Sau khi nghe xong mọi chuyện, Tiểu Phượng và Ngọc Lan biết mình hiểu lầm, mọi nghi hoặc quét sạch sành sanh. Hai người còn biết được Dương Chiến Thiên đã khôi phục, trong lòng vô cùng vui vẻ.
" Được rồi, mọi chuyện cũng đã xong, mau đi qua phòng bếp dùng bữa kẻo thức ăn nguội hết bây giờ"
Là Dương Chiến Thiên lên tiếng.
Mọi người cũng đồng ý, đang chuẩn bị đi thì bị Dương Tấn gọi lại
" Cha mẹ ,Tiểu Phượng, các ngươi chờ đã"
Mọi người quay đầu lại, thấy Tấn cầm trên tay mấy cây cỏ.
" Đây là dược thảo hoạt lực, có thể giúp lập tức chữa trị ba phần thương thế, mỗi người hai cọng, trong lúc nguy cấp hãy dùng đến, tính mạng là quan trọng nhất"
Nhìn mấy cây cỏ, mọi người đều rõ ràng độ quý của nó, giúp một người kinh mạch vỡ vụn khôi phục hoàn toàn tu vi, được xưng là thần dược cũng đáng.
"Không được, Tấn nhi, vật này quá quý trọng, ngươi hãy để tự mình dùng, chúng ta không cần. "
Ngọc Lan lên tiếng, đối với nàng, an toàn của con mình là quan trọng nhất.
Nhưng Tấn cũng nghĩ như vậy, an toàn của ba người họ luôn được hắn đặt lên hàng đầu, đồ vật đưa đi hắn có thể mua lại, bản thân dù chế trong phó bản cũng có thể phục sinh nhưng nếu một trong ba người xảy ra chuyện gì, hắn có thể sẽ hối hận cả đời. Trong lòng cảm động, Tấn nói.
" Mẹ, ngài yên tâm, vật này ta còn rất nhiều, ngài cứ yên tâm giữ lấy, nhớ là lúc nào cũng phải đem theo bên người."
Nghe Tấn nói vậy, ba người cũng không còn già mồm, từng người nhận lấy phần mình, cẩn thận từng li từng tí cất đi, coi đây như là một lá bùa hộ mạng.
Làm xong, tất cả đi đến phòng ăn, cơm canh đã có phần lạnh nhưng không khí lại ấm cúng, vui vẻ hơn bao giờ hết.
Cơm nước xong xuôi, Dương Chiến Thiên kêu Tấn qua sân đấu. Tấn cũng đoán được cha muốn làm gì lập tức chạy
theo.
Sân đấu nằm cách đình viện của bốn người không xa lắm. Sau năm phút đi bộ hai người tới nơi.
Trên sân rộng rãi nhưng cũng chỉ có mấy người tập luyện. Hai cha con chọn một góc không có người, Dương Chiến Thiên nhìn Tấn, nghiêm túc hỏi
" Vụ gϊếŧ người của Thái tử, ngươi định tính thế nào"
Nhìn cha mình thay đổi độ, không còn là một bộ cà phất cà lơ như trước, Tấn cũng nghiêm giọng trả lời.
" Cha, việc này ngài yên tâm, ta đã có suy tính kĩ càng, sẽ không làm ảnh hưởng đến người trong gia tộc"
Thấy Tấn tự tin như vậy, Dương Chiến Thiên cũng an lòng lại, hắn biết con mình có rất nhiều bản sự thần kì, lại không phải là người lỗ mãng, Tấn đã chắc chắn như vậy, chắc hẳn cũng có lý do của nó.
Dương Chiến Thiên gật đầu, không xoắn xuýt vấn đề này nữa.
" Ngươi bây giờ là cảnh giới gì, tại sao ta lại xem không thấu ??"
"Ngài không nhìn thấu cũng là điều bình thường, ta tu luyện có chút đặc biệt, hiện tại ta đã là luyện huyết tám tầng".
Luyện thể là dùng linh khí cọ rửa bản thân, luyện huyết là dùng linh khí cải tạo huyết mạnh, giúp huyết mạch có thể dung hợp linh khí để sử dụng, hai cảnh giới này đều quan trọng ảnh hưởng rất lớn đến thành tựu ở tương lai.
