Editor + Beta-er: ToruD
“Thầy như thế là có ý gì?”
Giáo sư Lí vừa mới đi đến đầu cầu thang, phía sau đã truyền đến giọng nói của một cô gái trẻ tuổi, mang theo khí thế bừng bừng lửa giận.
Ông xoay người nhìn thì thấy Mạc San mặc một cây màu đen đang hùng hổ đi tới.
Giáo sư Lí ôm giáo trình, đối mặt với sự chất vấn của cô gái mà nhíu nhíu mày, nói: “Chuyện gì? Thầy không hiểu ý em.”
Mạc San trừng mắt nhìn ông, đôi mắt mở to hơn vài phần: “Thầy đừng có giả bộ nữa! Cuối kì thầy chấm em điểm, trượt môn, lúc nhập học em làm phúc khảo, thầy chấm trả điểm! Thầy không cố ý thì còn là gì nữa! Thầy đang muốn em phải học lại chứ gì? Em đã đắc tội gì với thầy mà thầy lại chỉnh em như thế? Hay là muốn em biếu tiền? Thầy muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần thầy mở miệng nói một tiếng thôi!”
Giọng điệu của cô thật sự không tốt chút nào. Cho tới bây giờ giáo sư Lí chưa từng bị sinh viên mắng chửi như thế này, nhất thời tức tới mức mặt mũi đỏ bừng, nghiêm khắc nói: “Tại sao tôi cho cô trượt môn, chẳng lẽ trong lòng cô còn không hiểu sao? Thành tích lúc cô thi đầu vào là bao nhiêu mà thành tích hiện tại là bao nhiêu? Kì nào cũng đều trốn học suýt chút nữa bị xử phạt, mà cho dù có đi học thì hoặc là xài điện thoại hoặc là ngủ. Cô cứ như thế thì cho dù cô có may mắn tới khi tốt nghiệp thì lúc làm luận văn tốt nghiệp cũng sẽ không được thông qua, không lấy được bằng tốt nghiệp!”
Ông làm thầy đã năm rồi, sinh viên năm nào cũng đều rất vừa lòng, đều đối xử rất bình đẳng với từng khóa sinh viên, dốc lòng cho sự nghiệp giảng dạy. Hễ nhìn thấy sinh viên không quý trọng cơ hội học tập hay lãng phí thời gian, ông sẽ cực kì thương xót, dù sao vẫn muốn dạy dỗ một chút.
Mạc San vừa vào đại học, giáo sư Lí đặt rất nhiều kì vọng lên người cô, là thật lòng muốn bồi dưỡng cho cô, xem trọng tài năng trời phú của cô. Có ai ngờ rằng cô bé này lại chẳng chịu học, chỉ hơn nửa kì đầu trôi qua mà thành tích đã xuống dốc không phanh, không hề đặt tâm tư vào việc học hành. Ngược lại, lại bắt đầu nổi loạn, trở thành nữ lưu manh, khiến cho giáo sư Lí đau lòng vô cùng.
Đã từng khuyên răn nhưng có vẻ đối phương chẳng nghe lọt tai, thực sự hồ đồ ngu xuẩn. Trong lòng giáo sư Lí vẫn luôn nuôi hi vọng, sau này chầm chậm bị sự thất vọng bào mòn, hiện tại chẳng còn ôm chút kì vọng nào với Mạc San nữa.
Theo quy định của Đại học A, nếu vẫn trượt môn sau khi đã học lại thì sẽ không được nhận bằng tốt nghiệp. Giáo sư Lí đánh cuộc, đánh cuộc Mạc San sẽ điều chỉnh lại thái độ, hoàn toàn tỉnh ngộ, lại một lần nữa tập trung tư tưởng vào việc học tập.
Đây là biện pháp cuối cùng, cũng không phải chưa từng gặp qua kiểu sinh viên như cô. Nếu tỉnh ngộ thì còn có thể cứu; nhưng một khi đã đi theo cái xấu, cái đích cuối cùng chưa bao giờ là cái kết tốt cả.
“Tôi thấy vốn là ông không muốn tôi được tốt nghiệp thì có!” Hiển nhiên Mạc San không hề hiểu dụng ý tốt của giáo sư Lí, cô phẫn uất tới mức oan ức, giống như mọi người trên thế giới này đều nợ cô một lời xin lỗi vậy, phải hiểu cho cô, “Ông không muốn người ta sống tốt thì có, đồ tâm lý biến thái! Ông bớt buồn nôn đi, luôn giả vờ như muốn tốt cho tôi, ông nghĩ rằng ông là ai hả!”
