Rời khu rừng rậm, Thích Trường Chinh dốc toàn lực lao đi.
Lúc đầu hắn thử dùng nội công tâm pháp học từ Lãng Phiên Vân kết hợp vói tâm pháp của Phong Hàn nhằm gia tăng công lực, kết quả là không bên nào chịu hòa nhập, mỗi khi vận tâm pháp của người này thì tâm pháp của người kia lại dội ngược ra. Chỉ đến khi chán nản không chủ ý vận dụng bất kỳ tâm pháp nào nữa thì hắn lại đạt được thu hoạch bất ngờ.
Thích Trường Chinh đang vượt núi băng rừng, hỏa tốc đến nơi hẹn với Thủy Nhu Tinh.
Địa hình ghập ghềnh khiến hắn phải vận hết nội lực khinh thân, chẳng khác nào đang giao chiến với kẻ thù.
Gặp suối vượt suối, gặp rừng băng rừng, Thích Trường Chinh cứ thế lao đi, tâm trí chỉ còn hướng tới Đình hóng gió phía ngoài Lan Hoa Trấn. Trong lúc quên mình thi triển khinh công ấy, hắn không biết rằng chân khí trong người hắn đã thay đổi vận hành theo cả hai tâm pháp nội công, tùy theo chướng ngại nào cần phải vượt qua trên đường.
Một lúc Thích Trường Chinh mới sực tỉnh ngộ, chỉ canh chừng ở Nhâm, Đốc lưỡng mạch, những kỳ kinh bát mạch khác hoàn toàn để mặc tự nhiên lưu chuyển. Hàng ngàn hàng vạn luồng mao khí vận hành theo đủ cách khác nhau rồi cùng đổ về hai cửa biển Nhâm Đốc, tuyệt nhiên không hề gây ra rối loạn. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Thích Trường Chinh không còn vướng bận về nội công, chợt nghĩ về đao pháp cũng cảm thấy quên cả chiêu thức, chỉ lờ mờ một cảm giác vi diệu rằng hình như vô chiêu còn lợi hại hơn cả hữu chiêu, hơn nữa chỉ khi đạt được vô chiêu, bản thân mới tiến đến tối thượng đao pháp.
Băng qua rừng hoang, lên non xuống cồn. Dưới ánh chiều tà, toàn bộ đất trời như cũng đang cùng nhảy múa.
Thích Trường Chinh sảng khoái ngửa mặt huýt lên một tiếng dài, công phu tạo chỉ lại tiến thêm một bước vào chí cảnh vạn lí thanh không.
Lan Hoa Trấn thấp thoáng dưới chân núi phía xa, Đình hóng gió đã ở ngay trước mắt, nhưng hắn phải dừng phắt lại vì một cảm giác không lành.
Không thấy bóng một người nào trong đình!
Chỉ trong nháy mắt, Thích Trường Chinh từ trong mơ rơi trở lại hiện thực tàn khốc.
Lòng hắn lúc chùng xuống thê lương, khi lại bừng bừng tức giận. An ủi duy nhất chỉ là không phát hiện vết máu hay bất cứ dấu tích xô xát nào, nhưng vì sao cả một lời nhắn nàng cũng không kịp để lại?
“Nhu Tinh, Nhu Tinh!” cuối cùng hắn cũng không chịu nổi phải điên cuồng gào lên. Tìm khắp cả trăm trượng vuông đều vô ích, Thích Trường Chinh thẫn thờ ngồi sụp xuống trong đình.
Hắn vận khí cố giữ cho tỉnh táo, song những ảo não hối hận trong lòng lại chỉ có tăng mà không giảm.
Sao ta lại bất trí đến thế? Đáng lẽ ta phải luôn luôn ở cạnh nàng!
“Bộp!” Một chưởng giáng lên chiếc bàn đá giữa đình.
Cảm giác đau trên bàn tay khiến hắn tỉnh lại đôi chút, thầm nhủ: “Ta đã đánh giá thấp con quỷ Ưng Phi này, không chừng hôm đó hắn chỉ giả vờ bị thương tháo chạy, kỳ thực vẫn bám sát theo ta và nàng. Hắn đã bắt nàng đi đâu? Hắn còn giở trò gì với nàng nữa?” Nghĩ đến đây, Thích trường Chinh không kìm được phải run lên bần bật.
Có Trạch Vũ Thời ở đây thì hay biết mấy, nhất định sẽ nghĩ ra cách cứu nàng giúp hắn.
