Thạch đình trong góc hoa viên, phía sau chính sảnh Song Tu Phủ.
Phong Hành Liệt ngồi xếp bằng tròn trên ghế đá, toàn thần điều khí dưỡng tâm. Sau khi thu nhận nguyên âm xử nữ từ Cốc Tư Tiên, chân khí trong người hắn như thoát thai hoán cốt, hừng hực chẳng khác làn dung nham hỏa diệm sơn, từ động chuyển tĩnh, cực động mà tĩnh, trong tĩnh lại luôn luôn động, một sự thay đổi khó nói hết bằng lời.
Trận chiến sáng nay với Niên Liên Đơn, Phong Hành Liệt đã ở cận kề cái chết.
“Vô thương thế” tinh kỳ là thế cũng chỉ làm Niên Liên Đơn thiệt hại không đáng kể, trong khi đó Phong Hành Liệt chân khí phát tán, kinh mạch toàn thân đảo loạn, nếu không phải bởi Đan điền vẫn còn một chút nguyên khí e rằng đã tuyệt mệnh tại trận. Vì thế Lãng Phiên Vân mới quả quyết yêu cầu Cốc Tư Tiên thi triển ngay Song Tu Đại pháp liệu thương cho hắn, và thực sự nàng đã bất chấp tất cả để kéo hắn về từ Quỷ môn quan.
Có ơn nào nặng hơn ơn mỹ nhân? Từ giờ trở đi, hắn chỉ có thể hết sức để nàng được vui vẻ hạnh phúc.
Những năm vừa qua, Cốc Tư Tiên đã chịu đựng bao nhiêu ngang trái, giờ là lúc hắn phải đền đáp cho nàng.
Cư dân sơ tán đã lục tục quay trở lại, nhân lúc tam nữ bận bịu chuyện sự vụ, Phong Hành Liệt lẳng lặng ra sau vườn luyện công. Cuộc chiến hôm nay mới chỉ là trận mở đầu, thử thách gấp bội vẫn còn đang ở phía trước.
Tiếng bước chân nhí nhảnh lại gần, Cốc Thiến Liên ào tới nắm chặt tay Phong Hành Liệt kéo ra cửa sau, liếc hắn vẻ dọa nạt: “Dám lén ra đây ngồi một mình! Mới đấy mà đã muốn tránh bọn thiếp rồi sao?”.
Cầm bàn tay mềm mại, lòng Phong Hành Liệt tràn đầy cảm giác ngọt ngào, mỉm cười: “Hôm trước nàng cả ngày lo lắng sau khi ta và Tư Tiên thành thân rồi sẽ không quan tâm đến nàng nữa. Vì sao bây giờ lại vô tư lự như vậy?”.
Cốc Thiến Liên đẩy cửa, lôi Phong Hành Liệt ra khỏi hậu hoa viên.
Ngay bên ngoài là một con đường bằng phẳng dẫn đến bận thang đá thông lên rừng cây rậm rạm trên núi. Kéo Phong Hành Liệt đến giữa đường, Cốc Thiến Liên quay đầu lại cười rạng rỡ: “Tình hình tự nhiên có thay đổi mà!”.
Phong cảnh sơn thủy hữu tình khiến tâm trạng Phong Hành Liệt cũng nhẹ hẳn đi, hắn dịu dàng nhìn nàng: “Thay đổi như thế nào vậy?”.
Cốc Thiến Liên liến thoắng: “Cứ như hôm qua thì Tiểu thư là nhất quốc chi quân, muội và Hương tỉ ngay đến tiểu thiếp của chàng cũng không có tư cách, chỉ có thể làm tì nữ theo hầu, cũng không thể sinh con cho chàng được, chàng nói xem muội có nên buồn không? Lại còn sợ chàng chê bai địa vị thấp hèn mà sinh lòng khinh thị...”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Phong Hành Liệt giơ tay ngăn nàng lại: “Nàng quá không hiểu con người của ta rồi...!”.
Cốc Thiến Liên chợt trầm xuống, thở dài: “Sao Thiến Liên lại không hiểu chứ, chỉ bởi quá yêu chàng nên hiểu mà vẫn lo, lại còn trách người ta!”.
Dù thế nào hắn cũng không đấu lại được nàng, chỉ biết an ủi mấy câu rồi ngạc nhiên hỏi lại: “Rốt cuộc thì vừa có thay đổi gì?”.
