Chương : Tôi muốn cô ta táng gia bại sản
‘,’“Tôi nói cho cô biết hóa ra hôm qua Tống Lâm quay về là để tắm rửa cho Bà Tống.”
“Trời ạ! Đây đúng là một người đàn ông tốt! Tôi dùng đồ đổi người được không nhỉ?”
Mộ Cẩm Vân đứng tại cửa lúc này: “…”
Lúc quay đầu, Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua Tống Lâm, cô vốn sợ anh sẽ tức giận, nhưng anh lại đi vào, nhặt điện thoại rơi xuống đất của cô lên và nói: “Không được.”
Khi thấy Tống Lâm, hai nữ y tá đang đứng trong phòng ngây người ra, có lẽ là vì họ không nghĩ tới người vừa mới đi một đoạn lại bỗng nhiên quay về.
Điều này cũng không có gì nhưng hết lần này tới lần khác lời các cô nói lại bị người trong cuộc nghe được hết.
Cô đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Tống Lâm đi ra, nhịn không được bèn cười: “Anh làm như vậy sẽ dọa hai người ấy đấy!”
Tống Lâm liếc cô một cái: “Tôi cũng không phải là đồ vật, làm sao có thể để cho các cô ấy đổi lấy đổi đi được.”
Mộ Cẩm Vân thấy dáng vẻ chững chạc, nghiêm chỉnh của anh, hơi mân mê môi, nín cười: “Thật ra người ta chỉ biểu đạt hơi khoa trương sự hâm mộ mà thôi, cũng không phải muốn đổi lấy anh thật đâu.”
Anh hừ lạnh một tiếng, lại ôm cô đặt vào xe lăn một lần nữa: “Ngồi xuống.”
Hôm nay người ở bệnh viện vô cùng nhiều, hai người lại có giá trị nhan sắc cao nên khi ra ngoài có khá nhiều người quay lại nhìn.
Xe vẫn đang đứng chờ ở bên ngoài bệnh viện, Tống Lâm cúi người xuống ôm cô đặt vào xe, tài xế để xe lăn ở cốp sau rồi nhanh chóng hỏi hai người: “tổng giám đốc Lâm, phu nhân, bây giờ đi đâu đây?”
Lúc này đã là giờ cơm trưa, Tống Lâm bảo tài xế lái thẳng tới chỗ ăn cơm.
Mộ Cẩm Vân phát hiện vết thương ở chân thật sự gây ra nhiều bất tiện.
Mặc dù có xe lăn nhưng lúc lên xe, xuống xe đều phải nhờ Tống Lâm ôm.
Trước cổng cửa hàng, một chiếc xe sang trọng dừng lại, điều này vốn đã khiến cho người khác chú ý rồi, nhưng hết lần này tới lần khác, hai người xuống xe lại có bề ngoài không khác gì minh tinh nên có không ít người liếc nhìn.
Hiện giờ là thời gian ăn cơm trưa, trong thang máy có không ít người.
Bởi vì có xe lăn nên bọn họ cũng không thể đi thang cuốn, chỉ có thể đi lên bằng thang máy.
Thang máy đã có không ít người, trong đó còn có một người mẹ trẻ và một đứa bé khá to con.
Ngay từ đầu, Mộ Cẩm Vân cầm điện thoại xem tin tức mà Phương Hiểu Đồng gửi cho mình nên cũng không để ý tới đứa trẻ to con kia, cho đến khi chân đột nhiên vô cùng đau đớn, cô mới để ý tới mình bị đá một cước.
Một cước kia thật là đau, mặt cô méo mó vì đau đớn ập tới.
Cô còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy tiếng khóc chói tai của đứa bé to con kia, tiếp tới là tiếng nhục mạ sắc bén của người mẹ.
Tống Lâm đứng chắn trước mặt của Mộ Cẩm Vân, khuôn mặt anh trở nên u ám: “Định kiện tôi đúng không? Được thôi, cô để lại tên họ cho tôi, tí nữa luật sư của tôi sẽ liên hệ với cô.”