Dương Chiến Thiên nghe xong, giật mình nói
" Nhanh như vậy, ta nghe nói mới ngày hôm qua ngươi khỏi bệnh, hôm nay đã là luyện huyết tám tầng, chẳng lẽ ngươi tu luyện là thần cấp công pháp ??".
Công pháp trên đại lục chia làm hoàng cấp, huyền cấp, địa cấp,thiên cấp. Trong đó hoàng là thấp nhất, nghe nói phía trên còn có thánh cấp, thần cấp, nhưng đó cũng chỉ là do Dương Chiến Thiên đọc được trong một số cổ tịch, tồn tại hay không còn chưa biết.
" Ta không phải tu luyện bằng thiên địa linh khí, làm sao dùng công pháp được. Chẳng qua vì một chút lý do nên ta mới tấn cấp nhanh như vậy, về sau sẽ chậm hơn nhiều." Tấn nghe được cha hắn, cũng kiên trì giải thích.
Dương Chiến Thiên nghe vậy, tò mò nhưng cũng không hỏi gì thêm, việc này đã chạm đến bí mật của Dương Tấn.
" Ngươi bây giờ đã có một chút sức tự vệ nhưng nên nhớ núi cao còn có núi khác cao hơn, tu hành vĩnh viễn không có điểm cuối, chớ nên vì một chút sức mạnh mà tự kiêu, chọc phải phiền toái.."
Điều mà cha nói, Tấn cũng biết, thậm chí tầm mắt của Tấn còn rộng hơn cha mình, ánh mắt hắn đã sớm không giới hạn tại đại lục này, hắn biết bên ngoài còn rất nhiều thế giới khác.
Nên khi nghe Dương Chiến Thiên giảng giải, Tấn cũng liên tục gật đầu đồng tình.
Thấy con mình hiểu ý như Vậy, Chiến Thiên cũng rất hài lòng, hắn đề nghị.
" Ngươi đã có sức mạnh như vậy thì cũng phải có chiến kĩ thích hợp, nếu không cũng vô dụng, lúc chiến đấu cũng chỉ như một tên chỉ biết dùng man lực, không chút nghệ thuật nào có thể nói. Nếu bây giờ ngươi còn không có chiến kĩ phù hợp, cha sẽ giúp ngươi tìm một bộ."
" Trước mắt ta cũng chỉ có hai loại chiến kĩ, một cái tên Trảm Sát chuyên dùng để kết liễu mục tiêu, một cái là Toàn Phong Trảm, là một kĩ năng quần công"
Dương Chiến Thiên nghe vậy hơi nghi hoặc
" Đây không phải chiến kĩ của gia tộc"
" Không phải" Tấn lập tức đáp
" Đã không phải thì ngươi có thể thử một chút để ta xem uy lực của nó thế nào. Đến, nhắm thẳng vào ta mà ra chiêu"
" Cha ngài chắc chứ"
Mặc dù cả hai kĩ năng đều là lv nhưng sát thương không phải là mấy quyển hoàng cấp, huyền cấp trong thư viện có thể sánh được, hắn lo lắng nếu nhỡ hắn có lỡ tay, đến lúc đó lại tốn công dùng hoàn hồn chú cùng mấy cọng dược thảo hoạt lực.
Nhưng Chiến Thiên vẫn vô cùng tự tin
"Chắc, ngươi cứ tung toàn lực"
Thấy cha mình đã thích chịu ngược đãi như vậy, Tấn cũng không do dự, tay triệu hồi ra Thiết Kiếm, bắt đầu tụ lực, chuẩn bị dùng Toàn Phong trảm
Đối diện, theo Dương Tấn không ngừng tụ lực, tâm tình của Dương Chiến Thiên càng lúc càng tồi, hắn có dự cảm không lành.
" Ta bây giờ hối hận còn kịp sao ??" hắn nghĩ thầm
Nhưng rồi cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, hắn không thể mất mặt trước con mình như vậy. Lập tức sử dụng linh khí bao bọc quanh thân, làm một bộ áo giáp. Linh khí hộ thể, đây là đặc trưng của luyện linh.
