Chương : Em làm ảo thuật cho anh xem được hay không?
Cuối cùng, Mộ Cẩm Vân vẫn rất trái lương tâm uống hai bát canh gà, béo thì béo đi, đợi chân cô khỏi hẳn, mỗi ngày cô sẽ đến phòng tập thể hình! Sau khi ăn xong cơm tối, Mộ Cẩm Vân đi tới thư phòng xem một số văn kiện, lúc cô xử lý xong công việc, đã là hơn chín giờ tối.
Tống Lâm cắt một bàn quả thanh long cho cô, cô vùng vẫy một hồi, vẫn quyết định ăn.
Những ngày này, Tống Lâm đều phục vụ một ngày năm bữa, dưỡng ra thói quen cho cô, khiến cho cô cứ đến chín giờ thì bụng lại hơi đói.
Nhân lúc Tống Lâm đi tắm, Mộ Cẩm Vân lấy điện thoại của anh xem một vòng, lại phát hiện Tống Lâm lén download phần mềm chụp ảnh mà hôm nay cô dùng.
Cô không khỏi nhíu mày, lật album ảnh ra, không nhìn không biết, xem kĩ mới phát hiện tất cả ảnh bên trong đều là ảnh chụp lúc cô đang ngủ.
Mộ Cẩm Vân nhìn thấy khuôn mặt mình có đủ loại biểu cảm, không khỏi tức giận.
Anh rõ ràng tỏ ra ghét bỏ phần mềm này, không ngờ lại lén chụp trộm nhiều hình như vậy.
Chậc chậc chậc, đúng là khẩu thị tâm phi mà.
Tống Gia Hào bị Tống Lâm bỏ đói mấy ngày, lại bị ném xuống biển ngâm mất mấy ngày nữa, cứ hành hạ lặp đi lặp lại như vậy vài ngày, Tống Lâm mới ném hắn ta vào trong cục cảnh sát.
Tai nạn giao thông lần trước rõ ràng là có người cố ý làm vậy, tài xế gây tai nạn tử vong tại chỗ, nhưng trước khi lái xe lại không uống rượu, trái lại là vợ hắn, trong tài khoản của cô ta lại đột nhiên có thêm tỷ, mà vừa tra ra được, hai tháng trước cô ta được chẩn đoán đã bị ưng thư vú giai đoạn cuối.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy đây chính là một vụ án giết người có mưu tính từ trước.
Người mà Tống Gia Hào thuê cũng không đáng tin cậy lắm, không đến hai ngày đã khai ra toàn bộ.
Cảnh sát theo dõi Tống Gia Hào, về sau bắt đầu truy bắt hắn ta, nhưng khi Tống Gia Hào biến mất hơn một tháng mới bị cảnh sát phát hiện.
Tống Gia Hào vốn là người Mỹ gốc Việt, lần này còn lập mưu giết người, độ chú ý của vụ án lập tức tăng cao.
Lúc này, Mộ Vân Cảnh mới biết tại sao Tống Lâm lại muốn bắt Tống Gia Hào đến vậy, cô còn tưởng Tống Lâm sẽ tự mình động thủ chứ.
Tháng mười hai nhanh chóng đi qua, thanh nẹp trên chân cô rốt cuộc được tháo ra, nhưng cô vẫn chưa thể đi lại quá nhiều, lại càng không cần phải nói tới đi giày cao gót.
Năm nay Hà Nội rất kỳ quái, trận tuyết rơi đầu tiên không báo trước đã đến, nhưng thời tiết luôn luôn âm u, lại đặc biệt lạnh.
Chuyện liên quan tới Tống Gia Hào xem như một giai đoạn, mà người phía sau gây sự cũng đã tìm tới.
Vấn đề này có liên quan đến An Kim Hiền, là do bạn gái của chồng trước An Kim Hiền làm ra.