Có lẽ là nhìn thấy Tống Lâm không dễ chọc, mà vừa rồi cũng là do đứa bé to con kia dẫm vào chân của Mộ Cẩm Vân trước, nên những người trong thang máy cũng mở miệng nói: “Được rồi đó, rõ ràng là con của cô dẫm vào chân của vị phu nhân đây trước mà!”
“Con của tôi nó còn nhỏ, có thể có bao nhiêu sức lực chứ? Anh ta là một người đàn ông, vậy mà lại định dẫm lại, nếu xảy ra chuyện gì, anh chịu trách nhiệm được sao hả?”
Người phụ nữ cứ luôn mồm kêu ca, khiến cho người vừa lên tiếng bênh vực cô cũng không dám nói chuyện nữa.
Cửa thang máy mở ra, người mẹ và đứa trẻ to con cứ lôi kéo không nhường bước, về sau còn quấy rầy tới bảo vệ của cửa hàng.
Sự đau đớn trên chân của Mộ Cẩm Vân dần dần bớt đi, nhưng cô vẫn không mở miệng.
Bảo vệ đứng một bên khuyên Tống Lâm xin lỗi, cô nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười.
Tống Lâm lấy ra điện thoại, gọi điện thoại báo thẳng cho người đến.
Chỉ năm phút sau, quản lý của cửa hàng chạy tới, vừa thấy Tống Lâm đã không ngừng xin lỗi.
Người phụ nữ kia thấy Tống Lâm biết quản lý liền ôm đứa bé tới, gào to: “Trời ạ! Còn có thiên lý hay không! Đúng là ỷ vào mấy đồng tiền bẩn mà bắt nạt những người thường như chúng tôi mà!”
Quản lý cẩn thận từng li từng tí nhìn Tống Lâm, lòng kiên nhẫn của anh luôn không cao nên sắc mặt hiện giờ đã trở nên trầm xuống.
Quản lý vội vàng mở lời cho người phụ nữ kia không ít ưu đãi, cô ta tính toán một chút, cuối cùng mới bằng lòng buông tha.
Nhưng đúng lúc này, luật sư mà Tống Lâm gọi tới đã đến.
Tống Lâm nhẹ nhàng gật đầu: “Anh đi xử lý đi, phu nhân của tôi bị người ta dẫm vào chân, tôi muốn kiện cho cô ta táng gia bại sản!”
Lúc anh nói xong lời này, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
Sắc mặt của người phụ nữ kia cứng đờ, lấy tay xoa mặt: “Tôi không tin, anh đừng tưởng có tiền thì muốn làm gì thì làm!”
Tống Lâm nhìn thoáng qua Mộ Cẩm Vân: “Còn đau không?”
Cô gật nhẹ đầu: “Ừm.”
Sắc mặt anh càng khó coi hơn, đẩy xe cho Mộ Cẩm Vân đi.
Người phụ nữ kia còn đang mắng chửi không biết mệt sau lưng, càng mắng càng thái quá, ngay cả quản lý nghe xong trong lòng cũng run sợ theo, bắt bảo vệ bịt mồm cô ta lại.
Lúc Tống Lâm nghe thấy cô ta mắng chửi, liền dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn.
Người phụ nữ run rẩy, giãy giụa, nhưng bảo vệ sợ mất chén cơm nên cũng không không dám chạy.
Tống Lâm đi, nhưng luật sư của anh vẫn ở lại, lúc người phụ nữ kia muốn đi, lại bị vị luật sư này cản đường xin thông tin cá nhân.
“Cô Phương, có lẽ cô không hiểu rõ tổng giám đốc Lâm của chúng tôi rồi, nếu anh ấy đã nói muốn kiện cô tới táng gia bại sản thì nhất định sẽ làm như vậy. Cô sinh con ra mà lại không biết dạy dỗ cho tốt, như vậy thì coi như hôm nay trả chút học phí đi. Cô yên tâm, tôi không có dọa cô đâu, bởi vì rất nhanh thôi, báo cáo thương tích của Bà Tống sẽ có, tôi tin rằng chỉ riêng tiền điều trị của Bà Tống, cô cũng chưa hẳn bồi thường nổi!”
