Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đang nói gì thế?” Lý Tư Niên mang theo hai chai rượu vang xuất hiện phía sau hai người.
Phương Đại Xuyên không ngoái đầu, Đinh Tư Huy quay lại, trông thấy y thì cúi xuống bảo, “Anh Xuyên hơi khó chịu, em hóng gió cùng anh ấy.”
Lý Tư Niên nhướn mày cười, không nói gì, chỉ ngồi xuống bên kia Phương Đại Xuyên, mở rượu ra. Y cũng không an ủi Phương Đại Xuyên, mà thô lỗ nhét một chai vào tay hắn, sau đó khẽ cụng chai với hắn.
Chất lỏng màu vàng trong suốt sóng sánh trong chai thủy tinh, tràn lên miệng chai. Phương Đại Xuyên sáng quắc nhìn Lý Tư Niên, đôi mắt bừng bừng ngọn lửa mênh mông ngùn ngụt. Lý Tư Niên không giải thích, cũng không nói cảm ơn, y ngửa cổ hớp một ngụm rượu, hất hàm với Phương Đại Xuyên, ý bảo hắn cùng uống.
“Em uống chút không?” Phương Đại Xuyên lắc lắc chai rượu với Đinh Tư Huy.
Đinh Tư Huy vội lắc đầu. Nhìn hai người uống rượu, Đinh Tư Huy ngập ngừng một lát mới nói, “Có điều này em không biết nên nói với các anh hay không, nhưng giấu trong lòng không nói, em cứ linh cảm sẽ xảy ra chuyện.”
Lý Tư Niên nhíu mày nhìn cô.
“Thực ra tối qua em cũng ra ngoài tìm thẻ đạo cụ. Nhưng em chỉ có một mình nên hơi sợ, vừa mở cửa đi ra đã hoảng lắm rồi, nên mới định quay về phòng vậy.” Vẻ mặt Đinh Tư Huy vẫn còn sợ hãi, “Sau đó em nghe thấy tiếng động trên hành lang, em lại càng sợ, nấp sau tường lén nhìn ra, còn không dám thở mạnh.”
Chắc chắn cô đã thấy gì đó, Lý Tư Niên và Phương Đại Xuyên đưa mắt nhìn nhau, Phương Đại Xuyên tu ngụm rượu, hỏi, “Em thấy gì?”
Đinh Tư Huy nuốt nước miếng, cúi đầu nghịch nghịch ngón tay, “Em thấy Đỗ Triều Sinh gõ cửa phòng hai mẹ con Ngưu Tâm Nghiên.”
“Đỗ Triều Sinh?” Lý Tư Niên cau mày, kinh ngạc hỏi, “Không phải Lưu Tân, mà là Đỗ Triều Sinh?”
“Là Đỗ Triều Sinh.” Đinh Tư Huy xác nhận, cô nhớ ráng nhớ kỹ, hi vọng thuật lại chính xác tình hình lúc đó.
Đỗ Triều Sinh đứng trước cửa phòng Ngưu Tâm Nghiên, khoác chiếc sơ mi, Ngưu Tâm Nghiên mặc váy ngủ tơ tằm màu trắng, khoác áo choàng, cánh cửa khép hờ, Ngưu Tâm Nghiên đứng bên trong, tay cầm tay nắm cửa.
“Đỗ Triều Sinh nói với Ngưu Tâm Nghiên: ‘Chuyện của anh Ngưu hồi đó, tôi nghe kể cũng buồn phiền lắm, mong cô đừng quá đau buồn.’
Sau đó Ngưu Tâm Nghiên không nói gì, lát sau chị ta mới khẽ đáp: ‘Chuyện cũng qua bao nhiêu năm rồi.’
Sau đó Đỗ Triều Sinh còn nói thêm: ‘Không mời tôi vào chơi một lát sao?’
Ngưu Tâm Nghiên nói: ‘Thôi, đêm hôm khuya khoắt, nói vậy không hay.’
Đỗ Triều Sinh bèn nói, ‘Có gì mà không hay, anh Ngưu đi cũng lâu rồi, hai mẹ con cô nhi quả phụ bao nhiêu năm đâu dễ dàng gì, cũng nên tìm ai đó chăm sóc đi thôi, huống chi trên hòn đảo này, ai biết những người khác cụ tình ra sao.’
Hình như Ngưu Tâm Nghiên mỉm cười, em không nhìn rõ, chị ta đáp là: ‘Vị thư ký ngài tự ‘chăm sóc’ về sau thế nào rồi? Theo ngài chín năm, ngài cũng ‘tự’ dàn xếp chứ? Tôi nào dám được ngài chăm sóc."”
