhiễm đáp ứng, tuy rằng nàng không nguyện ý đi gặp Vân Yên Nhiên, nhưng nếu đối phương đã mời ca ca của nàng qua, nàng cũng không thể không đến đó nhìn một chút, thuận tiện cũng có thể đi xem xem Vân Yên Nhiên đang đánh cái chủ ý gì.
Phấn Đại thấy Vân Thanh Nhiễm đáp ứng, trong lòng âm thầm nở nụ cười.
“Nương nương mời đi theo nô tỳ, phòng ở trong tông miếu này đều có cùng hình thức, người nào lần đầu tiên tới nơi này đều rất dễ bị lạc đường.”
Phấn Đại đi trước dẫn đường cho Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm đi theo nàng ta.
Phấn Đại đưa Vân Thanh Nhiễm đến bên ngoài một căn phòng, “Tiểu thư và hầu gia đang ở bên trong chờ nương nương, nô tỳ sẽ không vào gây trở ngại nương nương ôn chuyện với huynh muội.”
Sau khi Phấn Đại đưa Vân Thanh Nhiễm tới cửa thì rời đi.
Vân Thanh Nhiễm chăm chú liếc mắt nhìn bóng lưng đi xa của Phấn Đại, sau đó đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Cửa vừa mở ra, hình ảnh xuất hiện trước mặt ngoài ý liệu của Vân Thanh Nhiễm.
Ca ca!
Vân Thanh Nhiễm đi vào xem xét tình trạng của Vân Tử Hy, Vân Tử Hy nằm gục ở trên bàn, tay trái hắn cầm chùy thủ, mà chùy thủ kia lại đâm vào chính tay phải của hắn!
Máu từ tay phải nhuộm đỏ nửa chiếc khăn trải bàn…
“Ca ca, đã xảy ra chuyện gì?” Vân Thanh Nhiễm chạy đến bên cạnh Vân Tử Hy xem xét tình hình của hắn.
Vân Thanh Nhiễm vừa đi vào, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đóng lại.
Vân Tử Hy nghe thấy thanh âm của Vân Thanh Nhiễm, mới nâng đầu lên, nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng phẫn nộ, hắn vội đuổi Vân Thanh Nhiễm đi, “Thanh Nhiễm, muội mau rời khỏi nơi này.”
“Sao lại thế này?” Vân Thanh Nhiễm không thể bỏ mặc Vân Tử Hy không quản.
Vân Tử Hy không trả lời, ngày hôm nay hắn quả thật là bị Vân Yên Nhiên gọi đến, tuy cảm tình của hắn đối với Vân Yên Nhiên không nhiều như với Vân Thanh Nhiễm, nhưng chung quy Vân Yên Nhiên cũng là muội muội hắn, nếu Vân Yên Nhiên nguyện ý sửa đổi, Vân Tử Hy tự nhiên sẽ cao hứng, chẳng qua hắn không ngờ rằng vị muội muội ruột này lại hạ dược trong trà của hắn.
Sau khi Vân Yên Nhiên cho Vân Tử Hy uống trà có vấn đề lại nói cho hắn biết lát nữa Vân Thanh Nhiễm sẽ đến, Vân Tử Hy sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc này.
Để hắn trúng dược, lại đưa Vân Thanh Nhiễm đến bên cạnh hắn, chuyện như vậy thật sự là do muội muội ruột của hắn làm ra ư?Quả thực không phải một mình Vân Yên Nhiên có thể làm ra, Vân yên Nhiên có phần, mặt khác cũng có người ủng hộ Vân Yên Nhiên làm vậy, bằng không vở kịch hay này nếu không ai đến nhìn, cũng sẽ không có ý nghĩa.
Trước khi Vân Thanh Nhiễm đến, Vân Tử Hy đã đâm tay phải mình bị thương, một mặt hắn hy vọng đau đớn có thể giúp hắn thanh tỉnh một chút, một mặt khác là muốn bản thân mất đi khả năng thương tổn Vân Thanh Nhiễm.