Nói xong mấy lời, luật sư cũng đi, để lại người phụ nữ với khuôn mặt đờ đẫn ở sau lưng.
Cô ta nhìn thoáng qua quản lý cửa hàng: “Hai người vừa rồi là ai?”
“Tống Lâm, cô không biết Tống Lâm, thế Công ty Samsung cô phải biết chứ? Chính cô không dạy dỗ con mình cho tốt, lại còn không biết xấu hổ làm ra việc như thế nữa, giờ thì tốt rồi, khoản học phí này cũng quá lớn rồi? Tống Lâm mà nói muốn kiện cô đến khi mất hết tất cả thì cô đợi mất hết tất cả đi!”
Một hai người đều nói như vậy, người phụ nữ bắt đầu luống cuống: “Sao, làm sao có thể?”
Làm sao lại không có khả năng này?
Tống Lâm muốn một báo cáo thương tích đâu có gì khó?
Thân phận của Mộ Cẩm Vân ngoại trừ là Bà Tống ra còn là chủ tịch chấp hành của Thụy Hiên, chỉ riêng tiền ngộ thương đã không ít, chớ nói chi là tiền tổn thất tinh thần, tiền bồi dưỡng, còn có các phí tổn khác nữa.
Ngoài ra, lời mà vừa rồi người phụ nữ đó nói ra đã bị luật sư ghi âm lại, muốn kiện cô ta tội phỉ báng thì dễ như trở bàn tay.
Trên người phụ nữ từ trên xuống dưới đều không có một món hàng hiệu nào, đứa trẻ lại không được giáo dục đàng hoàng, không cần nghĩ cũng biết gia đình cô ta chỉ là gia đình bình thường mà thôi.
Xã hội hiện giờ luôn đứng về phía người yếu thế, nhưng đã đụng vào Tống Lâm thì anh cũng chẳng quan tâm đó là ai, huống hồ người sai trong truyện này cũng không phải là anh.
Lúc đầu tâm trạng của anh vẫn rất tốt, nhưng đột nhiên gặp phải đứa trẻ to con ấy khiến trạng thái hiện giờ của anh không tốt lắm.
Anh đẩy xe của Mộ Cẩm Vân vào phòng ăn, bế cô đặt lên trên ghế, gấp gọn xe lăn lại, lúc này anh mới nhìn về phía cô: “Chúng ta chờ một lúc rồi đi một chuyến tới bệnh viện.”
“Không nghiêm trọng tới vậy đâu.”
“Cô cũng không phải là bác sĩ.”
“Được thôi.”
Cô nhớ tới chuyện vừa rồi, không khỏi nắm chặt lấy tay của anh: “Đừng nóng giận, đến lúc đó để Luật sư Triệu đưa ra một số tội danh và bắt cô ta bồi thường một số tiền là được rồi.”
Mặt của Tống Lâm lạnh tanh: “Tôi muốn cô ta mất hết tất cả!”
“Được được được.”
Mộ Cẩm Vân cũng không khuyên anh nữa, một cước kia không đá vào những người Thánh mẫu như bọn họ nên họ cảm thấy một đá kia không là gì cả.
Vừa rồi, mặc dù Tống Lâm có đá lại một cước nhưng cô nhìn ra được, một đá này của anh vẫn không chế tốt sức lực.
Nếu không khống chế tốt lực thì đứa bé kia đã bị anh đạp va vào cửa thang máy rồi.
Sự việc có thể dễ dàng giải quyết xong, nhưng đối phương lại cố tình không buông tha, cô ta cảm thấy con mình còn nhỏ nên chiếm được lý lẽ.
Hôm nay Tống Lâm đã dạy cho họ một bài học, dù sao thì đứa trẻ mà vẫn giữ thái độ ngang ngược như này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi.
