Máu! Máu nhiều như vậy, máu không ngừng chảy nhuốm đỏ cả trời đất. Màu đỏ kiều diễm kia khiến nàng không mở nổi mắt. Bóng dáng hắn hòa tan vào máu càng lúc càng mờ nhạt...... đến cuối cùng, đã biến mất không còn tung tích.
Nàng đưa tay bắt lấy, nhưng thứ sót lại trong tay chỉ có những cơn gió tuyết lạnh lẽo, thê lương.
Hoa Trứ Vũ thở dốc tỉnh lại từ trong giấc mộng, cả căn phòng tối đen, im ắng làm tiếng thở dốc của nàng càng thêm rõ ràng, nàng chợt giật mình tỉnh táo lại, nàng đã giết chết Cơ Phượng Ly!
Nhát dao kia, nàng định đâm vào ngực hắn, sau đó sẽ phong bế huyệt đạo để hắn ngất đi. Như vậy, nàng có thể phái người giao hắn lại cho đám thuộc hạ của hắn.
Nhưng nàng không ngờ hắn lại làm như vậy, hắn lại tóm lấy tay nàng, dùng lồng ngực đỡ trọn lấy nhát dao của nàng.
“Hoặc là máu của ngươi nhiễm đỏ đao ta. Hoặc là máu của ta phủ đầy cây chiết phiến của ngươi!” Đây là lời thề của nàng, cuối cùng nàng đã làm được.
Cuối cùng, máu của hắn đã thấm ướt cây đao của nàng.
Nhưng nàng không nghĩ mình sẽ thấy đau đớn tới mức này. Vào khoảnh khắc nghe thấy ba chữ “Hắn đã chết”, nàng có thể nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn trong lồng ngực.
Vào lúc đó nàng mới nhận ra, không biết từ khi nào, nàng đã yêu thương hắn.
Yêu là cảm giác chân thật nhất, không thể lừa mình dối người.
Nàng nhắm mắt lại, mọi chuyện trong quá khứ ùa về trước mắt.
Trên chiến trường, nhìn từ phía xa, hắn mặc một bộ quần áo trắng đứng trên sườn núi giống như một đóa mây cao cao tại thượng giữa bầu không khí chiến tranh đầy máu tươi, lúc đó, nàng đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của hắn.
Trên pháp trường, nàng còn chưa kịp nhìn rõ, hắn đã tránh được mũi thương sắc bén của nàng. Khi đó, nàng hoàn toàn chấn động trước võ công thần bí của hắn.
Đêm yến tiệc Khang vương phủ, một khúc “Nhược Thủy” khơi dậy bao tâm tình thiếu nữ hoài xuân, khi đó, nàng chỉ biết tán thưởng tài năng tuyệt diễm của hắn.
Lời đồn yêu nghiệt mê hoặc chủ, nàng oán hận hắn là người tàn nhẫn.
Trong hành cung, giữa đám đông, nàng và hắn đánh đấm chân tay vô cùng sảng khoái.
Trong suối nước nóng, quân tử đấu khẩu, nàng và hắn không phân thắng bại.
Lúc trị thủy, nàng khâm phục tấm lòng vì nước vì dân của hắn.
Trên chiến trường, nàng tán thưởng mưu lược của hắn.
Nhớ lại, nàng mới nhận ra nàng đã trải cũng hắn bao nhiêu chuyện, vô tình, nàng đã để hắn chiếm lấy trái tim nàng. Mà tình cảm này, bây giờ đã giống như núi lửa bắt đầu bạo phát không thể khống chế.
Không hề nghi ngờ, nàng hận hắn. Ngay cả trong mơ, nàng cũng nghĩ xem phải dùng cách nào lật đổ hắn.
Hận càng sâu, vị trí của hắn trong lòng nàng cũng càng sâu, nàng luôn nhằm vào hắn, điều tra hắn, quan sát hắn, tới khi nàng còn quen thuộc với hắn hơn cả bản thân mình.
Nàng để hắn vào lòng, lúc nào cũng khắc sâu chữ hận, nhưng nàng không biết, để một người ở trong lòng quá lâu, dù hận tới mấy, nàng cũng sẽ dần quen với sự tồn tại của hắn.
Thói quen cũng như rễ cây, một khi đâm sâu vào lòng đất sẽ khó mà thay đổi.
Yêu và hận là hai mặt tương phản của một tờ giấy, nhưng thật không ngờ, hận rất dễ chuyển thành yêu.
Rốt cuộc nàng đã động lòng từ khi nào?
Là đêm hắn thành thân cùng Cẩm Sắc, khi hắn bất ngờ hôn nàng không báo trước?
