Hoàng Phủ Yên vẫn mặc một chiếc váy bông màu trắng, trên đầu cài một cây trâm ngọc màu trắng, toàn thân tỏa ra vầng sáng trắng nhàn nhạt. Nàng ta vốn có dáng vẻ dịu dàng động lòng người, kết hợp với chiếc váy dài màu trắng càng khiến người ta thương xót.
Chỉ là hai hàng lông mày dựng ngược, hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt giận dữ, tái nhợt không còn giọt máu, đôi mím chặt môi, hoàn toàn khác với vẻ e lệ, ngây thơ trước đây.
Hoàng Phủ Vô Song nằm nghiêng trên giường, một tay chống cằm, lạnh lùng nheo mắt nói: “Yên nhi, muội tới đây làm gì?”
Hoàng Phủ Yên trừng mắt, tức giận nói: “Tới đây xem người khác câu dẫn người như thế nào, hại người như thế nào!”
Từng câu một đều nhằm về phía Hoa Trứ Vũ. Rõ ràng, lúc này nàng ta không hề để ý tới hình tượng của mình, tức giận quát ầm lên.
Hoàng Phủ Vô Song không vui nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo như dao: “Yên nhi, đi ra ngoài. Muội nhìn xem mình đã thành cái dạng gì rồi? Cơ Phượng Ly là gì của muội mà muội mặc tang phục cho hắn.”
“Muội thích, hoàng huynh, huynh không thể ở cùng chỗ với loại yêu nghiệt này, phải giết hắn càng sớm càng tốt, không nên để hắn hại nước hại dân!” Hoàng Phủ Yên cười lạnh đi về phía trước, ánh mắt sáng rực như đuốc dán lên người Hoa Trứ Vũ.
“Làm càn!” Tiếng quát lạnh lẽo của Hoàng Phủ Vô Song truyền tới.
Không khí lập tức trở nên nặng nề, Hoa Trứ Vũ nhìn lại, chỉ thấy toàn thân Hoàng Phủ Vô Song tỏa ra sự tức giận, âm u.
Hoàng Phủ Yên bị Hoàng Phủ Vô Song dọa cho đứng sững tại chỗ, sắc mặt tái nhợt như tuyết.
“Hoàng huynh ····· huynh ····· bao che cho hắn.” Hoàng Phủ Yên ôm mặt chạy ra ngoài.
Hoa Trứ Vũ đứng bên cửa sổ, yên lặng nhìn khoảng sân đầy tuyết. Nghe thấy tiếng bước chân của Hoàng Phủ Vô Song, nàng chỉ thản nhiên nói: “Hoàng Thượng, kết quả như vậy, ngài đã thấy hài lòng chưa?”
“Tiểu Bảo Nhi, ngươi đang nói gì vậy?” Hoàng Phủ Vô Song cười vô hại.
Hoa Trứ Vũ nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Vô Song, chậm rãi nói. “Ngài cố ý để ta làm quan giám trảm Cơ Phượng Ly, ngài cố ý để ta trở thành cái bia cho mọi người công trích, vì sao vậy?”
Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, u oán nhìn nàng. “Tiểu Bảo Nhi, ngươi nghĩ gì vậy? Thật ra trẫm không có ý gì khác, trẫm chỉ không muốn ngươi rời xa trẫm. Trẫm muốn mọi người trở mặt với người để ngươi chỉ có thể đứng bên cạnh trẫm, làm tổng quản cho trẫm cả đời.”
Làm tổng quản cho hắn cả đời?
Hoa Trứ Vũ nhắm mắt lại không nói gì, trong lòng chỉ cảm thấy lo lắng, sau một hồi im lặng, nàng mở mắt ra, nàng nhìn thấy hắn lẳng lặng chống tay nằm nghiêng trên giường bình tĩnh nhìn nàng, dàng vẻ hồn nhiên không chút tà niệm, rung động lòng người.
Hoàng Phủ Vô Song như vậy luôn khiến người khác mềm lòng. Nhưng Hoa Trứ Vũ cũng hiểu, người này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Chỉ e thủ đoạn của hắn còn cao thâm hơn so với tưởng tượng của nàng. Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, nhưng gió vẫn lạnh thấu xương, nàng đứng dựa bên cửa sổ, sự hốt hoảng, bi thương trong lòng cuồn cuộn không dứt.
“Tiểu Bảo Nhi ·····” Hoàng Phủ Vô Song kéo dài giọng.
“Ừm?” Hoa Trứ Vũ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đồng ý với ta được không?” Giọng nói Hoàng Phủ Vô Song từ phía sau truyền tới.