Sau khi ăn cơm về xong, Tống Lâm lại dẫn cô đi một chuyến tới bệnh viện.
May mắn là đứa trẻ ngang ngược đó đã đạp lệch chút, nếu mà đạp đúng ngay vị trí bị thương thì cô lại phải làm phẫu thuật một lần nữa.
Cô bị hành hạ qua gần hết một ngày, khi về đến nhà đã hơn ba giờ chiều.
Tống Lâm ôm cô tới giường, sau đó gọi điện thoại cho Luật sư Triệu, ranh giới cuối cùng của anh là Mộ Cẩm Vân, một cước kia nếu đá vào trên người anh thì anh còn miễn cưỡng nhịn xuống.
Nhưng một cước kia lại đá vào phần bị thương ở trên đùi của Mộ Cẩm Vân, mà người mẹ kia lại còn ác độc nguyền rủa bọn họ không thể có con.
Đã lâu rồi anh không tức giận nhiều tới thế, khi hiểu rõ tình trạng của hai mẹ con kia, anh bảo Luật sư Triệu định ra một ngày.
Thấy anh nói chuyện điện thoại, Mộ Cẩm Vân vẫy vẫy tay với anh: “Tống Lâm, tới đây đi.”
“Hả?”
Anh nhíu mày, sự tức giận trên mặt phai nhạt đi rất nhiều.
Mộ Cẩm Vân đưa di động cho anh: “Tôi phát hiện trong phần mềm tự chụp này có hiệu ứng khá đặc biệt.”
Tống Lâm nhìn thoáng qua điện thoại, phát hiện bên trong điện thoại trên đầu mình đột nhiên xuất hiện một đôi tai thỏ, làn da cũng bị biến dạng tới mức không chân thực.
Anh vô cùng ghét bỏ: “Cái filter này xấu quá.”
Mộ Cẩm Vân mặc kệ anh, ấn nút chụp ảnh: “Nhưng đa số các phần mềm bây giờ đều có filter mà.”
Anh cau mày, cầm lấy điện thoại trên tay cô.
Cô hơi không hiểu: “Anh làm gì vậy?”
Tống Lâm không nói chuyện, mở Zalo của cô ra, gửi hình ảnh vừa rồi cho chính mình.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, hơi nhíu mày: “Không phải anh nói nó xấu sao?”
“Cho nên tôi muốn lưu giữ chúng lại.”
Cô nở nụ cười, ngáp một cái: “Em hơi buồn ngủ rồi.”
“Vậy thì đi ngủ đi.”
Mộ Cẩm Vân nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm không trở về công ty sao?”
“Không phải buồn ngủ sao?”
Anh nhíu mày một cái, không trả lời vấn đề của cô.
Cô đúng là có hơi buồn ngủ, buổi sáng tái khám sớm nên giờ đi ngủ cũng được.
Mộ Cẩm Vân cởi bớt quần áo trên người: “Vậy em đi ngủ trưa đây, buổi trưa an lành, Tống Lâm.”
“Buổi trưa an lành.”
Anh cúi đầu hôn cô một cái, nhìn thấy cô đã ngủ mới đứng dậy đi tới thư phòng.
Trời lạnh nên giấc ngủ đặc biệt ngon, lúc Mộ Cẩm Vân mở mắt ra bị ánh đèn làm chói mắt.
Cô híp một con mắt, nhìn thấy Tống Lâm cầm lấy điện thoại.
Cô đưa tay ngăn cản, khi thích ứng được ánh sáng không khỏi chống người ngồi dậy: “Anh đang làm gì vậy?”
“Không có gì.”
Anh nói xong, ném điện thoại sang một bên, hỏi cô: “Đói bụng không?”
Mộ Cẩm Vân lắc đầu, cô vẫn có hứng thú với chuyện mà anh vừa làm hơn.
“Em nấu canh gà hầm dừa.”
Nghe thấy anh nói, cô không khỏi sờ lên bụng của mình: “Trong mấy ngày qua, em đã tăng mấy cân rồi…”
“Em béo lên rồi?”