“Lão già dâm dê này, chết đến nơi còn đêm hôm thăm hỏi phụ nữ góa chồng.” Phương Đại Xuyên chậc một tiếng.
Lý Tư Niên bưng chai rượu, nhíu mày trầm tư, “Anh Ngưu? Là Ngưu sở trưởng bà Tống nói đúng không? Lẽ nào quan hệ của Ngưu Tâm Nghiên và Ngưu sở trưởng không phải anh em, mà là vợ chồng?!”
Nhưng việc này cũng không liên quan gì đến trò chơi sát nhân, Phương Đại Xuyên và Lý Tư Niên suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu cho qua.
Gió lại chuyển mạnh, xa xa, mây đen hùng vĩ chậm rãi chuyển động, trời lại sắp mưa.
Đinh Tư Huy nhìn sắc trời, đứng dậy nói, “Em về trước đây, hai anh cũng về nhanh đi. Chỗ này không bác sĩ không thuốc men, đổ bệnh thì phiền lắm.”
Phương Đại Xuyên gật đầu, nhìn cô gái ra về, gió thổi bay mái tóc dài và quần áo cô, trên bãi đá tiêu điều lộn xộn, dáng hình thiếu nữ tương phản tới rõ ràng.
“Cũng khó khăn nhỉ, em gái nhỏ như thế.” Phương Đại Xuyên cảm khái.
Lý Tư Niên bật cười, “Sao, mới thế đã bị hút hồn à? Trò kể khổ này tuy cũ rích nhưng áp dụng đúng lúc thì vẫn có tác dụng, phải không?”
Phương Đại Xuyên liếc Lý Tư Niên, “Cậu nghe lén hả?”
“Cần gì nghe lén, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết cô ta nói với anh những gì.” Lý Tư Niên lắc đầu cười, “Không phải cha thì mẹ cô ta chết, tự sát, bị giết hại, gặp chuyện chẳng lành… Anh an ủi cô ta vài câu, cô ta nói không sao, chuyện qua rồi.”
Đoán quá chuẩn, Phương Đại Xuyên líu lưỡi. Hắn chớp chớp mắt, “Cái đó mà cậu cũng đoán được hả?”
Lý Tư Niên nhếch miệng, “Thì lúc nào chẳng vậy? Chồng Ngưu Tâm Nghiên chết, nói đã qua nhiều năm rồi, cha Dương Tụng chết cũng nói chuyện qua rồi, ‘thư ký’ của Đỗ Triều Sinh chết, thoạt nhìn có vẻ cũng qua rồi… Nếu qua rồi thì ai đến nơi này liều mạng nữa?”
“Cậu thì sao?” Phương Đại Xuyên quay sang hỏi, “Chuyện cha cậu đã qua chưa?”
Lý Tư Niên không cười, chỉ lặng lẽ nhìn mây đen và mặt biển phía xa. Những lúc không cười, khuôn mặt y luôn thấp thoáng chút u sầu, thoạt nhìn khá xa cách, không rõ có phải khuôn mặt con lai mang lại cho y khí chất độc đáo này hay không. Y quay sang, nhìn thẳng vào mắt Phương Đại Xuyên, đáp rằng, “Chưa qua, không bao giờ qua.”
Phương Đại Xuyên ngập ngừng một lát, giơ tay nắm lấy vai Lý Tư Niên, nhẹ nhàng cụng chai rượu trong tay với y, im lặng vỗ về y.
“Cha mẹ anh quen nhau thế nào?” Lý Tư Niên quay sang hỏi.
Phương Đại Xuyên thoáng sửng sốt, “Thì… Cứ quen thôi. Hồi đó cha tôi đẹp trai nhất đội cảnh sát, mẹ tôi là hoa khôi của đội, thường xuyên qua lại thì ưng nhau thôi. Sau đó có người mai mối, chính thức giới thiệu, thế là quen nhau. Hồi đó cưới xin loanh quanh chỉ có vậy thôi mà.” Phương Đại Xuyên nói, “Thế cha mẹ cậu?”
“Cha mẹ tôi lãng mạn hơn.” Lý Tư Niên ngước nhìn bầu trời, nhoẻn miệng cười, “Hai người quen nhau khi đang ngắm cực quang tại Mạc Hà.”