Cốc Thiến Liên mừng rỡ: “Phu nhân và lão gia đã trở về, Tiểu thư nhất quyết trả lại Vương vị. Muội biết tiểu thư làm như vậy vì đã nhìn thấu cái tính vui thú đó đây của chàng, không thể gò bó sống mãi ở Song Tu Phủ. Tiểu thư bây giờ đã không còn là Nữ hoàng, muội và Hương tỉ có thể gả cho chàng làm thiếp, sinh thật nhiều nhi tử cho chàng, chàng nói xem Tiểu Liên có nên vui mừng không?”.
Hết bậc thang đá đến một thảm cỏ mịn, phía trước mặt cổ thụ rợp bóng, trong tàng cây thoắt ẩn thoắt hiện một tòa lầu các thanh nhã tinh xảo.
Phong Hành Liệt ngắm nhìn mỹ cảnh trước mặt, lại liên tưởng đến Cốc Tư Tiên đẹp tựa thiên tiên, thầm nhủ có được thê tử như vậy, đời ta còn mong ước gì nữa? Hắn kéo nhẹ tay Cốc Thiến Liên hỏi: “Như vậy là phu nhân đã đồng ý nhận lại Vương vị?”.Cốc Thiến Liên thở phù một hơi: “Đầu tiên phu nhân không đồng ý, tiểu thư phải thuyết phục mãi Người mới nhận lời với một điều kiện, sau này đứa con đầu tiên của chàng và tiểu thư, dù trai hay gái đều phải kế tục Vương vị! Đi thôi, đừng để phu nhân và Tiểu thư đợi nữa!” nói rồi kéo tay Phong Hành Liệt đi về phía tòa lầu.
Phong Hành Liệt không khỏi giật mình bối rối, thì ra hắn đến đây là để chính thức bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu tương lai. Cốc Thiến Liên nóng lòng như vậy, Cốc Tư Tiên lại đã thương lượng với Song Tu Phu nhân, không hỏi cũng biết chuyện sắp nói tới chính là đại sự cả đời của ba nữ nhân và công cuộc phục quốc của Song Tu Phủ. Đột nhiên phải gánh trên vai bao nhiêu sứ mạng một lúc, Phong Hành Liệt không khỏi cảm thấy thấp thỏm bất an.
Cốc Thiến Liên chợt chỉ tay vẻ tự hào: “Tòa lầu này xây đúng như đại lâu của Song Tu Phủ tại quê nhà muội đấy, chàng thấy có đẹp không?”.
Tòa lầu các dựng theo kiến trúc cổ trên một bãi trống giữa rừng, nhìn chẳng khác nào một con hồ điệp đang giang cánh chuẩn bị bay lên. Phong Hành Liệt gật đầu tán thưởng lẫn ngạc nhiên: “Thì ra kiến trúc vực ngoại lại tinh vi đến vậy, nhưng sao ta lại thấy rất giống phong cách Trung thổ? Nếu nàng không nói, ta quả thật không thể nghĩ đến đây lại là đại lâu của Song Tu Phủ!”.
Cốc Thiến Liên gật đầu: “Nguyên lai đúng là từ Trung thổ. Vô Song Quốc do một thuộc tướng của đại tướng quân Hoắc Khứ Bệnh đời Hán lưu lạc đến Vực ngoại lập ra. Đời tổ tiên thứ nhất sau đó lấy nữ nhân Ngõa Thích làm thê, rồi dần dần trở thành người Vực ngoại!”.
Nàng chợt quay lại ngả vào lòng hắn, hôn lên hai má rồi mới lui ra, tươi tỉnh đi trước vào trong phủ lầu.
Phủ lầu bày biện thậm chí còn tinh tế hơn cả Đại sảnh phía dưới, đồ gỗ chạm trổ tinh vi, trên tường treo mười mấy bức tranh lớn, phong cảnh trong tranh không phải đình đài lầu các thì là núi đồi thảo nguyên, hẳn là những ký ức của Triều đình lưu vong này về Song Tu Quốc.
Bất Xá cùng Cốc Tư Tiên tươi cười ngồi trên hai chiếc đại ỷ chính giữa lâu sảnh, bên phải là Cốc Tư Tiên e thẹn cúi đầu và Tố Hương nghiêm nghị đứng sau, hạnh phúc vẫn không giấu nổi trên hai má.
Bên trái hai người đặt một chiếc ghế trống, tay vịn là hai con thanh long điêu khắc, tựa lưng là con hùng ưng đang vỗ cánh bay lên.