“Đồng ý chuyện gì?” Hoa Trứ Vũ thản nhiên hỏi.
“Làm tổng quản của ta cả đời.” Hoàng Phủ Vô Song nhướn mày nhìn Hoa Trứ Vũ. Giống như nhìn thấu cả con người nàng, thấu cả lục phủ ngũ tạng của nàng.
Hoa Trứ Vũ mím môi không nói.
“Được không?” Hoàng Phủ Vô Song tiếp tục hỏi, giọng nói trầm thấp, mang theo chút nỉ non như cầu khẩn.
“Hoàng Thượng bảo nô tài làm cái gì, nô tài sẽ làm cái đó.” Hoa Trứ Vũ trầm tĩnh nói.
“Lúc nào ngươi lại biết nghe lời như vậy.” Vô Song ngồi dậy rời khỏi giường, thong thả đi đến bên cạnh nàng, chậm rãi hỏi.
Hoa Trứ Vũ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu xuống mái hiên Hoàng cung, phản chiếu ánh sáng màu trắng lấp lánh.
Có một tiểu thái giám đang quét tuyết trong sân, một cây mai đang nở hoa, cảnh vậy có phần giống trước đây, lại cũng có phần không giống. Chẳng qua, tâm trạng của người ngắm cảnh đang biến động, nên cảnh đẹp cũng nhuốm mùi đau thương.
Chỉ là sự đau thương này không được phép kéo dài.
Hoa Trứ Vũ run rẩy khép hờ hai mắt, khi mở ra lần nữa, gương mặt có thêm vài phần ý nhị, ánh mắt điềm tĩnh mà lấp lánh như một viên ngọc đã trải qua sự mài dũa của thời gian. Những tỳ vết ảm đạm trên đó giờ chỉ còn vẻ sáng bóng, vững chắc.
Nàng vuốt một bên tóc, quay lại tươi cười. “Hoàng Thượng, có khi nào nô tài không nghe lời của Hoàng Thượng đâu, nô tài thay đồ rồi hầu hạ Hoàng Thượng tới Cần Chính Điện.”
“Được! Vậy coi như ngươi đã đồng ý với trẫm!” Ánh mắt Hoàng Phủ Vô Song rực sáng, hắn tựa vào cửa nhìn Hoa Trứ Vũ rửa mặt, chải đầu.
Thu xếp xong xuôi, Hoa Trứ Vũ đi theo Hoàng Phủ Vô Song ra ngoài.
Trong cung vẫn còn lưu lại những chiếc đèn lồng đỏ mang theo không khí giao thừa vui vẻ, chẳng qua, trên từng chiếc đèn lồng đã phủ thêm một lớp tuyết mỏng, mang theo vẻ thê lương. Trên đường đi, Hoa Trứ Vũ có thể nhận ra ánh mắt các cung nữ, thái giám nhìn nàng hoàn toàn khác so với trước đây. Nàng biết, nụ hôn trên pháp trường đêm qua, sức ảnh hưởng của nó còn lớn hơn cả tin tức Cơ Phượng Ly bị xử lăng trì.
Lúc này, tất cả dân chúng Vũ Đô đều nghĩ nàng là người đoạn tụ. Bây giờ, nàng lại ở cùng một chỗ với Hoàng Phủ Vô Song, cộng thêm lời đồn yêu nghiệt mê hoặc chủ trước đây, chỉ e trong số mười người sẽ có tới chín nghĩ nàng và Hoàng Phủ Vô Song có quan hệ mập mờ.
Người đời phỉ bang nàng, nàng chỉ có thể cười trừ.
Hoàng Phủ Vô Song không tới Cần Chính Điện, mà dẫn Hoa Trứ Vũ tới ngự hoa viên.
Sau mấy ngày tuyết rơi, hoa mai trong ngự hoa viên đang nở rộ, còn chưa bước vào trong đã ngửi thấy mùi hương thơm mát, quanh quẩn như giấc mộng. Càng gần càng thấm vào ruột gan. Tuyết vẫn đọng rất dày, còn có không ít dấu chân các kiểu, có thể thấy không ít người đã tới đây thưởng mai. Trong ngự hoa viên lúc này chỉ có nàng và Hoàng Phủ Vô Song, cùng với tiếng bước chân vang vọng trên nền tuyết của hai người.
Đi thêm một lát là tới Mai Lâm, mật độ hoa mai dày hơn, có cả tuyết đọng trên từng đóa hoa lấp lánh mang theo hương thơm tươi mát.
