Giữa trưa, mọi người chẳng ai còn tâm trạng ăn uống.
Mấy cô gái công khai soát người bà Tống, không thu hoạch được gì. Vừa không có độc sói, vừa không có bài dân, trừ chiếc thẻ ID không mang bất cứ tin tức gì thì bản hướng dẫn cũng không để lại.
Mấy người đàn ông cùng nhau khiêng thi thể ra bờ biển đào hố cát chôn, trước khi chết, bà Tống đeo một sợi xích vàng trên cổ tay, lúc ngã xuống sợi xích bị móc vào cửa, rồi bị máu tạt lên không ra hình thù. Đinh Tư Huy dè dặt dùng khăn giấy gói lại, đến lúc mai táng thì mang ra liệm cùng bà cụ trong hố cát.
Đinh Tư Huy an ủi Phương Đại Xuyên rất nhẹ nhàng, nhưng lúc này tận mắt chứng kiến thi thể bị cát vàng dần dần vùi lấp, xương sọ vỡ của bà Tống dính đầy cát đất, máu me bầy nhầy, trong lòng cô ít nhiều cũng dâng lên cảm xúc. Mọi người im lặng đứng trước hố cát nhìn nấm mồ nhỏ nhô cao, vẻ mặt thoáng bi thương, – có thể gọi là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, hoặc gọi là bầu bí thương nhau.
“Trên người bà Tống không có độc sói, bà ta không phải sói.” Lưu Tân lơ đãng liếc mắt nhìn Lý Tư Niên và Phương Đại Xuyên, lên tiếng nhắc nhở, “Chính các cậu khăng khăng đòi loại bà Tống.”
Lý Tư Niên nhếch miệng chế giễu, “Nếu bà cụ không chạy, chưa chắc tôi đã bỏ cho bà ta. – Theo tôi thì ông là sói đấy, chưa biết tôi bỏ cho ai đâu.”
Phương Đại Xuyên bất cẩn bị máu dính lên tay, đang rửa tay bằng nước biển, nghe vậy thì ngẩng lên cười nhạt, “Không có độc sói thì không phải sói? Ông lên tầng hai lục thử xem ai có độc sói trong phòng không?”
Lưu Tân đẩy gọng kính, “Đằng nào tôi cũng đã soi được Lý Tư Niên là sói, Phương Đại Xuyên, sáng mai cậu có thể bỏ cho tôi, nhưng tôi nói thẳng là chắc chắn tôi sẽ bỏ cho Lý Tư Niên.”
“Sáng mai ông bỏ cho tôi?” Lý Tư Niên cười khẩy, “Có vẻ ông rất chắc chắn đêm nay mình không chết nhỉ? Nếu hai con sói chúng tôi đang cấu kết, còn ông là tiên tri đúng như ông nói thì ông sống được qua đêm nay không? Nói dài nói dại, tôi khuyên ông câm miệng thì hơn.”
Phương Đại Xuyên đứng bên cạnh, vẩy nước trên tay, châm một điếu thuốc.
Hắn nhìn Lưu Tân, chợt nảy sáng kiến, hỏi, “Ông nói ông là dự nhân, thế đêm qua ông đi soi người khác lúc nào?”
“Khoảng một giờ mười lăm phút sáng.” Lưu Tân đối đáp trôi chảy, lão chỉ căn nhà gỗ nhỏ trên bãi đá phía sau, “Tôi soi ngay trong căn nhà kia, tôi biết sáng sớm hôm nay các cậu tra dấu giày, chắc mẩm ai ra ngoài thì người đó là dự nhân. Đế giày tôi dính cát, nhưng tôi về phòng đã rửa sạch rồi. Mà tóm lại là tôi đã thừa nhận, hỏi mấy cái này cũng bằng thừa, vì tôi không tin cậu nên tôi hỏi lại cậu lần nữa, Phương Đại Xuyên, cậu có rút lui không? Nếu cậu không rút, tôi chỉ có thể kết luận cậu là sói.”
“Kết luận tôi là sói? Logic của ông mập mờ quá đấy, chẳng soi được dân làng nào đã quy kết tôi là sói, ông chém ác quá nhỉ.” Phương Đại Xuyên ngoài mặt thờ ơ giễu cợt, trong bụng lại đề phòng, hắn âm thầm quan sát vẻ mặt Lưu Tân, chắc chắn Lưu Tân chính là bóng trắng đêm qua hắn trông thấy!
Hiển nhiên Lý Tư Niên cũng phát hiện điểm này, y và Phương Đại Xuyên nhìn nhau, ánh mắt sắc lẻm. Phương Đại Xuyên nhớ lại tuyến thời gian đêm qua, đêm qua hắn ra ngoài lúc một rưỡi, sau đó mở cửa sổ, nhìn thấy bóng trắng. Thời gian hoàn toàn trùng khớp, nhưng Lưu Tân đâu phải dự nhân, lão ra bờ biển làm gì?
Diễn trò cho trót à? Thế thì hơi bị chuyên nghiệp quá rồi.
Phương Đại Xuyên sực nghĩ tới một chuyện khác.
Một chuyện khiến tim hắn đập thình thịch, sợ hãi tột cùng. — cánh cửa sổ nọ.
Thấy bóng trắng, trốn vào góc, những việc này đều diễn ra rất nhanh. Sau đó hắn thẫn thờ một lúc trong góc tường, rồi Lý Tư Niên trở về, hai người cùng vào phòng, khi đó hắn liếc đồng hồ, là một giờ năm mươi phút sáng.