“Không! Thích Trường Chinh chỉ có thể dựa vào bản thân mình!”.
Thủy Nhu Tinh liệu sẽ bị đưa đi đâu chứ?
Đột nhiên hắn thoáng sững người vì một ý nghĩ chợt đến. Nếu Ưng Phi vẫn theo sát ta, đương nhiên sẽ lập tức ra tay sau khi Thủy Nhu Tinh ly khai, thế mới còn thời gian đối phó với lão Thích này.
Như vậy nghĩa là Ưng Phi đã ra tay bắt nàng ở Trường Sa Phủ, hẳn gã vẫn giam nàng ở đó rồi mới bám theo truy sát hắn.Nhưng tại sao đến giờ Ưng Phi vẫn chưa xuất hiện?
Suy cho cùng, mục tiêu lớn nhất của Ưng Phi vẫn là hắn! Nghĩ đến đây, linh trí vụt hiện, Thích Trường Chinh chồm dậy, toàn lực lao xuống núi về phía Lan Hoa Trấn.
Hắn lướt như một cơn gió vào thị trấn nhỏ, không thèm để ý đến ánh mắt kinh hoàng của khách bộ hành, lắt người vào một ngõ nhỏ rồi nhảy lên một nóc nhà cao, áp sát người sau mái ngói nhìn ra ngoài trấn.
Ưng Phi nếu bám theo, thấy hắn có hành động như vậy nhất định sẽ cho rằng Thích Trường Chinh tự biết không phải là đối thủ nên hốt hoảng tháo chạy. Nếu hắn hiện thân đuổi theo, hiển nhiên sẽ khó che giấu hình tích. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Cả canh giờ sau, khu đất hoang ngoài trấn vẫn không mảy may động tĩnh. Lòng tin của Thích Trường Chinh bắt đầu lung lay, chỉ chực phi xuống chạy ngay đến Trường Sa phủ. Hắn phải tự cắn vào lưỡi để trấn áp tinh thần, nghĩ bụng: “Lão Thích ta chết cũng không tin ngươi không phải đang đuổi theo phía sau ta. Ngươi có thể nhịn thì ta cũng có thể, thử xem ai giỏi chịu đựng hơn ai!” đoạn nhắm mắt định thần, chẳng mấy chốc lại đi vào cảnh giới thanh không vạn lý, chỉ cảm thấy tâm ý hòa hợp thành một thể, tất cả những phiền não hối hận vì Thủy Nhu Tinh mất tích đều không còn trong đầu.
Tâm linh hợp nhất tạo ra một không gian riêng, sáng lòa vô tận. Bỗng trong lòng máy động, hắn rùng mình, ngẩng đầu nhìn ra bên phải. Chỉ thấy dưới ánh chiều tím sẫm, một bóng người từ cánh rừng bên ngoài thấp thoáng, nháy mắt đã lẩn vào trong trấn.
Thích Trường Chinh thầm thốt lên một tiếng “Ngươi thua rồi!” Đoạn không chần chừ ép chặt người vào mái ngói chuyển sang căn nhà đối diện, sau mấy bước nhảy mới đáp xuống đất, nhìn quanh một hồi rồi hỏa tốc nhằm hướng Trường Sa Phủ lao đi.
Hắn tin Ưng Phi không thể phát hiện ra hắn, trước hết bởi đối phương tuyệt nhiên không ngờ hắn đã chực chờ từ trước, mặt khác mái nhà hắn chọn để ẩn thân là một vị trí náu mình lý tưởng, nấp tại chỗ hay thoát đi đều hết sức kín đáo.
Đến giờ khắc này Thích Trường Chinh mới có lại chút lòng tin, cảm thấy cuộc đấu với Ưng Phi không còn quá chênh lệch như trước nữa.
Sau nửa canh giờ, Trường Sa Phủ đã hiện ra trước mắt.
Phía xa xa lấp loé ánh đèn. Thích Trường Chinh nhảy vút lên cây, phóng mắt nhìn về nơi có ánh sáng.
Đó chẳng phải là khu rừng rậm mà hắn đã mang Sở Hồng Ngọc đến sao?
Tay chân Thích Trường Chinh đờ ra lạnh ngắt, liên tưởng đến một chuyện kinh hoàng.
Tên gian đồ Ưng Phi này nhất định đã bí mật bắt Sở Hồng Ngọc, ra tay hành hạ rồi tạo ngụy chứng để giá họa cho hắn.
