Đi lên lầu, Trần Tiểu Nghiên suy nghĩ vẫn nên để Lý Du Du đợi ở bên ngoài, hẹn trước ngộ nhỡ có việc sẽ gọi điện.
Đẩy cửa ra, trong căn phòng riêng sang trọng chật kín người.
Vòng eo mảnh mai và đôi chân dài đập vào mắt.
Âm nhạc cũng ầm ĩ khiến tâm trạng nóng nảy.
Trần Tiểu Nghiên hỏi một vòng mới tìm thấy ông chủ Trần.
Thật không dễ dàng mới nhân lúc âm nhạc tạm dừng nói xong công việc, ông chủ Trần cầm ly rượu nhìn cô giống như không nhớ ra cô là ai.
Quả nhiên, vẫn là Lý Du Du hiểu biết nhiều.
Các ông chủ bất động sản có giá trị mấy chục nghìn tỷ này xác thực chỉ thích uống rượu chơi đùa, không thích nghe công việc.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đem ý định nói đơn giản hơn, thiếu chút đã nói: “Tôi đến để vay tiền.”, ông chủ Trần cuối cùng mới có phản ứng.
“IT, tôi biết! Chúng tôi làm bất động sản cũng thích loại hình doanh nghiệp dựa trên công nghệ này.
Trước đây, tôi đã đầu tư vào một công ty và tỷ suất lợi nhuận thật đáng kinh ngạc! Chẳng qua, cô là…”
“Phó giám đốc điều hành.”
“Ồ, Phó giám đốc Trần.
Chúng ta đều họ Trần, quả là xinh đẹp và có tài năng ha ha.”
Ông chủ Trần tâng bốc đôi câu, cho người tắt nhạc, lại ân cần sắp xếp chỗ ngồi cho cô và gọi người rót rượu.
“Tìm tới tôi, cô coi như là tìm đúng người.
Chỉ cần dự án tốt, đừng nói một tỷ rưỡi, tỷ tôi cũng đầu tư!” Ông ấy nhét ly rượu đỏ vào tay cô.
Sau nhiều ngày như vậy, có thể nói đây là người đầu tiên dễ dàng đồng ý đầu tư.
Trần Tiểu Nghiên mặc dù hoài nghi, nhưng nhiều hơn là sự mong đợi.
tỷ rưỡi, cô rất cần nó.
Nếu có thể, cô thật hận không thể quấn số tiền này thành gạch rồi nện từng khối vào đầu Hoàng Gia Vĩ.
“Giám đốc Trần thật là thẳng thắn.” Trần Tiểu Nghiên nở một nụ cười khéo: “Vậy tôi cũng không vòng vo.
Hiện tại không tiện bàn chi tiết hạng mục dự án.
Khi nào tôi đến thăm công ty của ngài.
Hoặc là ngài có thể đến công ty…"
Chưa kịp nói xong, ông chủ Trần đã xua tay: “Chuyện đó không là gì, không dám! Thứ tôi coi trọng nhất thực ra chỉ có một đó là… thành ý.”
“Thành ý?”
“Đúng vậy, trước tiên chúng ta uống cạn ly rượu này đã rồi bàn thêm về nó.”
Trần Tiểu Nghiên do dự một lúc, cười nhạt và nhấp vài ngụm rượu.
Không ngờ, ông chủ Trần hoàn toàn không có ý định dừng lại, không ngừng rót rượu cho cô.
Cô lịch sự từ chối, ông ấy đột nhiên thay đổi giọng điệu.
“Tôi không thích nghe những lời này.
Không uống rượu còn thể hiện thành ý cái gì? Như này đi, cô một ly thì tôi ba ly.
Uống xong chúng ta chính là người một nhà, thế nào?”
Cô bất động không lên tiếng.
Ông chủ Trần liếc mắt nhìn cô rồi cười: “Phó giám đốc Trần, cô nghĩ đi, đây là hợp đồng trị giá tỷ.
Cô do dự như vậy, thật không giống người muốn làm chuyện lớn.
Muốn làm được việc lớn thì phải nhẫn tâm và dứt khoát! Cơ hội đều ở trước mắt, có nắm được hay không là tùy ở cô…”
Những lời này nghe rất quen.
Bàn tay đang cầm ly của Trần Tiểu Nghiên đột nhiên cứng đờ.
Cô cảm thấy trên đùi hơi nhột, cúi đầu nhìn thì thấy một bàn tay trắng trợn đặt trên thì lập tức nhảy dậy.
Trong tích tắc máu dồn lên não.
“Ý của ông là gì?”
Ông chủ Trần không lên tiếng.
Mấy người đàn ông gần đó đột nhiên vây lại, Trần Tiểu Nghiên mới nhận ra, cô có lẽ không thể trốn.
Nhưng cùng lúc đó, cửa phòng riêng đột nhiên bị đá mở.
Cả căn phòng bỗng trở nên yên lặng.
Một thanh niên cao lớn đứng ở cửa hỏi: “Trần Phú Quý đâu?”
“Cậu là ai? Tên tôi có thể kêu sao!” Ông chủ Trần ngẩng cổ, khuôn mặt đỏ bừng.
Bên kia cười khẩy một tiếng, dáng vẻ ngạo mạn không coi ai ra gì: “Tổ tiên của ông ở đây, không tới chào hỏi, còn dám già mồm?”
Ông chủ Trần sững sờ, sau đó quan sát kỹ trước người đối diện, ông ấy đột nhiên im lặng..