Hắn không thể cam đoan lúc bản thân mất đi lý trí, ma quỷ ẩn giấu ở chỗ sâu nhất trong nội tâm của hắn có thể sẽ thoát ra hay không.
Vì thế khi Vân Thanh Nhiễm tiến vào mới nhìn thấy hình ảnh vừa rồi. Cũng may Vân Yên Nhiên rốt cuộc vẫn còn niệm một chút tình nghĩa huynh muội, biết dược này nếu hạ nhiều sẽ gây tổn thương thân thể, nên trong chén trà mà Vân Tử Hy uống đã cho Y Lan Y Lan cực loãng, sau khi nàng ta pha nước nhiều lần mới trộn vào trong trà.
Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy trên bàn còn bày một ấm trà và một chén trà không, Vân Thanh Nhiễm cầm ấm trà lên ngửi, mùi vị rất nhạt, rất khó đoán được. Bởi vì hương hoa của trà rất nồng.
“Vân Yên Nhiên cho huynh uống cái gì?” Vân Thanh Nhiễm lạnh giọng nói, Vân Yên Nhiên lại muốn làm cái gì? Ca ca cũng là ca ca của nàng ta, cho dù nàng ta có oán với mình, nhưng sao lại liên lụy đến cả ca ca?
“Nhiễm Nhiễm ngoan, đi ra ngoài đi, ca ca không có việc gì.” Sắc mặt Vân Tử Hy trắng bệch, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi, có thể thấy được tình huống lúc này của hắn rất không ổn, thế nhưng hắn vẫn cười trấn an Vân Thanh Nhiễm, để cho nàng không cần lo lắng cho hắn.
“Huynh không trả lời muội sẽ tự mình thử.” Vân Thanh Nhiễm làm bộ muốn uống ấm trà kia, nếu không biết ca ca rốt cuộc bị làm sao, thì nàng nghĩ biện pháp giúp hắn thế nào đây?
“Đừng!” Vân Tử Hy vội vàng đè tay Vân Thanh Nhiễm lại, ngăn cản nàng uống ấm trà kia, “Là Y Lan Y Lan.”
Lại là Y Lan Y Lan? Đời này, lần đầu tiên Vân Thanh Nhiễm chán ghét một loại dược như vậy, đây đã là lần thứ ba nàng thấy Y Lan Y Lan, mà hai lần trong đó đều có liên quan đến Vân Yên Nhiên!
Lần trước Vân Yên Nhiên dùng Y Lan Y Lan lên người Cửu hoàng tử, kết quả bị phát hiện bị phạt đến tông miếu để thanh tu.
Nàng ta thanh tu lâu đến vậy, lại thanh tu ra kết quả như vậy à?
Biết để huân hương sẽ bị phát hiện, nên trực tiếp hòa dược vào trong trà, hiểu được việc dùng mùi hoa che giấu đi hương Y Lan Y Lan, thủ đoạn ngược lại càng thêm cao minh!
Mỗi ngày niệm kinh tụng Phật bái Bồ Tát chính là để cân nhắc xem hại người như thế nào sẽ không bị liên lụy đến mình ư? Hay là nghiên cứu xem hại ca ca ruột của mình như thế nào đây? Y Lan Y Lan là loại dược gì, Vân Yên Nhiên chẳng lẽ không rõ sao? Nàng ta lại muốn dùng nó lên trên người ca ca ruột của mình?
Vân Thanh Nhiễm không đi, nàng vươn tay ra, cầm thanh chùy thủ cắm ở trên tay Vân Tử Hy, thanh chùy thủ kia là Vân Tử Hy tự mình đâm vào, đau đớn có thể làm hắn thanh tỉnh một chút, chùy thủ đâm xuyên qua tay hắn, ghim vào mặt bàn bên dưới, tiến sâu vào gỗ ba phân.
Vân Thanh Nhiễm nhướng mày, trên tay dùng sức một cái, rút chùy thủ ra, cánh tay đó, là tay hắn cầm kiếm, nếu cánh tay ấy phế đi, hắn phải lấy gì cầm kiếm, bảy năm chinh chiến, mười lăm năm tập võ, hắn làm sao có thể mất đi cánh tay này?