Đôi môi giáo sư Lí run rẩy, chỉ tay vào cô nói: “Cô! Sao cô lại có thể nói như thế!”
Mạc San giống như ngại còn chưa đủ, ác ý nhếch môi cười lạnh, tay chỉ về phía trước nói: “Sao tôi lại nói thế á? Bởi vì đứa con trai ông chết rồi nên tâm lí ông mới bị vặn vẹo đấy, không chấp nhận được việc người khác sống tốt hơn mình! Con trai ông phải chết là đáng lắm!”
Sắc mặt giáo sư Lí trắng bệch, tựa như bị người ta tạt một gáo nước lạnh vào giữa trời đông giá rét vậy, trong phút chốc nữa thôi cả người ông sẽ sụp đổ mất.
Mạc San thấy ông thống khổ, trong lòng dâng lên khoái cảm đã trả thù được.
“Cô ấy nói đúng, ông là một kẻ đạo đức giả! Ông cũng nên đi chết đi!”
Giáo sư Lí kinh hãi, thậm chí còn chưa kịp hô lên một tiếng, cả người đã bị đẩy ngã về phía sau.
Ánh mặt trời từ khe hở trên rèm cửa chiếu rọi vào phòng, rơi lên mái tóc đen hơi rối, đánh thức Lâm Xuân Chu tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say.
Anh mở hai mắt, vẻ mặt mờ mịt trong phút chốc, sau đó anh dùng một tay đè lên hai bên huyệt thái dương, chậm rãi xoa xoa.
Chăn bông mềm mại bị động tác của anh vén lên một góc, hơi lạnh trong không khí cũng vì thế mà tuôn vào, quấy nhiễu mộng đẹp của người nằm cạnh.
“Ôi… Mấy giờ rồi?”
Giọng nói vừa khàn khàn lại vừa mơ hồ tựa như liều thuốc giải rượu, kèm theo đèn kéo quân có công năng hồi tưởng, lệnh cho đầu óc của Lâm Xuân Chu vẫn còn đang hỗn độn đau đớn trong nháy mắt thanh tỉnh.
Đèn kéo quân
Anh vội vàng nhìn Hàn Chương đang nằm bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy một cánh tay thon dài từ trong chăn thò ra, ôm lấy eo anh lần nữa đẩy anh nằm lại trên giường. Sau đó áp người qua, dính lấy người ta mà hôn triền miên.
Hôn cho tới khi Lâm Xuân Chu thở không nổi nữa thì Hàn Chương mới thoáng thối lui, vô thức liếm liếm môi.
Miệng dưới của y bị Lâm Xuân Chu ngày hôm qua trong lúc động tình cắn tới mức tạo thành vết rách nhỏ, chỉ cần co rút một tí đã đau, lông mày cũng vì thế mà nhíu cả lại.
“Sshhh, anh hạ miệng tàn nhẫn ghê á.”
Lâm Xuân Chu nhìn bên dưới của Hàn Chương, ở góc độ này có thể thấy rõ trên người đối phương có rất nhiều dấu vết, nào là cắn, hôn, cấu véo,… thực sự rất giống như bị người ta ngược đãi ấy. Anh không biết nên đặt ánh mắt lên chỗ nào, đành phải nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của y.
“Xin lỗi.” Đầu ngón tay của anh vuốt ve bên môi Hàn Chương, “Anh cũng không biết tại sao lại thế này nữa, như thể đột nhiên anh không thể khống chế được bản thân.”
Anh nhớ rõ mình đã làm cái gì, thậm chí cả cái ý nghĩ xuất hiện trong chốc lát kia nhưng lại mất đi năng lực khống chế để giữ chừng mực. Tựa như có chìa khóa đút vào ổ, giải phóng toàn bộ những dục niệm đối với Hàn Chương mà anh đã chôn giấu dưới tận đáy lòng, khiến cho anh hóa thành dã thú dưới bộ dạng nguyên thủy nhất.