Không phải, hình như còn sớm hơn lúc đó.
Là sau khi nàng bị thương, hắn cấm nàng không được ăn thịt?
Không phải, còn sớm hơn nữa.
Khi nàng bị thương trên chiến trường, hắn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng như một lịch huyết chiến thần sao?
Cũng không phải, hình như còn sớm hơn nữa.
Là lúc hắn cứu nàng khỏi thành Dương Quan, lúc hắn cúi người nói với nàng: “Đưa tay cho ta.” sao?
Cũng không phải, hình như còn sớm hơn nữa.
Là lúc nào, nàng không phân biệt nổi. Thật ra, nàng yêu hắn từ lúc nào không còn quan trọng nữa, quan trọng là hắn không thể quay về, vĩnh viễn không thể quay về.
Nàng cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng làm thế nào cũng không ngăn được trái tim run rẩy vì đau đớn, ngoài nước mắt, nàng không biết dùng lời nào để nói lên tâm trạng mình lúc này.
Hắn đã chết, nàng lau khô nước mắt, bình tĩnh đứng dậy chỉ huy đám quan viên đã bị mua chuộc, để bọn họ giao xác hắn lại cho đám thuộc hạ kia. Tuy Nhiếp tướng có ý ngăn cản, nhưng lại bị Tam công chúa Hoàng Phủ Yên khóc lóc một phen, còn cả những dân chúng kích động dưới pháp trường, hắn đành bất đắc dĩ gật đầu.
Bình tĩnh nhìn hắn bị mang đi, bình tĩnh về tới hoàng cung, bĩnh tĩnh nói cười với Hoàng Phủ Vô Song.
Nhưng trong đêm tối không người, nàng lại vùi đầu vào gối, nước mắt giàn giụa, khóc tới khóe mắt cạn nước.
Chính nàng đã nhìn thấy hắn nhắm hai mắt lại, chính nàng đã thấy hắn ngừng thở, hắn đã đi rồi, đi thật rồi.
Đôi mắt thâm thúy của hắn, nụ cười dịu dàng của hắn, giọng nói trầm thấp, nụ hôn bá đạo, còn có cả cái ôm đầy chân tình......
Đến lúc này, nàng không nhìn được gì nữa, nàng không nghe thấy gì nữa, không cảm nhận được gì nữa.
Nàng ngơ ngác ôm lấy đầu gối, không ngừng suy nghĩ, chỉ cần nàng nhắm mắt lại, trong đầu nàng chỉ có hình bóng hắn.
Đêm khóc, đêm thương tâm, đêm rất dài.
Khi những tia nắng vụn vặt xuyên qua khung cửa sổ rơi xuống giường Hoa Trứ Vũ, nàng có cảm giác như mình đã trải qua mấy đời. Tuyết đã ngừng rơi. Ánh nắng mặt trời như nói với nàng, mây đen, sương mù đã tan hết, tất cả đã biến mất vào ngày hôm qua. Nhưng chỉ e sương mù trong lòng nàng vĩnh viễn không bao giờ tiêu tan.
Ánh sáng mặt trời như nói với nàng, nàng không chỉ có một mình, nàng vẫn còn đứa bé của hắn.
Nàng vuốt ve bụng mình, dù thế nào nàng cũng phải sống sót vì đứa bé, nàng phải sống sót. Đứa bé đã được hơn hai tháng, có một số việc phải điều tra càng nhanh càng tốt, nàng muốn rời khỏi hoàng cung.
Nàng chôn dấu cảm giác đau thương vào tận sâu đáy lòng, vừa bước xuống giường đã cảm thấy đầu óc choáng váng. Nàng gọi Tiểu Thuận Tử mang canh gừng tới cho nàng. Tiểu Thuận Tử là đồ đệ nàng mới nhận. Từ khi lên chức tổng quản, có rất nhiều thái giám tới tranh nhau làm đồ đệ của nàng, còn nàng lại lựa chọn một thái giám mới tiến cung. Trong tình cảnh hiện tại, nàng không thể tùy tiện dùng bất kỳ ai.
“Sư phụ, không phải người bị bệnh chứ, hay là mời Thái y tới bắt mạch xem sao, chỉ uống canh gừng không sao được?” Tiểu Thuận Tử không khôn ngoan, cũng không biết nói lời nịnh nọt, nhưng lại là người hết lòng làm việc vì nàng.
Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói: “Chúng ta thân là nô tài sao có thể làm phiền Thái y, huống chi ta cũng không bị bệnh. Ngươi lui xuống đi, ta nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.” Nàng cuộn tròn mình trong chăn, bất chợt nhận ra có người đang kéo tay áo mình.
