Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng ngày hôm sau, khi từng tia nắng chiếu qua cửa sổ, đập thẳng vào mắt Tấn, hắn mới từ trong mộng đẹp tỉnh lại.
Vươn vai một cái, Tấn ngáp ngắn ngáp dài bước xuống giường, chỉnh lại đầu tóc cho gọn gàng, thay bộ đồ ngủ đang mặc trên người rồi mới bước ra khỏi cửa.
Vì không có đồng hồ nên không biết được là mấy giờ nhưng nhìn vào mặt trời hắn có thể đại khái đoán được bây giờ mới gần bảy giờ, đây là kinh nghiệm hơn mười chín năm sống tại đại lục này.
Tấn theo thói quen đi đến phòng cha mẹ hắn để vấn an. Gõ cửa, ngay lập tức trong phòng vang lên tiếng Dương Chiến Thiên
" Vào đi, cửa không khoá"
Tấn nghe vậy cũng đẩy cửa vào, liền thấy cha hắn đang rót một ly trà, trên tay cầm một quyển sách đọc, không biết là sách gì,hắn cũng không hứng thú.
" Cha, chúc ngài một ngày tốt lành"
" Ừm, ngươi cũng vậy" nói rồi lại tiếp tục đọc sách, không để ý Tấn.
Dương Tấn hơi khó chịu, chẳng lẽ hắn còn không thú vị bằng một quyển sách ??
" Mẹ ta đi đâu rồi ??"
" Nàng đang cùng vợ tương lai của ngươi chuẩn bị bữa sáng, nếu rảnh ngươi có thể qua giúp."
Nhưng đến tai Tấn, hắn lại có cảm giác cha ước gì muốn mình đi nhanh vậy.
" Hai năm không gặp, chẳng lẽ ngài không có gì muốn hỏi ta sao??"
Dương Chiến Thiên nhàn nhạt đáp lại một câu
" Không"
Tấn : "..."
Tấn cảm giác đây không phải cha đẻ của mình.
Thực ra là do hắn suy nghĩ nhiều, đối với người khác, có thể là hắn không có mặt trong hai năm nhưng đối với Dương Chiến Thiên cũng chỉ như mấy ngày trước bởi kí ức của hắn dừng lại ở lúc chết, khi tỉnh dậy thì như mới qua vài ngày. Với lại hắn cũng không như Ngọc Lan, biết cách thổ lộ tình cảm của mình, tính cách hắn hơi có phần cứng ngắc.
Bất đắc dĩ, Tấn cũng nhàm chán, lại cố tìm đề tài để nói." Cha, ngài có thể khôi phục đến đỉnh phong sao"
Nghe đến câu này, Dương Chiến Thiên sắc mặt biến hoá, hắn đóng sách lại, để lên bàn, húp một ngụm trà rồi đắng chát nói
" Không thể"
" Hả, không phải ngài có thể tu luyện, sử dụng linh khí để chữa trị nốt thương thế còn lại sao ??"
Hôm qua không cho Dương Chiến Thiên sử dụng dược thảo hoạt lực cũng vì lý do này, hắn nghĩ người có thể sống lại, dù không đủ % hp cũng có thể dùng linh khí tu dưỡng lại.
Chiến Thiên thở dài, bất đắc dĩ nói
" Theo lý là có thể như vậy, nhưng tối hôm qua ta đã thử tu luyện, phát hiện kinh mạch mình đã hoàn toàn vỡ vụn, dù không có cảm giác đau đớn nhưng lại không thể tiếp tục cảm nhận linh khí. Bây giờ ta cùng người bình thường không có gì khác biệt."
Tấn nghe xong, cũng hiểu ra, có lẽ là % hp chỉ khôi phục được nhục thân, linh hồn. Tu vi thì hoàn toàn biến mất.
" Ta có thể giúp tu vi ngài khôi phục như cũ"
Chiến Thiên nghe xong, cười to, lắc lắc đầu, nói
" Ha ha, Tấn nhi, ta biết ngươi có lòng nhưng ngươi lại nghĩ quá đơn giản, đừng nói tu vi, khôi phục lại kinh mạch đã là một điều không thể tưởng tượng được, ít ra, ta chưa từng nghe nói qua có người kinh mạch hoàn toàn vỡ vụn lại có thể tu luyện"
" Cha , ngài cũng nghĩ ta quá đơn giản, ngài quên mạng ngài là ai nhặt về sao ??" Tấn lập tức phản bác
Nghe vậy, Dương Chiến Thiên thoáng động trong lòng, khởi tử hồi sinh Tấn còn làm được, chuyện này đã là gì. Lập tức, hắn nghiêm túc hỏi
" Ngươi nói là thật sao ??"
" Đương nhiên"
Cùng lúc đó hắn từ hành trang lấy ra ba cọng dược thảo hoạt lực, đưa cho Dương Chiến Thiên, nói
"Cha, ăn cái này, tu vi của ngài sẽ khôi phục như cũ."
Nhìn ba cọng cỏ trên tay dương Tấn , Dương Chiến Thiên khoé miệng giật giật
" Nhi tử, ngươi đang nghiêm túc sao, thứ này người có thể ăn được, nó cùng với cỏ hay cho ngựa ăn khác nhau ở chỗ nào ??"
Mặt Tấn đen lại,
" Cỏ cũng có cỏ này cỏ nọ, đây là thần dược ngài biết không, chính ta hiện tại cũng không có bao nhiêu "
Dù bán tín bán nghi nhưng Dương Chiến Thiên vẫn cầm lấy ba cọng cỏ, nhắm mắt nhắm mũi nhét vào mồm, nhai nhai vài cái nuốt xuống.