Nỗi căm thù bùng lên đến nghẹt thở. Thích Trường Chinh phải nghiến răng, bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay đến tóe máu mới lấy lại được bình tĩnh. Từ trước đến giờ, hắn chưa khi nào thống hận một ai như thế! Nghĩ đến những bất hạnh mà Sở Hồng Ngọc có thể gặp phải, Thích Trường Chinh run bắn lên, hối hận đến thiếu chút nữa hoành đao tự tử để tạ tội. Nếu không phải hắn ham vui trêu đùa với mỹ phụ ấy, nhất là lại bắt nàng làm tù binh
thì chuyện thảm khốc kia đã không xảy ra.
Thích Trường Chinh cố nén cơn thở dốc, từ từ điều khí để lấy lại bình tĩnh. Cuộc đấu mới chỉ bắt đầu, hắn không thể chưa ra tay đã thua trắng đất như vậy được! Phải hết sức kìm nén Thích Trường Chinh mới tự ép được mình bỏ qua khu rừng, từ tường đông đột nhập Trường Sa Phủ.
Thích Trường Chinh tuyệt đối không cần thám sát trong thành, bởi từ Sở Hồng Ngọc hắn đã biết tỉ mỉ những bố trí của kẻ địch tại Trường Sa, một trong số đó rất có khả năng là sào huyệt của Phương Dạ Vũ.
Khoảng nửa tuần trà sau, hắn đến nép người trên một mái nhà, nhìn về phía trang viện lộng lẫy đối diện.
Trong nhà không một bóng lửa đèn, cũng không có chút động tĩnh, nhưng Nhật chiếu thanh không trong linh trí hắn cảm thấy rõ ràng, đằng sau những cánh cửa kia đều đang có những ánh mắt li ti dõi ra bên ngoài.
Vị trí canh gác được bố trí hết sức tinh vi, cho dù hắn đột nhập vào từ bất kỳ phía nào đều khó có thể không bị phát giác.
Đã như vậy, còn che giấu làm gì!
Thích Trường Chinh hừm lên một tiếng, vượt qua tường rào đáp xuống sân trước, hiên ngang lao thẳng vào cửa chính.
“Rốp!” Chốt cửa bị hắn bẻ gãy đôi. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hai mũi trường mâu nhằm thẳng mặt hắn phóng ra. Trong nháy mắt Thích Trường Chinh lại đi vào cảnh giới Vạn lý thanh không, tâm trí sáng rọi như gương, thân trên xoay ngang nhanh như cắt, hai cây mâu sượt qua sát bên cạnh nhưng không hề chạm vào hắn.
Thích Trường Chinh biết hắn đã tìm đúng nơi cần tìm.
Mấy ngày trước, khi chống lại cuộc vây công của thủ hạ Phương Dạ Vũ, hắn đã quen thuộc với cách đánh của đối phương. Vừa thấy hai chiêu dũng hãn điên cuồng của hai kẻ sử mâu, Thích Trường Chinh lập tức nhận ra chúng là quyết tử sĩ của Ma Sư Cung.
Hai kẻ phục kích nhìn rõ trường mâu chuẩn bị xuyên vào người địch nhân, nào ngờ đến sát na cuối cùng lại đâm trượt vào không khí. Đang hốt hoảng định lui thì bảo đao bên tay trái Thích Trường Chinh rộ hàn quang, tức thì rọi thẳng vào lồng ngực hai người, gần như chỉ một đao đã hạ cả hai cùng lúc.
Hai cây trường mâu vuột khỏi tay, hai thân hình máu me ngã vật xuống đất.
Thích Trường Chinh vận khí nhảy vào trong sảnh. Từ ba phía nội sảnh lần lượt túa ra mỗi bên tám hán tử cầm rìu, tổng cộng hai mươi bốn người, ai nấy đều mặc võ phục đen như quạ. Hơn hai mươi tên chạy đi chạy lại, một thoáng đã tạo nên trận thế phong tỏa cánh cửa lớn bên mạn phải, vẻ như chết cũng không thể để Thích Trường Chinh bước vào.
Bốn ngọn đuốc rực cháy trên tường, trong phòng sáng như ban ngày. Đại sảnh này tuy không rộng, song gần ba mươi người tập trung mà tuyệt nhiên không thấy một chút rối loạn.