Bởi vì chuyện này có liên quan tới An Kim Hiền, Mộ Cẩm Vân cuối cùng đã khai trừ Tề Hạo, khởi động lại hạng mục, sau đó giao phương án giải quyết cụ thể cho An Kim Hiền tới quyết định.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Kỷ Văn An, anh ta không giống như trong tưởng tượng của cô.
Người đàn ông tên Kỷ Văn An này có khuôn mặt tao nhã, nhưng dưới ánh mặt trời đôi mắt của anh ta lại mang theo một hơi thở chán nản nhưng tàn nhẫn.
Anh ta có hơi giống với Tống Lâm nhưng lại có chỗ không giống.
Khi ngồi vào chỗ, An Kim Hiền nhìn cô nói: “Giám đốc Cẩm Vân, đây là tổng giám đốc Kỷ.”
“Xin chào tổng giám đốc Kỷ.”
“Xin chào Bà Tống.”
Anh ta gọi cô là Bà Tống, Mộ Cẩm Vân cười nhẹ.
An Kim Hiền cũng mỉm cười: “Tôi nghĩ lần này tổng giám đốc Kỷ tới đây là mang theo mười phần thành ý với hạng mục tâm huyết của Giám đốc Cẩm Vân, tôi hy vọng là tổng giám đốc Kỷ có thể thể hiện đầy đủ thành ý ra.”
Mặc dù An Kim Hiền đang cười nhưng Mộ Cẩm Vân có thể cảm nhận được khí thế hùng hổ dọa người của cô ấy.
Nhưng Kỷ Văn An ngồi ở đây chỉ hơi nhướng mày, nở nụ cười: “Đúng là hôm nay tôi tới là mang theo thành ý, nhưng tôi chỉ tới để đánh tiếng với các cô, cũng không có ý tứ gì khác, không liên quan tới chuyện tình cảm cá nhân, còn chuyện của Ngũ Lạc Tư không có liên quan gì tới tôi cả.”
“Kỷ Văn An, anh nói thế là có ý gì?”
“Có ý gì không phải tôi đã nói rõ rồi sao?”
Anh ta nói xong, nhìn thoáng qua Mộ Cẩm Vân: “Bà Tống, tôi nghĩ rằng lời tôi vừa nói không khó để lý giải lắm đúng không?”
Mộ Cẩm Vân có thể cảm nhận được khí thế giương cung bạt kiếm giữa hai người, nhưng cô cũng không muốn dính vào một chút nào.
Cô cười một cách ngượng ngùng: “Hai người cứ trò chuyện tự nhiên, tôi đi vệ sinh chút.”
“Tôi cũng đi.”
Nụ cười trên mặt của Kỷ Văn An chợt tắt, người vẫn ngồi ở kia nhưng lại tạo cho người khác cảm giác không dám đến gần.
Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua An Kim Hiền, hai người cùng đi ra khỏi phòng ăn.
Cô rửa tay, đi vệ sinh thực ra chỉ là cái cớ cô dùng để giành không gian riêng cho hai người đó nói chuyện thôi, không nghĩ tới An Kim Hiền cũng đi cùng ra.
An Kim Hiền rửa mặt, nhìn thấy cô ấy khôi phục vẻ ôn hòa ngày thường: “Thật xin lỗi, là do tôi bốc đồng.”
Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Hòa Noãn, tôi mạo muội hỏi cô một câu, có phải cô vẫn còn tình cảm với tổng giám đốc Kỷ không?”
An Kim Hiền nghe thấy câu hỏi của cô, đột nhiên nở nụ cười: “Nếu không có tình cảm thì tại sao tôi lại lấy anh ta chứ?”
Cô ấy nói xong, lấy túi xách ra tìm một gói thuốc lá, muốn hút thuốc nhưng khi nhìn thấy Mộ Cẩm Vân, cuối cùng cô vẫn bẻ gãy nó.
“Hôm nay tôi không nghĩ tới là anh ta không đến vì phương án giải quyết, cô yên tâm.”
Mộ Cẩm Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như cô thực sự không muốn gặp cô ta, vậy thì để cho tôi ra mặt đi.”