— Tức khắc, Phương Đại Xuyên như bừng tỉnh, vì đã nhận ra cách thức để chơi trò này, hắn đột phá cảnh giới diễn xuất tốt nhất từ xưa tới nay.
Phương Đại Xuyên phun ra một hơi thuốc, nhếch miệng cười nói, “Chớ cướp lời thoại của tôi, tôi cho ông một cơ hội nữa, ông rút lui không?”
Lưu Tân nhướn mày, tiếc nuối lắc đầu.
“Thế ông nói rõ ra, lúc ông soi người xong, về đến hành lang thì cửa sổ mở hay đóng? Tốt nhất ông nên trả lời cẩn thận, những người ra ngoài tối qua đều có thể làm chứng, ông không nói láo được đâu.” Phương Đại Xuyên ra vẻ nắm rõ thời gian cửa sổ đóng mở, nhướn mày hỏi.
Lưu Tân nhíu mày nhớ lại, “Lúc tôi về phòng chắc là khoảng một giờ năm mươi sáng, có thể hơn năm mươi một chút, tôi cọ đế giày xong thì lên giường nhìn đồng hồ, khi ấy là hai giờ sáng. Lúc tôi về chỉ để ý xem có ai hay không chứ không để ý cửa sổ, hình như là… hình như là đóng. Đúng rồi, đóng! Lúc đó tôi còn khó hiểu, vì rõ ràng khi tôi xuống nhà thì cửa sổ vẫn mở.”
Phương Đại Xuyên thoáng sửng sốt, hắn cảm giác hơi kỳ quái, nhưng tạm thời chưa chưa rõ kỳ quái chỗ nào, hắn hỏi lại, “Khoảng hơn một giờ năm mươi phút sáng, ông đi lên, nhìn thấy cửa sổ đóng?”
Lưu Tân không biết vì sao hắn khăng khăng hỏi chuyện cửa sổ, ngờ vực nhìn hắn một cái, gật đầu, “Đúng thế.”
“Ông nói dối!” Phương Đại Xuyên nhớ lại thời gian Lý Tư Niên lên tầng, điên cuồng sắp xếp logic trong đầu, “Lúc tôi lên là một giờ năm mươi, khi đó cửa sổ rõ ràng vẫn mở.”
Trần Hủy nhìn trái nhìn phải, “Hai người để ý cửa sổ làm gì?”
“Hai người thì sao?” Phương Đại Xuyên hỏi, “Hai người ra ngoài lúc nào?”
Trần Hủy nhìn nhìn Đỗ Vĩ, “Bọn tôi thì khoảng bốn-năm giờ, lúc trời hửng sáng rồi. Ban đêm quá nguy hiểm, tôi hơi sợ.”
Đinh Tư Huy nghe bọn hắn bàn luận quỹ tích hành động đêm qua thì phát hoảng. Cô nghe trộm được chút chuyện “không đàng hoàng” của Ngưu Tâm Nghiên và Đỗ Triều Sinh, sợ Phương Đại Xuyên nói hớ, thấy Phương Đại Xuyên còn định hỏi thêm thì vội lên tiếng ngắt lời, “Đừng quan tâm chuyện đó, dân làng ra ngoài tìm thẻ đạo cụ, dự nhân ra ngoài soi người, người sói thấy có người ra khỏi cửa thì đuổi theo truy sát. Ai cũng có thời gian và động cơ ra ngoài. Chúng ta cứ dùng tất cả những gì có thể để chứng minh thân phận của mình được không?”
“Chứng minh thế nào?” Ngưu Tâm Nghiên bế đứa nhỏ ngồi xổm nghịch nước biển lên bờ cát, vắt khô quần áo cho nó, tiện hỏi luôn, “Trình bản hướng dẫn à? Nhưng tôi không trình được.”
Ánh mắt Dương Tụng vẫn quanh quẩn giữa Lý Tư Niên và Lưu Tân, cô nói, “Trong hai người Trần Hủy và Đỗ Vĩ, chắc chắn có ít nhất một dân làng, bằng không họ sẽ không biết bản hướng dẫn của dân làng viết những gì. Ông chủ Đỗ cũng là dân làng, bởi vì lúc không ai lên tiếng thì ông ta tự nói về bản hướng dẫn. Ông chú bụng bia chết đêm đầu tiên chắc chắn là người tốt, có phải chức năng hay không thì tôi không rõ, tạm thời quy về nhóm người tốt trước đã. Tức là bây giờ chỉ còn một dân làng cuối cùng, các người ai ra chứng minh?”
Đinh Tư Huy vội nói, “Dân làng cuối cùng là tôi, tôi có thể chứng minh bằng thẻ nhân vật.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Ngưu Tâm Nghiên lắc đầu, “Đừng quên là cho tới lúc này, ba người chết đều không có thẻ nhân vật trong người, trình thẻ nhân vật không thuyết phục chút nào hết.”
Phương Đại Xuyên cứng nhắc lắng nghe, nhưng đầu óc không hiểu mọi người phân tích những gì. Hắn nhìn bóng lưng Lý Tư Niên, cả người buốt lạnh như thình lình rớt từ cực quang rực rỡ xuống sông băng Mạc Hà.
— Hắn đã nhận ra manh mối chí mạng, đủ để lật đổ tất cả những gì hắn biết và tin tưởng.