Tô Vãn cũng là người của công chúng với lại trong đây không chỉ có hai người mà còn rất nhiều người khác, họ nghe thấy bên này om sòm nên một đám liền nhìn sang.
Ngay sau đó, Tô Vãn liền bị người khác nhận ra vì cô gần đây hay thường xuyên nổi trên truyền hình: "Trời... người bị đánh kia, hình như là Tô Vãn nhỉ?"
"Đúng rồi, không nghĩ tới cô ta lại làm chuyện đáng xấu hổ này, dám thông dâm với chồng chưa cưới của người ta, đúng là loại tiểu tam."
"Này chẳng là gì cả, bây giờ mấy con hát đều chẳng có đức hạnh gì cả?"
Mấy người nhỏ giọng chỉ trỏ vài câu, còn vài người xem náo nhiệt cũng không nói gì liền giơ điện thoại lên chụp, sau đó phát tán lên internet, tranh thủ thời cơ tăng tương tác.
Tô Vãn nhìn thoáng qua việc họ làm, lại không nghĩ tới sẽ lần nữa lên đầu bảng tin.
Tình huống trước mắt này mà muốn dẹp êm thì chỉ có cách giả ngu là tốt nhất.
Cô che lại bên mặt sưng vì bị đánh, lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn Susan: "Tiểu thư này, dường như tôi không quen biết cô, huống hồ chuyện cô nói tôi hoàn toàn không biết."
"Mày không biết tao? Vậy mày chắc phải biết Diệp Dục Sâm nhỉ? Người vừa ngồi ăn cơm với mày chính là vị hôn phu của tao!" Susan cười mỉa mai, khinh bỉ cô ra mặt.
Tô Vãn không đáp, ả càng châm chọc nói: "Tao biết nhiều lắm, cả việc mày vẫn luôn ở nhà của hôn phu tao, còn cùng nhau đi đánh golf, ăn cơm, hẹn hò, cuối cùng mày có biết xấu hổ không?"
"Sân golf..." Đồng tử của cô co rút lại, nhớ tới người cầm kính viễn vọng ở phòng thay đồ nữ đã nhìn lén bọn họ, cô liền hiểu ra, "Cô..."
"Phải.... lúc đó tao vẫn đứng ở trên đó nhìn, nhìn thấy mày ôm ấp với anh ấy, quả là không biết xấu hổ."
Tô Vãn mơ hồ đem môi mình cắn tới chảy máu.
Cô rất muốn nói mình bị ép buộc, nhưng lời tới bên miệng lại nuốt trở về, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ dùng tay ôm mặt, quay đầu chạy ra ngoài.
Cô không quay về chỗ của Diệp Dục Sâm, một mình từ tiệm lẩu đi ra liền đi vào thang máy xuống dưới, sau đó, rời đi.
Diệp đại thiếu đợi cô một hồi lâu không thấy cô trở về liền cầm di động lên gọi cô, nhưng mà... không ai nghe máy cả.
Hắn lo lắng tới sự an toàn của cô, rồi đi tìm một vòng nhưng vẫn không thấy người đâu, hắn lại hỏi người phục vụ mới biết được cô đã rời đi.
Tra ra vị trí là ở công viên gần đây, hắn liền đuổi theo, sau đó nhìn thấy cô đang ngồi trên băng ghế dài ven đường, ngửa đầu ngơ ngẩn.
"Em ở chỗ này làm cái gì?" Hắn đến gần, lạnh mặt hỏi một câu.
Tô Vãn hình như là không nhìn thấy hắn, vẫn duy trì tư thế cũ, cứ xuất thần nhìn những đoá mây phía chân trời, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Diệp Dục Sâm lạnh mặt hơn, giơ tay kéo cô, nhưng cô cự tuyệt, lành lạnh đẩy tay của hắn sang: "Anh đừng chạm vào tôi."
Cô vừa cử động thì một bên tóc bị vén sang để lộ ra dấu bàn tay đỏ ở trên khuôn mặt sưng tấy của cô: "Mặt em bị làm sao?"
"Chắc là... tôi bị báo ứng đó." Tô Vãn nhếch môi, cười nhẹ.
"Ai đánh em?" Mày hắn nhíu lại, trong mắt ấp ủ sự tức giận.
Tô Vãn mím môi, không đáp lại, duỗi tay đẩy hắn ra: "Anh đi đi, tôi không muốn thấy anh."
____☆☆☆___
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân
Cập nhật // tại VNO