“Đây là vấn đề của tôi, cũng là chuyện riêng, tôi không muốn kéo cô vào.”
Hai người đều không còn là trẻ con, An Kim Hiền thực ra còn lớn hơn cô hai tuổi, đã là người trưởng thành thì phải có bản lĩnh và lý trí.
“Cô không cần thấy áp lực, ảnh hưởng của chuyện này cũng không lớn đến như vậy.”
An Kim Hiền nở nụ cười: “Đừng lo lắng, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Ngũ Lạc Tư.
Bữa cơm này tôi nghĩ cô cũng ăn không vô nữa, cô đi về trước đi, những chuyện tiếp theo để tôi xử lý, có gì tôi sẽ báo cho cô sau.”
“Vậy cô phải chú ý an toàn đấy.”
An Kim Hiền gật đầu, nhìn thấy Mộ Cẩm Vân đã rời đi, cô mới tựa người lên vách tường đốt điếu thuốc.
Cô không nghĩ tới bản thân đã chạy tới Hà Nội rồi mà Ngũ Lạc Tư và Kỷ Văn An vẫn không buông tha cho cô.
Sau một lúc lâu, cô vứt điếu thuốc xuống đất, dẫm lên, rồi mới nhấc chân tiến vào phòng ăn.
Kỷ Văn An đang ngồi ở đó, nhìn từ xa như một vị công tử thanh quý, không giống cô, mặc dù là thiên kim tiểu thư thật đấy nhưng vài chục năm chật vật đã bị anh ta nhìn từ đầu tới cuối không sót cái gì từ lâu rồi.
“Giám đốc Cẩm Vân đã đi rồi, nếu hôm nay anh đến không phải là để bàn bạc giải quyết chuyện liên quan tới hạng mục, vậy thì chúng ta cũng không còn gì để nói nữa.”
“Mới nửa năm không thấy, ngay cả dũng khí ăn một bữa cơm với tôi cô cũng không có sao?”
Anh ta cười gằn một tiếng, bên trong đáy mắt đều là sự châm chọc.
An Kim Hiền cũng cười: “Kỷ Văn An, tôi không còn là An Kim Hiền trước kia nữa rồi, phép khích tướng đối với tôi không có tác dụng gì đâu.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Ánh mắt sau lưng như có gai nhưng cô lại coi như không biết.
Mộ Cẩm Vân đứng đợi ở đại sảnh hơn mười phút, Tống Lâm đã lái xe tới.
Hôm nay là thứ bảy, quán rượu vẫn còn khá nhiều người.
Tống Lâm dừng xe ở cổng, đằng sau đã có xe đi theo.
Mộ Cẩm Vân sợ chặn xe của người khác nên đi nhanh hơn một chút.
Mới vừa đi tới trước xe, Tống Lâm thấy cô như vậy liền nhíu mày: “Cô đi nhanh như vậy làm gì?”
“Không sao đâu, chân tôi không đau.”
Anh cười lạnh: “Hết sẹo quên đau.”
Lúc lên xe, Mộ Cẩm Vân nhìn thấy An Kim Hiền cũng đang đi ra.
Cô không khỏi nhíu mày, xe đã lái đi.
“Cô nhìn cái gì thế?”
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, Tống Lâm không khỏi mở miệng.
“An tổng.”
Mộ Cẩm Vân thu hồi tầm mắt lại: “Hôm nay tôi nhìn thấy Kỷ Văn An, tôi cảm thấy anh ta cũng không phải người hiền lành.”
Tống Lâm liền nói: “Đúng là không phải người lương thiện.”
Nghe thấy lời Tống Lâm nói, Mộ Cẩm Vân có chút hứng thú: “Ý là sao?”
“Cáo già.”
Cô hơi quýnh lên: “Anh ta cũng không phải rất già, hình như cùng tuổi với An tổng mà.
Nói tới chuyện này, không phải anh còn lớn hơn anh ta ba tuổi sao?”