Thích Trường Chinh hét một tiếng lớn, người đao hợp nhất, dũng mãnh xông vào giữa đám địch nhân, chân trái xoay vòng, đao quang rộ lên chẳng khác gì nước triều dâng tràn ra bốn phía.
Bốn hán tử bị đao lướt qua yết hầu, bỏ mạng tại trận.
Thích Trường Chinh đã hạ quyết tâm hỏa tốc tàn sát, vận đến chín thành công lực thoắt tiến thoắt lui, Thiên binh bảo đao tỏa sát quang lạnh ngắt như băng tuyết, đao hạ trên thân không chút lưu tình. Chẳng mấy chốc, đối phương chỉ còn lại sáu tên tử thủ trước cửa.
Trong khi liên tục duy trì thế công dũng mãnh đó, hắn vẫn có thể phân thần quan sát tình hình xung quanh, cảnh giới này chỉ mới hôm qua ngay cả nghĩ đến hắn cũng không dám mơ có thể đạt tới.
Kể từ lúc găp Ưng Phi, Thích Trường Chinh luôn ở vào thế bị động, tuy cũng có lúc chiếm thượng phong nhưng sau mỗi lần giao đấu đều thấy đó chẳng qua chỉ là những cạm bẫy mà đối phương gài sẵn, còn chính Ưng Phi lại chưa một lần toàn lực ra tay đối phó hắn.
Vì sao lần này Ưng Phi lại sơ hở để hắn dễ dàng thừa cơ như vậy? Phải chăng vì võ công hắn đã đại tiến?
“y a!”
Sau một tiếng kêu thảm khốc, tên cuối cùng thủ trước cửa lớn trúng đao tắt thở, lưng đập vào cánh cửa ngã nhào, cú ngã ấy cũng mở luôn cửa cho hắn.
Thích Trường Chinh đang định xông vào thì luồng cuồng phong rát mặt tràn đến, một đại hán phải đao trái thuẫn hùng dũng lao ra.
Chỉ cần nhìn bước chân của người này cũng biết võ công gã vượt xa đám hán tử cầm rìu khi nãy, đặc biệt đối phương lại mặc áo xám, thân phận hẳn là cao hơn đám người mang đồ đen kia.
Thích Trường Chinh gầm lên: “Đến đúng lúc lắm!” Tay trái lia ngang bổ xuống một đao.
“Keng!”
Đao giáng vào giữa thuẫn, tên áo xám lảo đảo lui lại. Thích Trường Chinh không bỏ lỡ thời cơ, đao quang hộ thể, áp sát tới như hình với bóng.
Phía sau cửa lớn hóa ra là một nội đường nhỏ. Thích Trường Chinh vừa lọt qua khuôn cửa, ngay lập tức từ hai bên hai trường kiếm công vào. Vấp phải lưới đao hộ thể, hai kẻ phục kích đều bật lùi trở lại.
Tận cùng nội đường là một cánh cửa hẹp. Ngoài ba kẻ đang giao chiến, xung quanh cánh cửa đó còn lố nhố mười hán tử áo đen trong tư thế tử thủ. Thích Trường Chinh càng lúc càng thấy nghi ngờ, địch nhân bố trí thế này chẳng khác nào đang chỉ đường cho hắn, phải chăng đây lại là một cạm bẫy?
Suy luận này xem ra có vẻ đơn giản, song nếu không phải đã đạt đến cảnh giới thanh không vạn lí như Thích Trường Chinh, trong giờ khắc sinh tử ấy đâu còn bình tĩnh mà nhận ra hư thực!
Thiên Binh bảo đao dũng mãnh liên tiếp bổ mười bảy chiêu xuống kẻ cầm thuẫn, đồng thời còn chặn đứng được mười mấy kiếm công đến từ hai phía.
Tên áo xám kêu lên một tiếng thảm khốc, máu tươi ộc ra đầy miệng, loạng choạng ngã xuống chết ngay tại chỗ.
Thích Trường Chinh quay phắt sang bên, cuốn chặt hai gã cầm kiếm vào trong lưới đao lạnh ngắt. Hai kẻ đó tuy bị dồn đến mức mồ hôi vã ra như tắm, song đường kiếm vẫn liền lạc không ngớt, cũng không hề để lộ một chút sơ hở, chỉ có nội lực càng lúc càng suy mòn dần.