Mơ hồ nhớ lại, ngày Bắc chinh thắng lợi quay về, hắn mặc áo khoác lông cừu màu trắng, cưỡi ngựa chạy qua cây cầu đầy hoa, cả một rừng mai kiêu ngạo phía sau tôn lên dáng vẻ tuấn mỹ như thiên thần của hắn, nay những đóa mai đã nở rộ, chỉ có bóng người mặc áo lông cừu trắng kia không còn xuất hiện nữa.
Trên một sườn đá nằm nghiêng, có một cây mai đang nở hoa vô cùng xinh đẹp.
Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi đi qua đó hái một cành mai bỏ vào tay Hoa Trứ Vũ, Hoa Trứ Vũ vội vàng đưa tay nhận lấy. Hắn đi quanh cây mai kia hái được không dưới mười cành, những cành hoa kiều diễm sơ tà.
“Tiểu Bảo Nhi, lát nữa cắm vào bình hoa, cả căn phòng sẽ tràn ngập hương thơm.” Hoàng Phủ Vô Song bẻ một cành hoa mai cuối cùng, cười nói.
“Tuân mệnh Hoàng thượng, để lát nữa Tiểu Bảo Nhi sẽ mang nó tới Cần Chính Điện!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.
Hoàng Phủ Vô Song thở dài. “Tiểu Bảo Nhi, trẫm muốn để ở phòng ngươi.”
Sao Hoa Trứ Vũ không biết, chỉ là nàng không muốn nhận lấy cành mai kiều diễm này thôi.
“Hoàng Thượng, loài hoa ngông cuồng cao ngạo này nên đặt trong thư phòng Hoàng Thượng mới đúng.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.
Hoàng Phủ Vô Song nhìn Hoa Trứ Vũ, ánh mắt thâm sâu không thấy đáy, khi nhìn Hoa Trứ Vũ, còn nhìn thấy cả cành mai thanh cao phía sau nàng.
“Ngông cuồng cao ngạo, còn có chút tà khí!” Ánh mắt của hắn đột nhiên hòa dịu đi nhiều. “Trẫm thấy rất giống ngươi.”
Hoa Trứ Vũ ngây người.
Trên chiến trường, quả thật nàng đã sống đúng như cái tên Doanh Sơ Tà. Nhưng ở trong thâm cung, nàng chưa hề lộ tới nửa điểm ngông cuồng, vì sao Hoàng Phủ Vô Song lại nói nàng giống Doanh Sơ Tà, hay là hắn cũng đã biết nàng chính là Doanh Sơ Tà?
Hoa Trứ Vũ có cảm giác càng lúc mình càng không hiểu rõ ván cờ này. Nhưng dù không hiểu rõ, dù nàng chỉ là một quân tốt, sau khi qua sông sẽ có ngày trở thành tướng quân.
“Nếu Hoàng Thượng đã muốn thì Tiểu Bảo Nhi nhận vậy.” Hoa Trứ Vũ yếu ớt cười, khi cầm lấy cành hoa, nàng chỉ cảm thấy một mùi hương băng thanh ngọc khiết thấm vào ruột gan.
“Hoàng Thượng.” Cát Tường đi tới truyền tin tức.
“Chuyện gì.” Hoàng Phủ Vô Song nghiêm giọng nói.
“Các đại thần đang tụ tập ở Cần Chính Điện, muốn dâng bản tấu.” Cát Tường bẩm báo.
Hoàng Phủ Vô Song hừ lạnh. “Mấy lão thất phu này, trẫm muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được.” Hắn phủi ống tay áo dính tuyết, dẫn đầu bước ra ngoài.
Cát Tường và Hoa Trứ Vũ theo sau. Trên đường ra ngự hoa viên liền thấy một tiểu cung nữ vội vàng chạy tới, trời vẫn còn lạnh mà mồ hôi thấm ướt trán.
“Hoàng Thượng, cuối cùng nô tỳ cũng tìm được Hoàng Thượng rồi!” Tiểu cung nữ chạy tới trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, quỳ rạp xuống đất.
“Chuyện gì, đứng lên nói!” Hoàng Phủ Vô Song trầm giọng hỏi.
Tiểu cung nữ đứng dậy, thở hổn hển nói: “Bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ là Thúy Châu ở Phượng Tê Cung, sáng nay khi Ôn tiểu thư thức dậy bắt đầu ho khan, hình như mắc bệnh rồi.”
“Đã truyền Thái y chưa?” Hoàng Phủ Vô Song trầm giọng hỏi.
Thúy Châu lắc đầu. “Vẫn chưa!”