Có đôi khi trọng điểm mà Tống Lâm bắt được rất kỳ lạ, giống như hiện giờ, anh đen mặt nói: “Cô chê tôi già?”
“…”
Cô nói thế lúc nào? Thế là trên đường về, sắc mặt của Tống Lâm đều không tốt lắm.
Sau khi về đến nhà, Mộ Cẩm Vân đổi dép lê sang dép bông, đi theo anh tới chiếc ghế salon, thấy mặt anh vẫn còn khó chịu, không khỏi đưa tay điểm một nhát lên gương mặt của anh: “Tống ba tuổi, anh còn tức giận phải không?”
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô: “Hừ.”
Cô có hơi dở khóc dở cười: “Anh đừng nóng giận mà, tôi làm ảo thuật cho anh xem có được hay không?”
Tống ba tuổi miễn cưỡng cho cô chút mặt mũi, không nói chuyện nhưng lại nhìn cô.
Mộ Cẩm Vân nở nụ cười, nhớ tới cái gọi là ảo thuật, mặt có hơi nóng lên.
“Vậy anh xem đây!”
Cô nói xong, một tay che ngực của mình, một tay khác đặt trên mu bàn tay làm một động tác, sau đó nhanh chóng cầm nắm đấm đặt lên trên ngực của anh: “Anh thấy được không? Trái tim của tôi bay tới chỗ anh rồi này!”
Tống Lâm cúi đầu nhìn cô, sắc mặt rốt cuộc đã dịu xuống, anh đưa tay ôm lấy eo cô, không cho cô thoát ra khỏi lồng ngực của anh: “Em học được thứ này ở chỗ nào?”
“Chính em phát minh ra đấy, có phải rất lợi hại hay không?”
Nói xong, Mộ Cẩm Vân không nhịn được mà tự bật cười một mình, ngửa đầu nhìn anh: “Anh còn tức giận không?”
“Còn tức.”
Anh cười lạnh, thể hiện dáng vẻ kiêu ngạo.
Mộ Cẩm Vân nhíu mày, nhún vai: “Vậy em không còn cách nào cả.”
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Đại Bạch đang đứng: “Đại Bạch! Mau tới đây, hai chúng ta ôm ấp nào!”
Đại Bạch nuôi được hai tháng, đã từ một con mèo nhỏ biến thành một con mèo bốn cân.
Toàn thân nó đều là lông trắng mềm mại mười phần, Mộ Cẩm Vân đặc biệt thích sờ nó, hết lần này tới lần khác, Tống Lâm đều ăn dấm, cô cũng chỉ có thể thừa dịp anh không chú ý mà sờ Đại Bạch một chút.
Kết quả là cô vừa mới dứt lời, Tống Lâm liền bế cô lên.
Cô vô thức đưa tay vòng lấy cổ anh: “Thế nào?”
“Anh cũng sẽ làm ảo thuật cho em xem.”
Anh nhìn cô một cái, cái nhìn kia khiến cho trong lòng của Mộ Cẩm Vân nóng lên.
Trong lòng cô run rẩy, chỉ chốc lát sau, cô đã bị Tống Lâm ôm tới phòng ngủ.
Cô bị ném lên giường, Tống Lâm cởi áo khoác của mình ném sang một bên, bắt lấy tay cô, cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Em cũng nhìn cho kỹ.”
Mộ Cẩm Vân luôn cảm thấy lời này của anh vô cùng hương diễm, nghiêng đầu, môi mỏng rơi xuống trên gương mặt cô.
“Em vội vã như vậy sao?”
Cô nhìn anh một cái: “Anh nói lung tung gì thế?”
Anh lại giả vờ như không nghe thấy lời cô nói, bắt lấy tay cô hướng về phía quần của mình, thả tay cô lên đó: “Vậy em cởi nó ra đi.”
Lúc Tống Lâm nói câu này, biểu cảm cực kỳ đứng đắn.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, tay có hơi run, cô có ý rút tay mình về, nhưng lại không được, anh cố tình kéo tay cô lại.