Cốc Thiến Liên quỳ gối hành lễ với Bất Xá và Cốc Nghi Thanh rồi đứng lên nhảy chân sáo ra sau ghế Cốc Tư Tiên, đứng cạnh Bạch Tố Hương. Cốc Nghi Thanh nhìn nàng, lắc đầu vẻ hết cách: “Con tiểu tinh linh này, không lúc nào chịu nho nhã một chút!” đoạn dịu giọng nói với Phong Hành Liệt: “Hành Liệt, mời ngồi!”.
Phong Hành Liệt hành lễ xong ngồi xuống chiếc ghế trống, bỗng một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, thầm nhủ cuối cùng thì ta cũng đã có một gia đình!
Cảm giác ấy, ngoài giây lát trước khi Lệ Nhược Hải tử chiến thì hắn chưa bao giờ có được. Cả tuổi thơ của Phong Hành Liệt trôi qua trong những bài tập nghiêm ngặt và giáo huấn khắc khổ. Sau khi nên duyên cùng Băng Vân, những tưởng hạnh phúc đã mỉm cười với hắn, nhưng ngay cả trong những lúc hoan lạc nhất, nàng đối với hắn cũng chẳng khác nào những đám mây ngũ sắc trên trời, đẹp mê hồn song không chút hiện thực, khiến ngôi nhà chung của hai người không lúc nào được một chút ấm êm.
Giờ khắc này Phong Hành Liệt bỗng cảm thấy mình đã có tất cả trong tay, ông trời không còn thiếu nợ gì hắn nữa.
Trong lâu sảnh chợt xuất hiện thêm một người, một a hoàn xinh xắn tuổi chỉ chừng mười bảy nhanh nhẹn bưng khay trà đi ra, trên khay đặt bốn cốc trà đã pha sẵn dâng cho bốn người.
Theo thứ tự khách chủ, Phong Hành Liệt là người đầu tiên nhận lễ. Đến trước mặt hắn, hai má a hoàn bỗng đỏ bừng lên, tay ngọc run run tràn cả nước ra ngoài ly, khép nép khẽ nói: “Công tử, mời dùng trà!”.
Phong Hành Liệt nhìn dáng vẻ đáng yêu hết mực của nàng, vội cầm ly trà rồi mỉm cười hỏi: “Vị tỉ tỉ này nên xưng hô thế nào?”.
A hoàn càng cuống đến run bắn lên, nói nhanh: “Công tử làm tổn thọ tiểu tì rồi, tiểu tì gọi là Linh Lung!” đoạn quay vội sang dâng trà cho Bất Xá và Cốc Nghi Thanh. Đến lượt Cốc Tư Tiên, nàng choàng tay qua eo a hoàn kéo lại bên ghế, mỉm cười nói với Phong Hành Liệt: “Linh Lung là tiểu tì hầu cận Tư Tiên, chàng hiểu vì sao lại luống cuống trước mặt chàng rồi chứ?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Linh Lung xấu hổ càng cúi gằm mặt xuống. Phong Hành Liệt sực tỉnh, thì ra tiểu mỹ nhân này là nữ tì được gả theo Cốc Tư Tiên vào cửa Phong gia, đương nhiên sẽ trở thành nàng hầu của hắn. Dường như chỉ qua mấy ngày hắn đã thu thập tất cả mọi mỹ nhân ở Song Tu Phủ này rồi!
Cốc Tư Tiên buông tay, Linh Lung hốt hoảng chạy vút vào trong như một cơn gió.
Bất Xá mỉm cười ngắm nhìn đám hậu bối, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp vô hạn, bất giác nắm chặt tay ái thê. Cốc Nghi Thanh quay lại tình tứ mỉm cười với ông rồi chuyển sang Phong Hành Liệt: “Theo quy định của Vô Song Quốc, Vương nhi đại hôn cả nước phải khánh chúc ba ngày, nhưng tình hình hiện giờ đang rất không bình thường nên ta đã giản lược lễ tiết. Trong nội đường đã chuẩn bị sẵn hương trúc, chỉ cần lát nữa Hành Liệt và Tư Tiên bái thiên địa và tiên vương các đời xong sẽ chính thức trở thành phu thê”.
Dừng một lát bà quay lại nhị nữ: “Về phần Thiến Liên và Tố Hương, ta phá lệ nhận hai đứa làm nghĩa nữ, gả cho cậu làm thiếp. Hành Liệt có ý kiến gì không?”.
Ba nàng vừa mừng vừa ngượng, cùng cúi đầu xuống, song lại không nhịn được cùng đưa mắt nhìn trộm Phong Hành Liệt. Hắn biết lúc này là lúc không thể chần chừ, vội đứng phắt dậy, đến trước mặt Bất Xá và Cốc Nghi Thanh dập đầu bái tạ.