Cùng lúc chủy thủ rút ra, Vân Thanh Nhiễm xé rách váy sam, vũ y nghê thường trân quý ở trên tay Vân Thanh Nhiễm trở thành vải vóc dùng để băng bó.
Vân Thanh Nhiễm băng bó rất thuần thục, nhìn lỗ máu vì bị đâm nơi lòng bàn tay kia, ánh mắt Vân Thanh Nhiễm rét lạnh. Nếu nàng mặc kệ không quản, cánh tay này của ca ca sẽ bị phế đi.
“Nhiễm Nhiễm, đừng lo cho ca ca, muội đi ra ngoài trước đi.” Vân Tử Hy kiên trì đuổi Vân Thanh Nhiễm đi, tình trạng hiện giờ của hắn chính hắn rõ ràng nhất, hắn không muốn thương tổn tới Thanh Nhiễm.
“Cho dù hiện tại muội muốn chạy cũng không còn kịp nữa đâu.” Nếu bọn họ đã gọi nàng đến đây, có lẽ đã chuẩn bị mọi thứ vẹn toàn, đào sẵn hố chỉ chờ nàng nhảy vào. Có lẽ hiện giờ ngoài cửa có người trông coi, nàng muốn rời khỏi tuyệt đối không dễ dàng như vậy.
Huống chi Vân Thanh Nhiễm cũng không muốn đi, nàng không thể mặc kệ Vân Tử Hy.
Sau khi Vân Thanh Nhiễm băng bó bàn tay cho Vân Tử Hy xong lại phát hiện mặt Vân Tử Hy từ trắng bệch chuyển sang hồng, mồ hôi trên mặt càng thêm dày đặc, Vân Thanh Nhiễm có thể thấy rất rõ ràng gân xanh nổi trên khuôn mặt Vân Tử Hy, cúi đầu, Vân Thanh Nhiễm thấy hai tay Vân tử Hy nắm chặt, gân mạch trên tay nổi bật rõ ràng.
“Đừng nắm tay nữa, tay phải của huynh còn đang bị thương.” Lại dùng thêm lực thì sẽ bị phế đi đó.
Vân Tử Hy lại không nghe, phế bỏ một bàn tay, so với việc thương tổn nàng, Vân Tử Hy lựa chọn vế trước. Nếu đổ máu và đau đớn có thể khiến hắn thanh tỉnh một chút.
Vân Thanh Nhiễm nhìn ra được hắn đang khó chịu, thoáng cởi bỏ một ít quần áo cho hắn, không chỉ trên mặt, da thịt trên ngực hắn cũng đã nổi lên sắc hồng không bình thường, thật giống như mới từ trong lồng hấp đi ra.
Vân Thanh Nhiễm biết không lâu sau cửa phòng này sẽ tự động mở ra, vở kịch hay huynh muội loạn luân nếu thiếu người xem, vậy sao có thể thành công được đây?
Có điều vở diễn này nhất định sẽ thất bại, ánh mắt Vân Thanh Nhiễm dừng lại trên tay phải của Vân Tử Hy, miệng vết thương quá lớn, cho dù nàng đã băng bó miệng vết thương, nhưng máu vẫn chảy ra nhuộm đỏ miếng vải sắc lam, thoạt nhìn đặc biệt chói mắt. Ca ca của nàng thà tự làm bản thân bị thương cũng không muốn tổn thương tới nàng, phần cố chấp này của Vân Tử Hy sẽ khiến cho người bày ra ván cờ này không ngờ tới được.
Đúng vậy, người bày bố nghĩ Vân Tử Hy thích Vân Thanh Nhiễm như vậy, dưới tình huống này nhất định sẽ mất đi lý trí, nhưng bọn họ nghĩ sai về Vân Tử Hy rồi, so với việc chiếm lấy Vân Thanh Nhiễm, thì Vân Tử Hy càng không hy vọng Vân Thanh Nhiễm bị tổn thương.
Thích một người không phải là đi giữ lấy nàng, mà là hy vọng nàng hạnh phúc, bất kể làm chuyện gì cũng đều lấy việc không thương tổn nàng đặt lên hàng đầu.