Thích Trường Chinh tán thưởng: “Hay lắm!” Đoạn vận hết sức chém ra một đao. Kiếm trong tay tên bên trái gãy vụn, môn hộ lộ ra trống trải, Thiên binh bảo đao thừa thế xả đôi thủ cấp đối phương. Tên còn lại kinh hãi định bỏ chạy, bảo đao đã từ tay trái chuyển sang tay phải, xuyên qua giữa ngực.
Thích Trường Chinh thét lên một tiếng, lăng không nhào tới mười hán tử đang cố thủ bên cửa.
Đám hán tử này sớm đã sợ đến mất mật, vội vàng tản sang hai bên. Thích Trường Chinh không hề có ý dung tha, hoành đao quét ngang, nháy mắt lại có thêm bốn hán tử bỏ mạng.
Sáu tên còn lại hét lên kinh hoàng, chạy tán loạn ra bốn phía. Thích Trường Chinh quay ngược chuôi đao, đập mạnh vào cửa.
“Rầm!” cánh cửa bật tung.
Ánh sáng đèn dầu leo lét, mờ mờ bóng một nữ nhân treo lủng lẳng dưới sợi dây xích mắc từ trần nhà. Mái tóc người đó rũ xuống lấp cả khuôn mặt, nhưng nhìn chiếc eo thon nhỏ, không phải Thủy Nhu Tinh thì còn là ai đây?
Trong phòng trống không, một ý nghĩ loáng qua đầu Thích Trường Chinh: Bọn chúng vì sao không nhân lúc ta đánh nhau ngoài sảnh mà chuyển người đi? Hắn đã nhìn rõ cái bẫy của Ưng Phi, trong bụng cười thầm, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ lo lắng thốt lên: “Nhu Tinh! Ta đến cứu nàng đây!” Rồi phi thân lao đến, một đao bổ xuống xích sắt.
“Keng!” xích đứt, nữ nhân ngã gục vào lòng hắn. Thích Trường Chinh tức khắc vận khí, chuyển thuận mạch thành nghịch mạch.
Không ngoài dự liệu, nữ nhân vừa rơi xuống đất đã hai tay nhanh như cắt liên tiếp điểm vào mười tám đại huyệt trên người hắn. Thiên binh bảo đao tuột khỏi tay, rơi xoảng trên sàn, Thích Trường Chinh ngã vật ra.
Nữ nhân cười lên khanh khách, rút hai cây ngân châm trên mái tóc, kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái ở cả hai tay, cúi xuống đâm vào huyệt Nhĩ cốc phía sau hai tai Thích Trường Chinh.
Thích Trường Chinh phải thầm khen lợi hại, hai yếu huyệt này điều khiển cân bằng cơ thể. Một khi Nhĩ cốc bị khống chế, dù công lực bản thân có thông huyền đến đâu cũng vô phương tự giải huyệt.
Chỉ mấy ngày trước đây, hắn e chỉ còn có cách nhổm dậy ứng chiến, nhưng giờ đây đã tự tin đủ bản lĩnh ứng phó, Thích Trường Chinh vội tụ công đợi sẵn dưới huyệt Nhĩ cồng.
Ngân châm đâm thẳng vào hai yếu huyệt, Thích Trường Chinh đảo loạn hai mắt, oặt người lả đi. Nữ nhân xoa tay đứng dậy, lại phá lên cười ngặt nghẽo.
Đúng lúc đó, luồng chân khí hờm sẵn phát huy tác dụng, từ dưới tràn vào huyệt Nhĩ cốc, ép hai cây châm chuồi ra ngoài bớt ba phần.
Thích Trường Chinh hồi tỉnh, thầm mừng vì đã qua cơn nguy hiểm.
Tiếng bước chân vang khắp phòng, một giọng nói hằn học cất lên: “Người này giết chết gần bốn mươi huynh đệ của bọn ta, chí ít cũng phải chặt bỏ tứ chi của hắn tại hạ mới đỡ phẫn nộ!”
Nữ nhân lạnh lùng hừm lên một tiếng: “Cấm đụng đến hắn, Phi gia đã dặn ai dám không nghe?” Một kẻ khác cười âm hiểm xen vào: “Hắn rơi vào tay Phi gia còn khổ hơn cả bị mất tứ chi, các ngươi cứ đợi mà xem!”
Thích Trường Chinh giả vờ nhắm mắt, cảm thấy như mình bị quẳng vào một chiếc hòm dài.
Chiếc hòm được khênh lên xe ngựa, cỗ xe nghiêng ngả đi về một nơi nào đó bên ngoài thành