Hoàng Phủ Vô Song nhìn Hoa Trứ Vũ nói: “Tiểu Bảo Nhi, trẫm tới Cần Chính Điện trước, ngươi phái người đi truyền Thái y, lát nữa trẫm sẽ qua đó. À......” Khi nhìn thấy cành mai đỏ trong tay nàng, hắn liền nói. “Tiểu Bảo Nhi, đem hoa này tới chỗ Uyển nhi, nói là trẫm ban thưởng!”
Hoa Trứ Vũ gật đầu, Hoàng Phủ Vô Song liền vội vàng rời đi.
Hoa Trứ Vũ sai một tiểu thái giám đi mời Thái y, còn mình theo chân Thúy Châu tới Phượng Tê Cung. Tuyết vẫn phủ đầy trên con đường vào Phượng Tê Cung, Ôn Uyển thích múa trên tuyết, do đó đã lệnh cho mọi người không được quét dọn.
Hoa Trứ Vũ đi theo Thúy Châu vào chính sảnh, Thúy Châu vào trong hậu đường hồi bẩm, nàng đứng chờ bên ngoài. Nô tài ở Phượng Tê Cung nhiều như mây, vô cùng náo nhiệt. Nhưng hôm nay lại có phần thanh tĩnh, các cung nữ qua lại đều cẩn thận nín thở, dường như họ rất sợ làm ảnh hưởng tới bệnh tình của Ôn Uyển.
Ôn Uyển bị bệnh, chẳng lẽ nàng không bị bệnh sao?
Hoa Trứ Vũ khẽ cười khổ, chén canh gừng buổi sáng dường như đã hết tác dụng, nàng bắt đầu cảm thấy choáng váng. Nhưng, nàng biết lúc này mình không được phép ngã bệnh, nàng phải kiên trì vượt qua.
Rèm cửa dao động, Ôn Uyển được một tiểu cung nữ dìu ra. Cung trang màu xanh nhạt, mái tóc vấn cao, vẻ mặt có phần tiều tụy, xem ra đúng là bị bệnh.
Nàng nhìn thấy Hoa Trứ Vũ đang đứng trong phòng liền chậm rãi bỏ cánh tay đang bám vào cung nữ kia, đi về phía trước. Đến khi đứng cách Hoa Trứ Vũ ba bước mới dừng lại.
“Hoàng Thượng ban thưởng!” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói.
Ôn Uyển và các cung nữ quỳ xuống cảm tạ.
“Ôn cô nương, Hoàng Thượng biết cô mang bệnh nặng, vô cùng lo lắng, nhưng người còn có quốc sự bận rộn không thể tới chỗ cô nương, đây là cành mai đỏ Hoàng Thượng tự tay hái ban cho ôn cô nương!” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói, tiểu thái giám đứng sau trình mai đỏ lên. Một cung nữ tới tiếp nhận, mang tới trước mặt Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhận lấy, nhìn lướt qua rồi lệnh cho một cung nữ cắm vào chiếc bình hoa trên bàn.
“Các ngươi lui hết ta, ta có chuyện muốn nói với Bảo công công.” Ôn Uyển nhìn Hoa Trứ Vũ, thản nhiên ra lệnh.
Các cung nữ trong Phượng Tê Cung lui hết ra ngoài, chỉ còn lại hai người Hoa Trứ Vũ và Ôn Uyển đứng đối diện với nhau. Không khí trong phòng như đặc lại, vô cùng căng thẳng.
Ôn Uyển mím chặt môi, không nói gì đã giương tay đánh về phía Hoa Trứ Vũ.
Một bàn tay này như mang theo tất cả sức mạnh của nàng ta, cực mạnh, cực ngoan độc.
Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nhìn nàng ta, môi khẽ nhếch lên thành nụ cười mỉa mai. Lúc bàn tay Ôn Uyển sắp chạm tới mặt nàng, nàng đột ngột nắm chặt lấy cổ tay Ôn Uyển. Trong mắt toát lên vẻ lạnh lùng, sắc bén như một thanh bảo kiếm mới xuất vỏ.
Nàng nhìn vào mắt Ôn Uyển, cất tiếng cười lạnh lùng, rồi đột ngột đưa tay điểm huyệt đạo trên vai Ôn Uyển. Huyệt đạo này không cướp đi tính mạng của con người, cũng không gây đau đớn, nhưng lại khiến người ta thấy khó chịu vô cùng. Khi còn ở trong quân doanh, mỗi lần bắt tù binh tra hỏi, bọn họ vẫn thường dùng chiêu này.
Trong khoảnh khắc, Ôn Uyển trở nên kích động nhưng không thể làm gì được nữa.
Hoa Trứ Vũ chậm rãi ngồi xuống ghế, lạnh lùng nhìn dáng vẻ quẫn bách của nàng ta.