Mạc Hà là một huyện thuộc địa khu Đại Hưng An Lĩnh, tỉnh Hắc Long Giang, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Huyện Mạc Hà có diện tích . km², dân số . người. Chính quyền nhân dân huyện Mạc Hà đóng tại trấn Tây Lâm Cát. Thôn Bắc Cực của huyện này là thôn nằm ở cực bắc của Trung Hoa Đại lục. Chi tiết xem ở đây.
Lý Hành là chuyên viên khảo sát địa chất, theo xe khảo sát đến Mạc Hà. Tiểu thư Flores đang thăm thú vòng quanh thế giới, cùng ngày hôm đó cũng tới Trung Quốc đại lục. Tại cánh đồng tuyết bao la nơi địa cực, hai người trẻ tuổi đứng dưới cực quang chói lọi, cảm nhận vũ trụ vô ngần và thiên nhiên kỳ diệu, sau đó cùng bị kẹt trong khe núi giữa cơn bão tuyết, ôm nhau sưởi ấm, chia nhau uống cạn chai rượu vang cô gái mang theo.
Giống hệt những mối tình trên phim ảnh, tất nhiên hai người sẽ yêu nhau. Một cô gái dám lên tàu băng qua Thái Bình Dương để đi thăm thú những quốc gia xa lạ, đương nhiên sẽ luôn hướng tới thử thách, khao khát lãng mạn. Còn gì nguy hiểm hơn, lãng mạn hơn việc ân ái giữa cánh đồng tuyết tại Mạc Hà?
Từ đó về sau, cô gái tiếp tục đi vòng quanh thế giới, chỉ khác là không đi cùng đoàn lữ hành, mà đi theo đội khảo sát. Đội khảo sát nhận hạng mục, cô gái theo phía sau xe, dùng phương thức khác để vòng quanh thế giới.
Hai người cưỡi ngựa trên thảo nguyên Nội Mông Cổ, túi treo yên ngựa chứa đầy dụng cụ khảo sát, khảo sát hóa thạch động vật ăn thịt thời Viễn Cổ trong đường hầm. Hai người còn bộ hành trong núi thẳm Quý Dương, sương mù giăng kín, những cô gái đeo trang sức bạc chạy qua họ, chân trần băng qua khe núi róc rách.
“Đẹp quá.” Lý Tư Niên chỉ thuật lại vài câu ngắn ngủi, nhưng vô cùng sống động và phong phú. Phương Đại Xuyên đắm chìm trong tình yêu tuyệt diệu đó, cảm động không nguôi, “Lắm lúc tôi đi đóng phim cũng gặp nhiều cảnh đẹp lắm, chụp mấy trăm tấm về mà chẳng biết cho ai xem, đành phải chỉnh sửa một tí rồi up lên Weibo. Ba mẹ cậu may mắn thật đấy, được cùng người mình yêu ngắm cảnh đẹp.”
Tiếc rằng bao nhiêu cặp vợ chồng cũng phai nhạt tình yêu giữa muôn vàn cảnh đẹp nhạt nhẽo ấy.
Lý Tư Niên không nói tiếp, Phương Đại Xuyên cũng thức thời không hỏi nữa. Chắc là cặp vợ chồng đẹp đôi này trên đường lữ hành dần chán nhau rồi bỏ nhau? Lý Tư Niên cũng tình cờ thuật lại thơ ấu tan nát, cha mất sớm, bị bắt nạt, bị đám lừa gạt bắt đi làm ăn trộm. Đó là thời ấu thơ cực kỳ khó nhọc, tuy y kể lại rất nhẹ nhàng bâng quơ, mà trong ký ức đó không hề có bóng dáng người mẹ của y.
“Khi mẹ tôi mất, tôi tự tay đưa mẹ vào lò hỏa thiêu. Tôi nhìn mẹ, người cao inches mà bị thiêu rụi đặt trong chiếc hộp bàn tay cầm được. Lúc ấy trong đầu tôi thầm nghĩ một câu, ‘Chúng ta như quả oliu, chỉ phóng thích tinh hoa khi bị nghiền nát’.” Lý Tư Niên cúi xuống nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón út, chiếc nhẫn bạc mảnh mai sáng bóng vòng quanh ngón tay y. Cuối cùng y kết luận, “Cho nên có một số chuyện sẽ mãi mãi không qua, tôi không cho qua được, cũng không tin người khác có thể cho qua dễ dàng.”
“Nên cậu không tin Đinh Tư Huy.” Phương Đại Xuyên không dùng câu hỏi.
Sắc mặt Lý Tư Niên thoáng lạnh lùng, y lắc đầu, “Tôi không tin ai hết. Lòng người rất khó lường, tôi không muốn chết vì thứ gọi là tín nhiệm.”