Hàn Chương nghe vậy nhíu nhíu mày: “Không khống chế được bản thân á?” Ngay từ đầu y còn tưởng đâu đây là cách nói khác mang tính chất khoa trương hơn của câu “khó kìm lòng được”, sau đó lại thấy vẻ mặt Lâm Xuân Chu không giống lắm, đột nhiên nhớ ra viên kẹo y truyền cho anh, sau đó thì WTF, “Từ từ, anh… Em biết nguyên nhân đại khái rồi, là do viên kẹo kia! Đúng là anh dù một chút rượu cũng không thể nhấm được mà, kẹo bọc rượu mà cũng có thể say tới như thế luôn á?”
Nếu mà uống hết cả một chai bia thì không phải là y sẽ bị chơi chết ở trên giường à?
Lâm Xuân Chu sửng sốt, lập tức nhớ lại trước khi bản thân không khống chế được thì đúng là có một viên kẹo ngòn ngọt, sau khi ngậm tan ra thì xác thực có nếm được hương vị của rượu tràn ra cả khoang miệng.
Chính anh cũng biết chuyện này thật vô lý: “Nói ra có thể em không tin, nhưng mà ngay cả gà hấp rượu hoa điêu anh cũng không ăn được.”
Hàn Chương vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa cảm thấy buồn cười, đem mặt vùi vào hõm vai anh, môi dán lên làn da ấm áp của đối phương, giọng điệu chẳng khác gì một tên vô lại: “Em mặc kệ, anh không thể ăn người ta xong lại quỵt nợ được, về sau em chính là người của anh, anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Trên người y toàn dấu vết hoan ái đêm qua, lại còn nói mấy lời như thế, bảo sao Lâm Xuân Chu không đỏ bừng mặt mũi cho được.
Cả đời này anh chưa từng thân mật với ai như thế này cả. Lúc trước chỉ biết đây là loại chuyện sẽ khiến con người ta sung sướng kinh khủng, lại không ngờ rằng nó sẽ khiến người ta sung sướng tới mức như thế này, giống như vạn vật xinh đẹp đều được thu nhỏ lại, khiến người ta lúc nghĩ tới liền cảm thấy lòng tràn đầy niềm vui, nhịn không được mà mỉm cười.
“Được.” Khóe môi Lâm Xuân Chu mang theo ý cười ôn nhu, giơ tay vân vê phần tóc rối tung sau gáy của Hàn Chương.
Hai người lại nằm quấn quýt hú hí với nhau trên giường thêm một lát nữa, nếu không phải buổi chiều Hàn Chương còn có ca thì sẽ không thèm rời giường luôn, phỏng chừng hai người sẽ nằm luôn trên giường chả thèm xuống ấy chứ.
Hàn Chương đứng bên giường, nhặt bộ quần áo đang nằm trên sàn lên, phát hiện hôm qua đã bị Lâm Xuân Chu xé hỏng rồi, bĩu môi, chỉ có thể mặc mỗi quần, để trần nửa thân trên đi rửa mặt.
Dáng người y cân đối, thân hình thon dài, quần rộng thùng thình như sắp tụt đến nơi, vừa không thèm kéo khóa cũng không cài nút nốt, vắt vẻo treo trên xương hông, cho dù là nhìn từ phía trước hay nhìn từ đằng sau thì cũng đều là cảnh đẹp ý vui.
Trên người Lâm Xuân Chu lưu lại không ít dấu vết, đặc biệt là sau lưng, bị Hàn Chương trong lúc động tình dùng móng tay cào, cấu, véo.
Hai người cùng chen chúc trong phòng tắm, tắm rửa rồi đánh răng. Hàn Chương bóp hơi nhiều bọt cạo râu, kéo mành che bên phía Lâm Xuân Chu, kề sát tay qua chà xát đống bọt lên mặt đối phương, xong rồi còn kiên quyết muốn cạo râu cho anh.
“Em đã muốn làm như vầy từ sớm rồi.” Dao cạo râu chậm rãi trượt theo hình dáng cằm của Lâm Xuân Chu, Hàn Chương toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần, thực sự chẳng khác gì chuyên gia cạo mặt.
Cứ thế vừa tán tỉnh vừa rửa mặt, Hàn Chương tiêu phí thời gian gấp lần so với bình thường mới có thể rời khỏi phòng tắm. Vừa mới vào phòng bếp uống nước, đi động đã vang lên.
Hàn Chương vừa thấy người gọi là Hàn Sơn, vừa nhận điện thoại liền xấu xa trêu chọc cậu nhóc: “Alo? Trái tim bị tổn thương hồi phục rồi à? Nói cho nhóc biết, cái kẹo bọc rượu kia của nhóc thật sự không tồi tí nào, có thể so với…”
Hàn Sơn vội vàng đánh gảy lời y, lo lắng nói: “Anh ơi anh, giáo sư Lí gặp chuyện rồi!”