" Ừm, vị cũng không có gì đặc..."
Chữ "biệt" còn chưa nói xong, Dương Chiến Thiên hoảng sợ phát hiện thân của thể mình lấy tốc độ ánh sáng khôi phục, không qua mấy giây, kinh mạch của hắn đã hoàn toàn lành lặn, thậm chí, một chút ám thương cũng hoàn toàn biến mất.
" Luyện linh năm tầng"
Dương Chiến Thiên lẩm bẩm, cảm nhận được linh khí không ngừng tuôn trào trong cơ thể, hắn hết sức phấn khởi. Bây giờ so vơi trước kia, hắn thậm chí còn mạnh hơn.
Thấy cha mình thất thố như vậy, Dương Tấn cũng hài lòng, hệ thống xuất đồ vật tất nhiên là hàng tốt.
Kinh ngạc qua đi, Dương Chiến Thiên kích động ôm lấy Dương Tấn, hôn chụt chụt lên má hắn mấy phát rồi nói.
" Nhi tử của ta, ngươi quả nhiên không làm cha ngươi thất vọng, quả không uổng công mười chín năm qua cha nuôi dưỡng ngươi"
Cảm nhận được cái ôm " mạnh mẽ" đến từ cha, Tấn hết sức khó chịu, vô ý thức nói ra một câu
"Cha, ngài làm ta đau"
Câu nói đầy mờ ám nhưng dường như cả hai đều không nhận ra, Chiến Thiên thấy được biểu lộ của con mình cũng thấy hết sức thú vị, vẫn tiếp tục hôn hắn mấy phát nữa
" Ngại gì mà ngại, lúc trước không phải hai ta vẫn luôn như vậy sao, lúc đó không phải ngươi luôn kêu cha ngươi tiếp tục sao, chẳng lẽ bây giờ lớn, có bạn gái, ghét bỏ ta rồi ??"
Tấn nghe vậy cũng thấy có lý, lúc trước mỗi lần cha hắn đi xa về, hắn lại chạy ra đón, ôm hôn cha hắn, cha hắn cũng vui vẻ mà đáp lại mấy cái, giờ không phải giống lúc đó sao ??, hắn ngại cái gì, dù sao cũng chỉ là cách hai cha con giao lưu tình cảm.
" Được rồi cha, nốt một cái thôi, để người khác thấy thì không hay lắm."
" Ha ha, nhi tử, ta yêu ngươi chết mất"
Nghe vậy, Dương Chiến Thiên cười to, đang định đến một lần thì cửa phòng không dấu hiệu, " Rầm" một cái mở ra bên ngoài là hai người phụ nữ trẻ đẹp, là Tiểu Phượng và Ngọc Lan.
Bọn họ đã làm xong bữa sáng, đang định ghé qua gọi hai người xuống dùng bữa, đúng lúc đến nơi nghe thấy Tấn than vãn
" Cha, ngài làm ta đau"
Tò mò, cả hai ghé tai vào cửa nghe ngóng, nhưng càng nghe càng thấy không thích hợp, càng nghe trong đầu lại càng không tự chủ hiện ra một số hình ảnh không bao giờ chiếu trên truyền hình.
Đến khi nghe đến đoạn " nốt một cái thôi" thì đã không thể chịu đựng được nữa, đập cửa mà vào để xem cha con nhà này làm điều kì quái gì bên trong.
Đập vào mắt hai người là cảnh "cha ôm con vào lòng", hai khuôn mặt nam tuấn lãng trẻ tuổi dí sát vào nhau, hình ảnh này cùng với mấy bộ truyện đam mĩ miêu tả y như đúc. Dù họ chưa bao giờ đọc nhưng cũng đã từng nghe qua.
Ngọc Lan với khuôn mặt đỏ chót, ngón tay run run chỉ vào hai người, la to
" Phu quân, Tấn nhi, các ngươi đang chơi trò gì trong này"
Tiểu Phượng không lên tiếng nhưng khuôn mặt đỏ tới mang tai, nhìn hai người như sinh vật lạ.
Thấy phản ứng của hai mẹ con, hai người đàn ông thầm kêu " không ổn"
Dù họ thực sự là trong sáng nhưng nhìn cảnh này, ai lại nghĩ vậy. Dương Chiến Thiên lập tức buông ra Dương Tấn, tay để sau đầu gãi gãi cười nói
" Lan nhi, Phượng Nhi, ta nghĩ ở đây có sự hiểu lầm, các ngươi bình tĩnh nghe ta giải thích"
Thấy phản ứng của chồng mình, không những Ngọc Lan không tin mà lại càng thêm khẳng định, nghiến răng nghiến lợi nói
" Hiểu lầm, ý của ngươi là ta hiểu lầm về giới tính của ngươi sao, phu quân"
" Đúng vậy, ta là đàn ông % mười mấy năm qua chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng"
Nghe vậy, mặt Ngọc Lan càng đỏ hơn, nhưng hình ảnh vừa rồi quả thực cứ liên tục kéo suy nghĩ của nàng đi về một hướng sai lệch.
"Được rồi mẹ, Tiểu Phượng, cha lúc nãy chỉ là vui mừng quá độ, không có gì mờ ám ở đây cả"
Lúc này Dương Tấn lên tiếng, hắn khuyên mọi người bình tĩnh lại, đồng thời giải thích tiền căn hậu quả của câu chuyện. Sau khi nghe xong, hai người phụ nữ mới thở phào nhẹ nhõm, còn tốt, chồng các nàng phương hướng giới tính rốt cuộc không có sai lệch gì.