Vân Từ khựng lại nhìn Vân Hi một chút, thấy được quyết tâm trong mắt Vân Hi mới thầm thở dài.
"Con muốn tự lập thì cứ theo ý con đi."
Ông đồng ý nhưng có người lại khó chịu trong lòng châm chọc.
"Trước thì ăn chơi quậy phá phiền hà gia đình giờ lại muốn tự lập. Tôi thật nghi ngờ cô là muốn ra ngoài sống luôn trong quán bar phải không."
Lương Y Nha chanh chua mở miệng khinh thường nhìn Vân Hi. Cô giữ nguyên nụ cười nhẹ trên môi đối mắt với bà. Trong phút chốc bàn cơm quanh quẩn mùi thuốc súng phát ra từ hai bên. Vân Hiên ngước lên nhìn cha mình rồi nhìn Vân Hi một cái sau đó lại cúi đầu ăn cơm. Trực tiếp bỏ qua Lương Y Nha.
Vân Từ nhíu mày lườm Lương Y Nha.
"Thôi đi, con bé mới xuất viện về đã bao lâu mà bà còn làm khó dễ. Nó muốn tự lập thì để cho nó tự lập, chuyện này chấm dứt ở đây không bàn cãi."
Bị Vân Từ quát Lương Y Nhã hậm hực hừ một tiếng tiếp tục ăn cơm. Quả là vợ hiền à nha, bị chồng nói một tiếng là ngậm đắng nuốt cay nhịn xuống luôn. Vân Hi cười khẩy một cái, ánh mắt sắc bén lướt qua người của hai ông bà trước mặt. Giọng nói điềm đạm nhẹ nhàng thoát ra.
"Mà khoan đã. Một khi tôi đã rời đi rồi thì tôi sẽ không dựa Vân gia nữa, cũng nhờ ông bà đừng phanh phuôi việc có một đại tiểu thư ăn chơi trác táng đi phá hỏng danh tiếng Vân gia. Coi như tôi hoàn toàn không liên quan cái nhà này nữa."
Nói tới đây Vân Hi hơi dừng lại xem phản ứng của ba người. Đúng như cô dự đoán cái vẻ mặt đuổi còn hơn đuổi tà của Lương Y Nha bị Vân Từ liếc một cái liền xẹp xuống.
Ông ta nhìn vào đứa con gái giống y như đúc tình nhân của mình, vẫn thấy yêu thương nồng đậm còn nhộn nhạo trong thâm tâm. Dù biết cảm xúc này là không nên có nhưng ông vẫn không thể kiềm chế được. Vân Từ không muốn để Vân Hi đi nhưng chắc chỉ có rời đi đời cô mới tốt. Cô không nên bị ông già này ngáng chân.
Hít sâu một hơi áp chế cảm xúc trong lòng, Vân Từ lên giọng.
"Con yên tâm sau khi con đi Vân gia sẽ không can thiệp vào cuộc sống của con nữa."
Cùng lúc đó Lương Y Nha cũng lên tiếng.
"Cô cứ đi đi Vân gia này cũng không biết xấu hổ tới nổi bôi nhọ danh dự của mình đâu."
Vân Hi gật đầu hài lòng. "Mọi người nhớ lời nói hôm nay đấy nhé. Nếu không đến lúc xảy ra chuyện cũng không thể trách tôi không báo trước."
Vân Hi đứng dậy đi được nửa đường, lúc này sau lưng cô Vân Từ nói to.
"Con muốn sống sao cũng được nhưng có việc khó khăn cứ về Vân trạch. Dù sao đây cũng là nhà của con."
"Hờ, đến lúc tôi cần đi rồi tính."
Nói xong Vân Hi rời đi để lại gương mặt lúc trắng lúc xanh của Lương Y Nha cùng ý tứ bối rối trên mặt của Vân Từ.
Thoát khỏi cái bàn ăn ngột ngạt đó Vân Hi một mạch đi lên phòng mình. Nhẹ nhàng đóng cửa lại cô mới thở phào ra một hơi. Bước thứ hai coi như hoàn thành, rời đi hoàn hảo. Vân Hi ngã người trên giường lăn qua lăn lại một lúc.
"Ôi giường lớn này tao sắp không gặp mày nữa rồi. Mà sau này tao sẽ có cái giường lớn hơn nữa ha ha..."
Lảm nhảm một hồi chán chê mệt mỏi Vân Hi mới ngừng lại. Cô đi đến bên bàn ngồi xuống mở chiếc laptop bạc ra theo dõi thông tin.
Máy tính này Vân Hi kia rất hay dùng, mật khẩu của nó làm cô luống cuống một phen. Ai dè, thật ra nó nằm ngay bên góc trái màn hình được ghi lại tỉ mỉ. Cô lúc đó phải còn phải phì cười với độ dễ thương của cô bé kia.
Tin tức hot seach hôm nay là một vụ scandal của thiên vương ca nhạc Lưu Thụy cùng một số tin tức ngoài lề khác. Ừm không có gì để xem cả.
Vân Hi lượn một dòng trên mạng cuối cùng tải một file nén về. Mạng trực tuyến tương đối mạnh chỉ chờ khoảng mấy giây đã tải về máy xong xuôi, qua luôn phân đoạn giải nén. Cô vừa mở file lên liền bị một đoạn âm nhạc hùng hồn đánh và thính giác.
"Quào, âm thanh kịch tính, thiết kế tạo hình sống động như thật, tâm tình nhộn nhạo hết rồi. Ok, chiến thôi!"
...
Au: Ờ, mấy bạn đừng đoán mò về hành vi của nữ chính nữa. Cô ta chỉ đơn giản là chơi game thôi. Chơi game thôi đấy!!! Tâm xuân nhộn nhạo cái quần gì.
Lão đại: Tôi là tâm tình nhộn nhạo cơ mà?
Au: À... Thì lộn.