Tam nữ hốt hoảng đến cạnh Phong Hành Liệt, cùng quỳ xuống hành đại lễ. Sự việc đã được định đoạt, chỉ chờ vào trong nội đường bái thiên địa nữa là ba nàng đã chính thức trở thành người của Phong gia.
Bất Xá đột nhiên lên tiếng: “Hành Liệt ngồi xuống đi, bọn ta có việc cần thảo luận một chút”.
Đợi một nam ba nữ ai về chỗ nấy, ông mới ung dung hỏi: “Nếu gặp lại Niên Liên Đơn, con liệu có thắng được y?”.
Chần chừ một hồi, Phong Hành Liệt mới chau mày thận trọng: “Nếu có thời gian một năm, tiểu tế tin sẽ quyết được một trận sống mái với y!”.
Nói như vậy là hắn đã công nhận, hiện giờ vẫn chưa bằng được đối phương.
Bất Xá lắc đầu: “Hành Liệt sai rồi nhưng cũng không thể trách con được, bởi khi đó con không có ở hiện trường. Khi ba kẻ đó hợp kích, Lãng đại hiệp đã cố tình chịu nửa quyền của Lý Xích Mi mà chuyên tâm dùng kiếm khí đả thương kinh mạch Niên Liên Đơn. Theo nhận định của Lãng huynh, trong vòng ba tháng y không thể bình phục được, vì thế nếu muốn trừ ác ma nhất định con phải tận dụng thời gian quý giá này. Nếu để quá ba tháng mà hắn khôi phục võ công, con có thắng được hắn thì thiệt hại cũng sẽ không ít”.
Cốc Tư Tiên thất thanh: “Đại ca bị thương ư? Vì sao con không hề nhìn ra?”.
Bất Xá gật gù tán thưởng: “Lãng Phiên Vân quả là tài trí thông huyền, ngay lúc địch nhân bắt đầu hợp công đã nhận ra Lý Xích Mi vốn tính tự tư nên không toàn lực ra tay, một phần cũng vì trước đó đã bị Chấn Bắc tiên sinh đả thương, vì thế nên đại hiệp mới quyết định mạo hiểm nhận nửa quyền của Lý Xích Mi đổi lấy nội thương của Niên Liên Đơn, khiến cho họ Niên trong ba tháng tới không thể gây chiến với Song Tu Phủ”.
Cốc Thiến Liên không nhịn nổi hiếu kỳ, hỏi ngay: “Lão gia, vì sao lại là nửa quyền mà không phải một quyền?”.
Hai mắt Bất Xá ánh lên vẻ khen ngợi, gật đầu: “Hỏi hay lắm, thiên hạ ngày nay chỉ Lãng Phiên Vân mới có thể biến một quyền của Lý Xích Mi thành nửa quyền, bởi chỉ tuyệt thế thân pháp của Lãng đại hiệp mới có thể nhanh hơn Lý Xích Mi nửa bước, dùng tốc độ hóa giải phân nửa lực đạo của đối phương!”.
Giọng Cốc Tư Tiên vẫn run run thảng thốt: “Tuy nói Lý Xích Mi trước đó đã bị thương, nhưng Thiên mị ngưng âm của lão đã đạt đến thập thành, dù là nửa quyền cũng đâu phải chuyện chơi? Đại ca thực ra có làm sao không?”.
Phong Hành Liệt trấn an: “Tư Tiên yên tâm, Lãng đại hiệp đã gần đạt đến cảnh giới thiên tâm đồng nhất, giống như Truyền Ưng đại hiệp trước khi tiên khứ, một quyền cỏn con của Lý Xích Mi làm sao làm khó được cho đại hiệp?”.
Bất Xá gật đầu: “Hành Liệt nói đúng, cha đã từng hỏi qua Mộng Dao cô nương, cô ấy chỉ cười mà rằng: ‘Nếu Lãng Phiên Vân thật sự bị trọng thương, Lý Xích Mi đâu chịu rút lui dễ dàng như thế?’ như vậy thương thế của Lãng đại hiệp đúng là không hề đáng ngại. Chà, dẫu sao Lý Xích Mi vẫn không hề đơn giản, cho dù là dùng thủ đoạn thì cho đến giờ chỉ lão mới có thể đả thương được Lãng Phiên Vân mà vẫn toàn mạng rút đi được!”.
Cốc Tư Tiên khi ấy mới yên tâm hẳn, trìu mến nói với Phong Hành Liệt: “Liệt lang, ngày mai chúng ra khởi hành truy sát Niên Liên Đơn...”.