Quả nhiên, qua một khắc đồng hồ, có tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, đến không phải là một người, mà là một đoàn người.
Cửa phòng mạnh mẽ bị mở ra, tiến vào đầu tiên là một hàng Ngự lâm quân ăn mặc chỉnh tề. Tình hình này, quả thực giống như xông vào bắt trộm, cũng đúng, bắt gian với bắt trộm cũng chỉ khác một chữ mà thôi.
Rồi sau đó, là hoàng đế, hoàng hậu, cùng với mấy vị vương gia và đại thần đi theo phía sau bọn họ. Trong đó còn có Trấn Nam vương gia, vương phi cùng với thế tử gia của phủ Trấn Nam vương.
Căn phòng nhỏ này bởi vì đột nhiên xuất hiện một nhóm người mà trở nên chật chội, Vân Thanh Nhiễm và Vân Tử Hy nhất thời bị mọi người bao bọc xung quanh, trở thành đối tượng cho vô số ánh mắt xem xét.
Lúc Ký Bắc vương Hách Vu Thiên nhìn thấy hình ảnh trong phòng thì kinh ngạc một trận, bởi vì những gì hắn nhìn thấy không giống như trong dự liệu của hắn, hắn nghĩ sẽ nhìn thấy thân ảnh Vân Thanh Nhiễm và Vân Tử Hy quấn lấy nhau ở trên giường, hắn nghĩ giờ khắc này bày ra ở trước mắt mọi người chính là một vở huynh muội loạn luân, ai ngờ Vân Thanh Nhiễm và Vân Tử Hy dù đều ở đây, nhưng lại cách rất xa với dự liệu của hắn.
Một màn hôm nay là do một tay Hách Vu Thiên an bài, Vân Yên Nhiên chẳng qua chỉ là một con cờ của hắn mà thôi.
Để cho Vân Yên Nhiên dẫn Vân Tử Hy và Vân Thanh Nhiễm vào trong phòng này, lại giật dây Vân Yên Nhiên cho Vân Tử Hy uống Y Lan Y Lan. Sau đó hắn lấy lý do là người của hắn ở trong hậu viện phát hiện thích khách, đã bắt lại, sau đó mang mọi người cùng nhau đến xem, sau đó lại “rất không đúng lúc” tiến vào nhầm phòng, bắt gặp một màn huynh muội loạn luân này.
Kể từ đó, cũng đủ để hủy diệt một Vân Tử Hy rồi.
Hách Vu Thiên hiện giờ đối với ngôi vị hoàng đế như hổ rình mồi, hắn tìm tới Vân Tử Hy, hy vọng Vân Tử Hy có thể giúp hắn, kết quả là Vân Tử Hy không đồng ý.
Vân Tử Hy không chịu giúp hắn, trở thành phụ tá đắc lực của hắn, trợ giúp hắn đoạt lại ngôi vị hoàng đế, vậy thì hắn phải hủy diệt hắn ta, không thể để hắn ta bán mạng cho Dạ Hoằng Nghị, thành trở ngại của hắn!
Muốn hủy diệt một người mới, thì phải tận dụng khi hắn ta chưa hoàn toàn trưởng thành mà hủy diệt, bằng không đợi Vân Tử Hy trở thành Quân Vô ý thứ hai, thì hắn muốn hủy, cũng vô cùng khó khăn.
Lúc này, hình ảnh xuất hiện trước mặt mọi người có chút ái muội, Vân Tử Hy vẻ mặt phiếm hồng, quần áo không chỉnh tề, ngực trần lộ ra mảng lớn da thịt, mà Vân Thanh Nhiễm đứng bên cạnh hắn, không coi ai ra gì mà lau mồ hôi cho hắn.
Đôi môi Vân Thanh Nhiễm mím thành một đường thẳng. Quân Mặc Thần thấy được vẻ mặt của Vân Thanh Nhiễm, từ trên mặt nàng đọc ra được sự tức giận của nàng, cùng với quan tâm của nàng đối với Vân Tử Hy.