“Tiểu Thuận Tử, có chuyện gì vậy?” Nàng lạnh lùng nói.
Không có tiếng người nói, chăn trùm kín đầu bị xốc lên, mùi hương quen thuộc truyền tới. Nàng biết là Hoàng Phủ Vô Song đã đến, thân là hoàng đế, vậy là lại coi nơi ở thái giám như tẩm cung của mình tự nhiên ra ra vào vào. May mà lúc gọi Tiểu Thuận Tử vào, nàng đã mặc xong quần áo, búi tóc gọn gàng, nếu không, trông sẽ rất luộm thuộm.
Bây giờ nàng không có tâm trạng đối phó với hắn, thậm chí còn không muốn để ý tới hắn. Dù sao, nàng cũng từng thất lễ trước mặt hắn không ít lần, nàng vẫn kiên quyết nằm trên giường, nghiêng đầu thản nhiên hỏi: “Hoàng Thượng tới làm gì?”
Hoàng Phủ Vô Song không mặc long bào, mà mặc một bộ quần áo đơn giản, búi tóc cài trâm ngọc. Hắn ngồi xuống cạnh giường, trừng mắt nhìn nàng. “Tiểu Bảo Nhi, không có ngươi hầu hạ, trẫm thấy nhớ ngươi nên qua thăm. Vậy mà ngươi cũng không cảm động chút nào!”
Hoa Trứ Vũ nhíu mày nói: “Hoàng Thượng, hôm nay không phải ngày nô tài hầu hạ, hôm nay là Cát Tường!”
Hoàng Phủ Vô Song cất tiếng nói: “Không được, trẫm muốn ngươi hầu hạ trẫm mỗi ngày, sau này tới thiên điện ở đi. Nếu không, trẫm sẽ tới đây ngủ.” Vừa nói, hắn vừa tháo giày trèo lên giường của nàng.
Hoa Trứ Vũ thấy vậy vội vàng ngồi bật dậy, xỏ giày.
Vô Song có cảm giác mất mát, cất tiếng hỏi: “Bảo nhi, nghe nói, hôm qua ở pháp trường, Cơ Phượng Ly đã hôn ngươi!”
Hoa Trứ Vũ ngẩn ra, phần ngực hơi đau, nàng vuốt phần tóc mai hơi rối, chậm rãi quay lại thản nhiên nói với Hoàng Phủ Vô Song: “Không sai, tất cả dân chúng ở Vũ Đô đều biết, có lẽ bây giờ đã truyền khắp Nam Triều rồi, chẳng lẽ bây giờ Hoàng Thượng mới biết sao?”
Vô Song chăm chú quan sát Hoa Trứ Vũ: Nàng mới rời giường, vẻ mặt có phần uể oải, do vừa trùm chăn lên trán lấm tấm mồ hôi, mắt hơi sưng đỏ, chắc chắn là đã khóc, điều này càng khiến nàng có thêm mấy phần mềm mại. Gương mặt đẹp như tranh vẽ, nước da trắng sáng, vô cùng tuấn tú.
Khó trách, trước mặt mấy vạn người ở pháp trường, Cơ Phượng Ly còn dám cả gan hôn nàng.
“Tiểu Bảo Nhi, ngươi đẹp như vậy, bảo sao Cơ Phượng Ly chết đến nơi còn nổi sắc tâm.” Hoàng Phủ Vô Song nắm chặt tay, oán hận nói.
Hoa Trứ Vũ nheo mắt nói: “Hoàng Thượng, người không đi phê duyệt tấu chương sao?”
Hoàng Phủ Vô Song cười hì hì: “Trẫm đã phê duyệt hết rồi, hôm nay tới chăm sóc Tiểu Bảo Nhi!”
“Nô tài có gì đâu mà cần chăm sóc, người nên đi cùng với Uyển nhi của người đi!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.
Hoàng Phủ Vô Song bĩu môi, đang định nói tiếp thì nghe tiếng Cát Tường hô lớn: “Tam công chúa cát tường!”
“Cát tường cái đầu ngươi, đây là phòng của tên Nguyên Bảo yêu nghiệt kia sao?” Giọng nói của Hoàng Phủ Yên truyền vào trong. Lời vừa dứt, cửa phòng liền bị đẩy ra, một bóng người thướt tha đi vào.
Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Phủ Yên đột ngột dừng bước nhìn Hoàng Phủ Vô Song đang nằm trên giường Hoa Trứ Vũ, cười lạnh: “Thì ra hoàng huynh cũng ở đây, thật thuận tiện.”