Tụ lực xong, Tấn hô một câu
" Cha, ta đến, ngài cẩn thận"
Dương Chiến Thiên như lâm đại địch
" Đến đi"
Tiếng kiếm khí thét gào mà đi, do lần này tụ lực lâu hơn, khoảng cách cũng gần hơn nên uy lực của một chiêu này vô cùng khủng bố. Đợt kiến khí đầu tiên, lớp giáp bị tổn hại gần một phần hai, nhưng Dương Chiến Thiên chưa kịp vui mừng thì lại một đợt nữa xông đến, không lưu tình chút nào bổ vào người hắn. Lần này, lớp giáp gần như đã hao kiệt hết.
Mọi chuyện vẫn chưa xong, Một đợt kiếm khí cuối cùng lao đến, phá tan tành lớp giáp hộ thể của Dương Chiến Thiên, phá bay lớp giáp linh khí xong, kiếm uy vẫn không giảm chém trực tiếp lên người hắn.
Dương Chiến Thiên mặt biết sắc, đầu thầm kêu,
" Xong, cái tội sĩ diện.."
Một tiếng hét thảm vang lên, Dương Chiến Thiên bay ngược ra sau, miệng thổ huyết.
Phía đối diện Dương Tấn bất đắc dĩ, hắn cũng không lo cha hắn làm sao bởi lúc vừa xuất chiêu, Tấn đã mua sẵn một bình thuốc hp.
Đúng như trong dự liệu, cha hắn không đỡ nổi một chiêu này. Nhìn thảm trạng của cha mình, Tấn không biết nên khóc hay nên cười, Dương Chiến Thiên nằm sấp xuống đất, một thân quần áo đã sớm tại mưa kiếm khí mà tan thành từng mảnh, cơ thể chằng chịt là vết kiếm nhưng nhìn qua có vẻ không sâu lắm, hắn vẫn rất thanh tỉnh.
Tấn chạy đến, khẽ gọi
" Cha, cha, ngài không sao chứ, có cần chiêm ngưỡng nốt võ kĩ còn lại không ??"
Dương Chiến Thiên nghe xong tý thì thổ huyết thêm lần nữa, trong đầu đã nguyền rủa Tấn hàng vạn lần
" Nếu ngươi muốn cha ngươi chết thêm lần nữa thì cứ việc đến"
Tấn nghe xong cười cười, tay cầm sẵn bình thuốc, đưa cho Dương Chiến Thiên
" Ta đã nhắc nhở ngài trước rồi, là do ngài không chịu nghe"
Dương Chiến Thiên cầm lọ thuốc ánh mắt hậm hực nhìn Dương Tấn.
Thuốc vừa uống xong thương thế trên người quả nhiên khỏi hẳn, những phần bị kiếm khí cắt trúng đã hoàn toàn khôi phục, thay vào đó là phần da thịt trắng nõn. Tất cả đều rất ổn nếu Dương Chiến Thiên là con gái, nhưng đáng tiếc hắn lại là đàn ông, nhìn cảnh này khiến Tấn hận không thể đào mắt mình ra rửa mấy lần, quá ô nhiễm tâm hồn.
Thấy nhiều người bắt đầu chú ý nơi này, Tấn cởϊ áσ khoác bên ngoài ra, đưa cho cha hắn, nói
" Ngài còn muốn ngồi đó đến bao giờ, mau mặc áo vào"
Dương Chiến Thiên nhìn lại người mình, ngoài một cái quần cộc ra thì cái gì cũng không có, lập tức đứng dậy nhận lấy áo dài, khoác lên người.
Mặc kệ Dương Tấn, hắn bước đi về phía phòng mình, trước khi đi còn để lại một câu ngoan thoại
" Nhi tử, ngươi chờ đó cho ta"
Trong lòng thì âm thầm quyết tâm tu luyện để lấy lại danh dự, tu hành cả đời không vượt mặt được một tên " nhóc con" mới bước vào con đường này một ngày. Thật quá mất mặt.