Khuôn mặt Mộ Lăng Không đỏ lên, cắn cánh môi, thầm mắng vô sỉ.
Người này thật là, làm gì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều nghĩ tới làm khó dễ nàng nàng đây?
Lúc này càng thêm chắc chắn là Đế Tuấn âm thầm động tay động chân.
Chỉ là, đến tột cùng vì sao, còn phải để hắn nói rađáp án.
"Phu quân, dưa hái xanh không ngọt, Thập Nhị gia không muốn ở lại, làm sao có thể ép buộc người này, chắc hẳn hắn cũng sẽ không cam tâm tình nguyện." Ấn tượng của nàng đối với Thái Nhất không kém, mấy lần gặp nguy cơ, nhờ hắn ra tay cứu giúp, vì vậy mới có tâm tư nói vài lời có ích.
Trong lòng thực là lo lắng, hai huynh đệ sẽ bởi vì một ít chuyện sinh ra khoảng cách.
"Tuy nói hắn chưa tính là chính thức xuất gia, dầu gì cũng được tính là ở bên Phật, người xuất gia không nói dối, nếu đã hứa hẹn thì tự nhiên không đổi ý." Mặc kệ như thế nào, buổi sáng hắn đã đồng ý sẽ về Đại Đô cùng với phụ hoàng chỉnh đốn triều chánh, nếu hiện tại để cho hắn chạy, vậy thì có nghĩa chuyện phiền toái sẽ rơi xuống trên đầu mình, Đế Tuấn làm gì có thể cam tâm tình nguyện.
Mộ Lăng Không ném cho hắn một ánh mắt xem thường.
Nam nhân sợ phiền toái này vì không để cho mình phiền toái cho nên kéo chân của đệ đệ, đẩy chuyện phiền toái ra ngoài cho hắn.
Hai người tán gẫu một hồi.
Ngoài cửa phòng lại có tiếng bước chân đến gần.
Lúc này đổi thành Bạch Hổ đang cười đến nghẹn đến báo cáo, "Chủ tử, Thập Nhị gia mới vừa đánh ngã Huyền Vũ cùng Thanh Long, từ hậu viện leo tường rời đi."
"Ừ, biết." Đế Tuấn còn bày bộ dáng không ngoài suy đoán, bình chân như vại, tự nhiên như thường.
Không cần phải nói, khẳng định đã chuẩn bị trước, không biết lại an bài chiêu gì chờ đối phó Thái Nhất đấy.
Mộ Lăng Không cũng lười hỏi tới.
Trừng lớn mắt, mặt tò mò.
Nàng tin tưởng sẽ rất nhanh có đáp án trồi lên mặt nước.
Quả nhiên, đại khái qua khoảng thời gian nửa ly trà nhỏ, tiếng bước chân có tiết tấu của Bạch Hổ trở về, "Hồi bẩm chủ tử, Thập Nhị gia đã trở lại, mới vừa vào tiểu viện. . . Khụ khụ, hắn xin chủ tử di giá qua nói một lời."