Diệp Dục Sâm đứng yên, cô lại đẩy hắn: "Anh cách xa tôi một chút, càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mắt của tôi nữa."
"Anh không đi đâu hết." Hắn nhìn cô, vẻ mặt trông nghiêm túc, "Bây giờ không đi, mãi mãi sau này cũng không đi, em muốn anh rời khỏi mắt em là điều không thể, em chết tâm đi là vừa."
"Khốn nạn!"
Tô Vãn mắng lớn, còn muốn mắng nữa lại bị hắn đột nhiên khom lưng bế lên, ôm cô rời khỏi công viên, sau đó nhét vào trong chiếc xe đậu ven đường.
"Em nói đi, có phải em gặp phải Susan rồi không?"
Sau khi xe chạy được một khoảng, hắn mới đột nhiên lên tiếng hỏi.
Cô đang nhìn ngoài cửa sổ xe thì ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn: "Sao anh biết?"
"Đoán." Hắn nói, "Có thể làm em giận chó đánh mèo trừ bỏ cô ấy ra hình như không còn ai khác."
Tô Vãn: "......"
Cô còn muốn nói thêm, thì tiếng chuông của hắn vang lên, hắn nhận máy, một lát sau mới đáp là đã rõ, rồi ngắt máy.
Tô Vãn mơ hồ nghe được hai chữ Susan, nhịn không được mới hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
"A Thư dẫn người ở bên ngoài tiệm lẩu bắt được bọn người Susan rồi."
Cô ngạc nhiên: "Anh không phải bảo bọn họ về trước rồi hay sao?"
"Trên đường tới đây anh phát hiện ra có người theo dõi nên kêu bọn họ quay lại."
"......"
Khó trách hắn lại bình tĩnh như thế, một chút cũng không sợ những kẻ theo dõi đó xuống tay với bọn họ, thì ra là đã có sự sắp xếp từ trước.
Nhưng mà dựa vào đâu cô lại làm vật hy sinh, vô duyên vô cớ ăn một cái tát chứ?
Cô có chút bực bội, lười nói với hắn nữa, dứt khoát quay đầu ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh tiếp.
Nhưng mà Diệp Dục Sâm không muốn cứ thế để bầu không khí yên tĩnh.
"Cô ấy đánh em một cái tát, rồi còn nói gì nữa không?"
Hắn hỏi, nhìn thấy sắc mặt cô đã xám đi vì tức giận: "Không phải anh bắt được người rồi à? Sao không tự mình đi hỏi đi? Việc như thế này tốt hơn là để vị hôn thê của anh trực tiếp nói với anh nhé."
"Em cứ giương nanh múa vuốt với anh, sao trước mặt người ngoài lại không kiêu ngạo như thế?" Hắn trừng cô, "Cổ đánh em mà em không dám đánh lại à? Em có làm gì sai mà phải chịu đựng tính khí của cổ?"
Tô Vãn nhìn trời trong sự cạn lời.
Cô cũng vô cùng muốn biết rốt cuộc mình đã làm gì sai, rõ ràng là tên xấu xa này chân trong chân ngoài với người ta, dựa vào cái gì cô phải gánh chịu hậu quả? Dựa vào đâu mà không trực tiếp tính sổ với hắn?"
"Dù sao việc cũng đã thành ra như vậy, cục diện rối rắm này anh tự thu dọn đi."
Cô bỏ lại một câu rồi không nói nữa.
Hắn đưa cô trở về nhà, kêu người hầu nấu hai quả trứng gà lại lấy thêm đá đưa tới phòng khách cho hắn.
"Thiếu gia..."
Bọn họ vừa bước chân vào nhà liền thấy quản gia cầm trên tay cái máy tính bảng (ipad) có thiệp mời bên trong đi qua.
Diệp Dục Sâm đặt Tô Vãn lên ghế sô pha rồi giơ tay lấy đồ từ quản gia, lật mở ra xem, sau đó lạnh mặt: "Thiệp này từ khi nào được gửi tới?"
"Vừa mới đây." Quản gia nhớ lại nói, "Gần ít phút trước khi ngài và Tô tiểu thư về."
"Thiệp gì vậy?" Tô Vãn nghe được quản gia nhắc tới mình nên tò mò hỏi.
Diệp Dục Sâm không trả lời cô, xanh mặt tùy tiện ném ipad sang, liền ra ra ngoài.
"Thiếu gia......"
Quản gia đuổi theo, Tô Vãn cũng chẳng muốn quản, duỗi tay cầm lên ipad mà hắn vừa ném đi, ánh mắt nhìn vào nó có vẻ khổ sở, cùng với cảm xúc ấm ức.
____☆☆☆___
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân
Cập nhật // tại VNO