Phong Hành Liệt ngạc nhiên: “Chúng ta?”.
Hoa dung tuyệt thế xịu ngay xuống: “Đương nhiên là bọn ta, chàng đừng hòng bỏ thê thiếp lại mà lên đường một mình, Tư Tiên quyết không buông tha chàng đâu!”.
Cốc, Bạch hai nàng thấy Cốc Tư Tiên quản phu quân như vậy, chỉ biết bưng miệng nén cười. Phong Hành Liệt trợn mắt nhìn hai nàng, giả vờ nhún vai vẻ ta đây đầu hàng. Thực ra vừa mới tân hôn oanh yến, bản thân hắn làm sao nỡ bỏ ba ái thê tuyệt sắc này mà ra đi?
Bỗng sực nhớ đến một chuyện, Phong Hành Liệt quay sang hỏi: “Còn chuyện vết thương của hai vị lão nhân gia?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Bất Xá nhìn Cốc Nghi Thanh vẻ đầy ngụ ý, ung dung: “Cũng may bọn ta có đại pháp liệu thương thần diệu nhất thiên hạ, chỉ cần có thời gian là tự nhiên sẽ khỏi. Khi bọn ta bình phục cũng sẽ là lúc Song Tu Phủ lên đường trở về Vô Song Quốc”.
Cốc Nghi Thanh đỏ bừng mặt, liếc Bất Xá vẻ trách móc: “Con người huynh cũng thật là, những lời hoang đường như vậy mà cũng có thể nói ra trước mặt hậu bối được!”.
Bất Xá ngửa mặt cười hà hà: “Hành Liệt đừng trách ta già mà không nghiêm, hai mươi năm sống khổ tu, hễ nới lỏng là thậm chí còn cuồng nhiệt hơn cả người thường nữa đấy.
Được rồi, bọn ta vào trong nội đường đi!” đoạn kéo tay Cốc Nghi Thanh đứng dậy đi vào nội đường.
Ba nàng e thẹn mặt đỏ bừng, đang định rảo bước theo thì một bóng người lướt tới, hóa ra là Phong Hành Liệt hai tay giang rộng đang đứng chắn ngang đường.
Cốc Tư Tiên đi đầu nên thiếu chút nữa đâm sầm vào lòng hắn, nàng hốt hoảng dừng bước, giận dữ nói: “Tránh ra!”.
Phong Hành Liệt thay đổi hẳn vẻ lạnh lùng cao ngạo thường thấy, cười hì hì: “Quả thật nóng lòng không thể chờ được nữa rồi!”.
Cốc Tư Tiên nổi giận giậm chân, song cũng không làm gì được. Khi ấy Cốc Thiến Liên mới giơ ngón tay ra chỉ vào ngực Phong Hành Liệt, trợn mắt: “Tiểu tử, chưa qua cửa mà đã định bắt nạt bọn ta sao?”.
Bạch Tố Hương phía sau Cốc Tư Tiên cũng thổi thêm gió vào lửa, nói: “Tiểu thư đừng sợ hắn, người này chỉ được cái bộ dạng dễ dọa người thôi!”.
Cốc Tư Tiên ưỡn ngực ra, mặt đỏ lừ quát: “Chàng đợi thì đã làm sao?”.
Phong Hành Liệt thấy hai thiếp một thê yêu kiều khả ái như thế, trong lòng cảm thấy lâng lâng, vòng tay nói: “Ba vị nương tử bớt giận, ta chỉ là có một đề nghị, muốn nói ra để các nàng tham bàn mà thôi”. Cốc Tư Tiên ngây người hỏi: “Đề nghị gì?”.
Phong Hành Liệt mỉm cười nói: “Tối nay bọn ta lấy trời đất làm tân phòng, trăng sao làm chứng, ôn tuyền làm giường loan, không biết ba vị nương tử ý kiến thế nào?”.
Ba nàng vừa nghe mặt đã đỏ đến mang tai, không ngờ vị hôn phu này lại trở nên đa tình phóng đãng, song cũng rất mực đáng yêu như vậy.
Cốc Tư Tiên đánh liều gật đầu: “Người ta đã nói từ trước là sẽ chiều chàng đến suối nước nóng mà, chỉ yêu cầu chàng phải thắp đèn hoa trúc ở khắp bên bờ hồ nước, bằng không sao có thể gọi là động phòng được?”.
Phong Hành Liệt tránh sang một bên, khẳng khái: “Đàm phán xong xuôi, mời vào nội đường cùng Phong mỗ hành lễ thành thân!”.