Trong nháy mắt Hàn Chương thu hồi nụ cười lại, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn, chỉ sau một giây đã trở nên đứng đắn.
“Sao lại thế? Nói từ từ thôi.”
“Cụ thể em không rõ lắm, bọn em đang học, đột nhiên nghe thấy tiếng xe cứu thương chạy vào trường. Lúc đầu bọn em còn tưởng có sinh viên bị thương, sau đó mới biết được là giáo sư Lí bị ngã từ cầu thang xuống, ngã không nhẹ đâu, lúc xe cứu thương đưa đi thì thầy đã trong tình trạng mất ý thức rồi.”
Hàn Chương nhìn về phía phòng tắm, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp mà hỏi thêm: “Ông ấy tự ngã xuống à?”
Câu này của y đã hỏi tới trọng điểm, Hàn Sơn có hơi do dự, không chắc chắn lắm: “Nghe nói không phải thế, có người nghe thấy tiếng tranh cãi, còn có người nhìn thấy một sinh viên nữ hoảng hốt từ tòa nhà đó chạy ra ngay vào lúc đó… Tất cả mọi người đều truyền miệng nói rằng, cô gái đó vì trả thù giáo sư Lí đình chỉ môn học của cô ta, mới ra tay tàn độc như thế.”
Vừa nghe đối tượng là Mạc San, tất cả mọi người đều không cảm thấy bất ngờ tí nào. Hai thầy trò này vốn đã xuất hiện ân oán, đã sớm không còn là bí mật trong khoa nữa.
Hàn Chương trầm ngâm nói: “Được rồi, anh biết rồi, lát nữa anh với anh Lâm của nhóc sẽ tới bệnh viện một chuyến. Nhóc trở về học tiếp đi, đừng loan truyền những chuyện mà mình không thấy… Không nói nữa, có tin tức gì liên lạc qua điện thoại.” Y nhìn thấy nắm cửa tay ở cửa phòng tắm di chuyển, biết Lâm Xuân Chu sắp ra, vội vàng ngắt máy.
“Sao thế?” Lâm Xuân Chu liếc mắt một cái đã nhận ra vẻ mặt bất thường của Hàn Chương.
Hàn Chương vốn cũng không định gạt anh, tường thuật lại nguyên văn lời nói của Hàn Sơn cho anh nghe.
Vẻ mặt Lâm Xuân Chu theo lời nói của Hàn Chương dần trở nên thâm trầm, cuối cùng lại bình tĩnh tới mức đáng sợ.
“Để anh gọi cho chú Lâm.” Nói xong anh xoay người đi vào phòng ngủ, tìm điện thoại của mình xong nhanh chóng gọi vào một dãy số, nhưng đầu bên kia mãi cho tới khi tự động ngắt cũng không có ai nhận máy.
Lâm Xuân Chu chưa từ bỏ ý định, lại gọi thêm lần nữa, cứ vậy gọi tới lần thứ ba mới có người nghe máy.
“Xin chào, hiện tại chủ di động không tiện nghe máy, xin hỏi là?” Thanh âm vang lên không phải là giọng của giáo sư Lí.
Ngón tay Lâm Xuân Chu siết chặt di động, giọng nói như cũ không lộ chút bối rối: “Tôi là cháu của giáo sư Lí, nghe nói ông ấy ngã từ trên cầu thang xuống, hiện tại tình trạng của ông ấy thế nào rồi?”
“À à, tôi đang muốn liên lạc với người nhà các anh đây, tôi là nhân viên công tác của Đại học A. Người còn đang nằm trong phòng cấp cứu, đã có giấy thông báo bệnh tình nguy kịch lần rồi, tốt nhất các anh nên tới một chuyến đi.”
Lúc Lâm Xuân Chu và Hàn Chương chạy tới bệnh viện, giáo sư Lí cũng vừa mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tạm thời không có gì nguy hiểm tới tính mạnh, chỉ là còn phải đưa vào khu ICU để theo dõi nữa.
Cả người giáo sư Lí bị gãy xương nhiều chỗ, điểm chí mạng là phần gáy bị xuất huyết trong, người đã cứu về được rồi, có thể tỉnh lại hay không thì còn phải xem ý trời thế nào.