“Biết đâu chúng ta có thể thay đổi tất cả thì sao? Lòng người vừa mơ hồ vừa chủ quan, nhưng vẫn có thể dễ dàng thay đổi hiện thực băng giá, chúng ta phải có niềm tin.” Phương Đại Xuyên phun ra một hơi thuốc, nhớ lại kịch bản hắn đang gắng sức đạt được trước khi lên hòn đảo này.
Kịch bản đó là về tương lai sầm uất, khi Al và loài người tranh đấu, hắn muốn thủ vai nhân vật nam số , người có mối tình không thể gọi tên với nữ thuộc hạ Al xinh đẹp của Boss phản diện. Cô gái kia là vũ khí giết người hàng loạt được tạo ra từ sự kết hợp giữa não bộ con người và máy móc hoàn hào, cô chín chắn xinh đẹp, võ nghệ siêu quần, nhưng không có khả năng cảm nhận tình cảm như con người. Cuối cùng, khi nam số vùi thây giữa tinh vân, linh hồn mới thức tỉnh trong lòng cô gái Al.
“Cậu xem.” Phương Đại Xuyên nói, “Loài người vừa nhỏ bé vừa vô dụng, nhưng đôi khi vĩ đại cực kỳ, đủ để làm dao động rất nhiều ác niệm, đủ để thay đổi hiện thực băng giá này.” — Hắn rất tin tưởng vào điều đó.
Lý Tư Niên lại lắc đầu cười, “Đúng là câu chuyện hay.”
“Cậu không tin hả?” Phương Đại Xuyên trố mắt nhìn y.
Lý Tư Niên đáp, “Ludwig Wittgenstein đã nói, ‘Ý nghĩa của thế giới tất phải nằm ngoài thế giới’. Nếu thiện ý hoặc ác ý có thể thay đổi thế giới thì cũng chỉ là thế giới hữu hạn, không thể nào thay đổi sự thật, không thể nào thay đổi những gì có thể dùng ngôn từ để biểu đạt.”
Ludwig Josef Johann Wittgenstein – nhà triết học người Áo sau đổi sang quốc tịch Anh, là một trong những triết gia đã để lại dấu ấn riêng trong thế kỷ XX, người đặt nền móng cho “bước ngoặt ngôn ngữ” trong lịch sử triết học phương Tây hiện đại và giữ vai trò đặc biệt trong triết học phân tích và triết học ngôn ngữ. Chi tiết xem ở đây.
“Lòng người là thứ không thể dùng ngôn từ để biểu đạt, nhưng sự thật thì có thể. Không thể nói thứ gì vĩnh viễn không thể thay đổi, đây là một trong những suy luận triết học quan trọng nhất thế kỷ . Dùng lòng tin, tình yêu, hoặc bất cứ nhân tính tốt đẹp nào để đánh thức linh hồn của máy móc, thức tỉnh lương tâm của cái ác, chỉ là ảo tưởng ngông cuồng của loài người mà thôi. Chớ nói dùng những thứ hư vô mờ mịt đó, muốn thay đổi lòng người hiểm ác? Sự thật trên thế giới sẽ không bao giờ bị loài người thay đổi, thứ ác ý nhất đã xuất hiện từ thâm căn cố đế, chúng ta là hậu đại có trí khôn, cái gien sát lục diệt tuyệt hàng trăm sinh vật đã nằm trong máu chúng ta, cả tôn giáo và cái gọi là giá trị thế giới còn không cách nào thay đổi, mà anh trông chờ một bầu nhiệt huyết có thể thay đổi hay sao? Không đời nào.” Khóe miệng Lý Tư Niên nhếch lên thành nụ cười giễu cợt.
Y phủi mông đứng dậy, bước trên bãi đá, dõi mắt trông về biển rộng phía xa, lẩm bẩm một câu ngoại ngữ, biển rộng dùng cơn sóng vĩnh hằng thấm ướt ống quần y.
Câu nói kia không phải tiếng Anh, mạnh mẽ hơn tiếng Anh một chút, âm điệu cũng phong phú hơn, Phương Đại Xuyên nghe không hiểu. Hắn chỉ ngồi tại chỗ nhìn theo bóng lưng Lý Tư Niên, hình ảnh đó vẫn khắc sâu trong ký ức hắn, bóng lưng Lý Tư Niên chứa đầy bí ẩn, một thân một mình dùng ý chí đối chọi với thứ sức mạnh bao la không thể gọi tên, giống như Thần, hoặc như thú dữ, rất mạnh mẽ, rất cô độc.