“Ngươi...... Ngươi...... Tên yêu nghiệt này, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Ôn Uyển lạnh lùng nhìn Hoa Trứ Vũ. “Ngươi...... Ngươi đã làm gì ta? Ngươi......” Ôn Uyển vẫn còn lý trí không gọi cung nữ vào trong, nàng ta tự biết không thể cho người khác nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của nàng lúc này.
Hoa Trứ Vũ đứng dậy đi tới trước mặt Ôn Uyển, nhấn mạnh từng chữ: “Ta cũng sẽ không bỏ qua cho cô! Cái này xem như là cảnh cáo ta tặng cho cô, sau này, cô không cần phải đóng kịch nữa!” Nói xong, nàng dùng tay giải huyệt đạo của nàng ta, xoay người rời đi.
Ôn Uyển ngã xuống đất, sức lực như bị rút cạn, cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Hoàng Thượng giá lâm!” Giọng hô cao vút của Cát Tường truyền tới, những thái giám, cung nữ đứng ngoài vội vàng quỳ xuống tiếp giá.
Cửa phòng vừa mở, Hoàng Phủ Vô Song đã lập tức đi vào, Hoa Trứ Vũ chỉ đành cúi người thi lễ, lui qua một bên.
Hoàng Phủ Vô Song nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: “Uyển nhi, nàng làm sao vậy?”
Ôn Uyển phủi ống tay áo, chậm rãi đứng dậy. Hoàng Phủ Vô Song vội vàng đi tới đỡ nàng ta lên.
“Hoàng Thượng, vừa rồi, Bảo công công đã bắt nạt Uyển nhi.” Ôn Uyển hai mắt đẫm lệ, oan ức nói.
“Tiểu Bảo Nhi bắt nạt nàng như thế nào, nàng nói một câu, trẫm sẽ trút giận thay nàng!” Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, cất giọng dịu dàng nói với Ôn Uyển.
“Hắn......” Ôn Uyển nghẹn lời, trên người nàng không có vết thương, cũng không có cảm giác đau, nếu nói ra chỉ e Hoàng Phủ Vô Song sẽ không tin, đành phải chậm rãi nói. “Uyển nhi nói đùa thôi, Hoàng Thượng đừng tin là thật, Bảo công công sao có thể bắt nạt Uyển nhi được. Chẳng qua Uyển nhi thấy hơi váng đầu, lại nhận được gốc mai đỏ Hoàng Thượng ban tặng nên xúc động tìm lọ để cắm, ai ngờ hai chân lại mềm nhũn ngã xuống đất. Nhưng dù gì, Bảo công công hiện giờ là tổng quản nhất phẩm, hắn muốn bắt nạt Uyển nhi, Uyển nhi cũng không có cách nào.”
Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, nhướn mày cười nói: “Ngay cả Uyển nhi cũng hâm hộ một tiểu thái giám như Tiểu Bảo Nhi sao? Vậy Uyển nhi dưỡng bệnh cho tốt, chờ nàng hết bệnh rồi, trẫm sẽ phong nàng làm Hoàng Quý Phi được không? Đến lúc đó, nàng cũng là nhất phẩm.”
“Hoàng Thượng nói thật sao?” Ôn Uyển dịu dàng nói. “Vậy Uyển nhi sẽ nhanh chóng khỏi bệnh, chẳng qua thiếp nghĩ đã từng một thời quen biết với Cơ Phượng Ly nên mới xuất cung đưa tiễn hắn, ai ngờ lại bị trúng phong hàn.”
Hoàng Phủ Vô Song ôm Ôn Uyển vào phòng trong, đặt nàng ta lên giường, thấp giọng nói: “Uyển nhi dưỡng bệnh cho tốt.” Sau đó bước ra ngoài nhìn Hoa Trứ Vũ. “Thái y đã tới chưa?”
Hoa Trứ Vũ đang định trả lời, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng thái giám bẩm báo: “Bẩm Hoàng Thượng, Diệp Thái y tới!”
“Để ông ta vào đi!” Hoàng Phủ Vô Song trầm giọng nói.
Cửa phòng mở ra, một tiểu thái giám dẫn một lão ngự y vào trong.
Ông ta đã rất già, lưng hơi còng, nếp nhăn phủ đầy mặt, ánh mắt hơi nheo lại, cũng không còn tinh anh.
Hoa Trứ Vũ giật mình, không ngờ trong hoàng cung vẫn còn một Thái y cao tuổi như vậy, chắc chắn y thuật của Thái y này rất cao, nếu không đã sớm được xuất cung.