Trần Tiểu Nghiên vốn tưởng rằng người này cùng ông ấy có mâu thuẫn, tới để trả thù.
Không ngờ anh ta lại liếc mắt nhìn sang, nói: “Cũng không nhìn xem là người của ai.
Ngay cả cô ấy cũng dám chạm vào, tôi thấy ông chán sống rồi đi?”
Ông chủ Trần vẫn không lên tiếng, vẻ mặt hiện lên dáng vẻ như vừa gặp gì đó thật xúi quẩy.
Trần Tiểu Nghiên không thể hiểu được, nhưng nhìn thấy người đối diện đang nháy mắt với chính mình, đoán chừng có thể là viện binh do Lý Du Du tạm thời gọi đến.
Nghĩ đến đây, cô không nói lời nào, cầm túi xách rời đi.
Vừa đi hai bước, cô mới nhận ra trên tay còn cầm ly rượu, quay đầu vừa định đặt lại, đã nghe thấy người phía sau hô: “Chậm đã.”
Anh ta bước tới vài bước, cầm lấy ly rượu đỏ trong tay cô rồi giơ lên, rượu từ trên đầu ông chủ Trần chảy xuống.
“Ghi nhớ nhé em gái, sau này có người dám ra tay với cô, cứ làm như vậy!”
Trần Tiểu Nghiên vừa ngẩn người đã bị anh ta kéo ra khỏi phòng riêng.
Thật ra loại chuyện này, lúc trước cô đã muốn làm.
Từ phòng riêng đi ra, Lý Du Du quả nhiên đợi ở bên ngoài, vừa nhìn thấy cô đã lo lắng hỏi: “Có ổn không? Không có sao chứ?”
Trần Tiểu Nghiên lắc đầu chưa kịp nói lời nào, vừa liếc nhìn về phía sau, tầm mắt cô chợt hiện ra một bóng người.
Bóng dáng cao lớn đang lặng lẽ dựa vào bức tường cách lối đi không xa, trên tay tỏa ra một làn khói thuốc vô định.
Làn sương mỏng bay lên và tan biến vài đốm sáng, anh ta mới đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi.
“Là người quen của cậu sao?” Lý Du Du trầm giọng: “Vừa rồi bọn họ đi tới hỏi tớ, cậu có ở bên trong không.
Tớ nói có, tổ tông này đã xông vào.”
Cô ấy nhếch miệng, chỉ vào người cao và gầy bên cạnh.
“Tổ tông” toét miệng cười, đắc ý vuốt một cái đầu đinh không thể ngắn hơn nữa: “Tên họ Trần này không phải là người tốt, không biết đã làm bao nhiêu chuyện ghê tởm, các cô sao lại tìm ông ta? Nếu hôm nay chúng tôi không đến kịp, cô có biết kết quả sẽ thế nào không?"
Lý Du Du áy náy, cúi đầu im lặng.
Trần Tiểu Nghiên vỗ mu bàn tay cô ấy, dường như cũng đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô đi tới bên cạnh nói: “Anh Nguyễn, cảm ơn anh giúp tôi một lần nữa…”
Nguyễn Chi Dập cầm đầu thuốc lá, búng tro, cũng không ngẩng đầu nhìn cô.
Một lúc sau, anh trầm giọng đáp: “Cảm ơn thì thôi đi.
Có lẽ điều cô nên suy nghĩ là tại sao hết lần này đến lần khác đem mình đưa vào tình huống giống này.”
Trần Tiểu Nghiên sửng sốt, hai tai không tự chủ nóng lên.
Không hỏi lời nào, nhưng anh ta dường như cái gì cũng biết.
Lại là loại cảm giác này, rõ ràng trước giờ đều không chính thức giới thiệu, nhưng dường như anh ta hiểu rõ chính cô nhiều hơn so với những gì cô hiểu về anh ta.
Trong chốc lát không ai lên tiếng, cứ như vậy đứng đối mặt với nhau.
“Vẫn chưa hiểu sao! Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, đi đâu cũng bị kẻ xấu nhớ tới!”
“Tổ tông” giống như không thể chịu nổi sự chậm chạm của hai người, chen vào nói, lại xua tay: “Nhanh đi, đứng ở đây làm gì? Tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi, tối nay tôi bao.”
Mặc dù đã muộn, nhưng Trần Tiểu Nghiên vẫn có điều muốn nói với Nguyễn Chi Dập nên cô không từ chối.
Rời khỏi câu lạc bộ, mấy người bước lên chiếc Land Rover.
“Tổ tông” lái xe, Nguyễn Chi Dập ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế.
Trần Tiểu Nghiên và Lý Du Du ngồi ở hàng sau.
Vừa lên xe, Lý Du Du đã lấy điện thoại di động ra, không biết đang giở trò gì.
Trần Tiểu Nghiên cảm thấy có thứ gì rung rung trong túi xách của mình, lấy điện thoại ra nhìn thì ra Lý Du Du đang gửi tin nhắn cho chính cô.
“Mau nói cho tớ biết hai người quen biết khi nào? Đừng trách tớ nói cậu ngốc, có người tốt như vậy, gần quan được ban lộc mà không sử dụng.
Còn tìm người khác làm gì?”
Trần Tiểu Nghiên cau mày, gửi một dấu chấm hỏi.
Ngay sau đó, một đoạn dài hơn nhảy ra.
“Để tớ nói cậu điểm tốt! Land Rover Range, ước tính khoảng từ tỷ trở lên.
Hơn nữa theo quan sát của tớ, vừa lên tiếng có thể xử lý ông chủ Trần hẳn là không chỉ giàu có, xuất thân nhất định không đơn giản! Cậu không phải đang vội vàng tìm nhà đầu tư cho công ty sao? Vì sao còn bỏ gần tìm xa làm gì, xác định mục tiêu rồi tiến lên đi!".