Quả nhiên, đại khái qua khoảng thời gian nửa ly trà nhỏ, tiếng bước chân có tiết tấu của Bạch Hổ trở về, "Hồi bẩm chủ tử, Thập Nhị gia đã trở lại, mới vừa vào tiểu viện. . . Khụ khụ, hắn xin chủ tử di giá qua nói một lời."
"Nói cho hắn biết, không rãnh, đang bận." Đế Tuấn tức giận cự tuyệt, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Mộ Lăng Không ném quả nho đã lột vỏ vào trong miệng, vui vẻ ăn.
Bận rộn, chính xác là rất bận.
Vội vàng liếc mắt đưa tình.
Vội vàng thừa dịp loạn chấm mút.
Làm gì có thời gian để ý tới đệ đệ cáu kỉnh.
"Phu quân, làm như vậy được không? Có phải hay không có chút vắng vẻ Thập Nhị gia?" Dù sao hắn giúp hai người không ít việc, bận trước bận sau, không ngại cực khổ, quả thật là xứng chứ đệ đệ tốt.
"Không sao, tiểu tử kia da dầy vô cùng, chỉ thích như vậy." Phương thức trơn mảnh không tiếng động nơi nào thích hợp loại người thô thiển như hắn.
Than nhẹ một tiếng, Mộ Lăng Không không khuyên nhủ nữa.
Tính khí của hai huynh đệ cũng khó lay chuyển vô cùng, muốn ai lùi một bước, quả thật còn khó chịu hơn là chém hắn một đao.
Thôi, có lẽ đây chính là phương thức chung đụng của bọn họ.
Không có vấn đề lớn, nàng yên tĩnh ở một bên nhìn là được.
Cả một buổi chiều, đang bình an vượt qua.
Thời điểm Mộ Lăng Không muốn ngủ trưa, Đế Tuấn gầm nhẹ một tiếng, "Không cần báo cáo nữa, tất cả đều y theo kế hoạch làm việc, người nào làm ầm ĩ nương tử của ta nghỉ ngơi, cẩn thận gia lột da các của các ngươi."
Chỉ một thoáng, ngoài cửa phòng một mảnh im ắng.
Ngay cả thị vệ tuần thú cũng đều chậm bước chân, tận lực không phát ra bất kỳ tiếng vang, miễn cho bị chủ tử giận chó đánh mèo, lột da hủy xương.
Mộ Lăng Không buồn cười lắc đầu một cái, co rúc lại trong đệm, nhắm mắt, trái tim một mảnh an bình.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua góc cửa sổ, chiếu lên người, vô cùng thoải mái.
Nàng uể oải mệt mỏi ngáp một cái, cọ xát về phía sau, càng thêm dán sát thân mật vào Đế Tuấn, rất nhanh liền chìm vào giấc mộng.