Lâm Xuân Chu lẳng lặng đứng ngoài cửa ICU, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tựa như muốn nhìn xuyên qua nó để có thể nhìn thấy người bên trong.
Hàn Chương không biết nên an ủi đối phương như thế nào, ngay lúc này chính y cũng cảm thấy được tâm tình mình nặng nề, lại không dám nghĩ tới cảm thụ của Lâm Xuân Chu. Y biết đối phương vẫn luôn đối đãi vợ chồng giáo sư Lí như đối đãi với cha mẹ mình.
“Anh phải làm thế nào với lời dặn dò của Lí Đông Thụy đây, cha mẹ cậu ấy… Anh vẫn chưa chiếu cố tốt cho hai người họ đúng không?”
Lâm Xuân Chu khẽ nhíu mày, giống như cực kì bối rối, lại giống như vô cùng mờ mịt. Anh hỏi Hàn Chương, thật ra muốn từ trong miệng Hàn Chương nghe được đáp án. Hết thảy mọi thứ chắc chắn anh đều hết lòng dạ, người lý trí tới đâu cũng chưa chắc đã lo chu toàn được.
Hàn Chương chưa từng thấy qua dáng vẻ này của anh, ngay cả khí khái vốn kiên cường không bao giờ cúi đầu trước điều gì của anh giờ đây lại lung lay như sắp đổ.
Không đợi Hàn Chương trả lời, Lâm Xuân Chu lại dùng giọng điệu mệt mỏi hỏi y: “Chẳng lẽ anh thật sự là thiên sát cô tinh, khắc người thân khắc cả bạn bè sao?”
Từng lời nói vô căn cứ trong giờ phút này lại sinh trưởng từng chút một khiến người ta không tưởng tượng nổi. Con người trong lúc yếu đuối nhất sẽ trở nên mê tín.
Trong nháy mắt Hàn Chương thực sự vừa tức lại vừa vội, hận không thể lắc tỉnh anh.
“Nói xàm cái gì vậy hả!” Hàn Chương giữ chặt tay đối phương, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, như muốn truyền nhiệt độ nóng hổi từ cơ thể sang cho anh, “Giáo sư Lí sẽ không sao cả, anh đừng có đổ hết mọi tội lỗi lên mình như thế. Nói thế nào anh cũng từng là sinh viên, lại còn từng là quân nhân xuất sắc, anh phải tin tưởng vào khoa học biết không?”
Y thật sự rất sốt ruột, sợ vất vả lắm mình mới thoát khỏi hội chứng kia thì Lâm Xuân Chu lại rơi vào đó.
Nhiệt độ ấm áp từ ngón tay truyền tới khiến lòng anh cảm thấy an tâm, những suy nghĩ tiêu cực cũng như sự nóng lòng trong nháy mắt đã bị xua tan đi hết. Lâm Xuân Chu rùng người một cái, giống như phá bỏ được mê chướng quấn thân, lập tức tỉnh táo lại.
Anh trở tay nắm lấy tay Hàn chương, lực siết không mạnh cũng không yếu, như hàm chứa lời xin lỗi: “Xin lỗi, để em lo lắng nhiều rồi.”
Hàn Chương thấy cảm xúc của anh đã bình thường lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Đừng sợ, có em ở đây rồi.” Mọi chuyện đã có y lo rồi, người cũng là do y bảo vệ, không có gì là không thể vượt qua được hết.
Lâm Xuân Chu nhìn y, đáy mắt chỉ còn đọng sự ôn nhu.
Có thể Hàn Chương vĩnh viễn không biết, những lời này của y đã mang bao nhiêu an ủi tới cho anh. Từ nay về sau anh sẽ không còn cô độc, không còn băn khoăn lạc giữa sương mù, có người bầu bạn, có nơi đề về. Cứ như chim di trú phiêu bạc vô định, cứ ngày ngày bay lượn khắp nơi trên bầu trời, rốt cục rồi cũng tìm được ốc đảo có thể dừng chân.
“Cảm ơn em.” Lâm Xuân Chu nhẫn nhịn, nhưng không nhịn nổi nữa, đưa tay ra sau cổ Hàn Chương vân vê hai cái.
“Anh cứ khách sáo như thế em sẽ giận đó.” Hàn Chương cho rằng anh đang cảm ơn chuyện của giáo sư Lí, “Không cần phải cảm ơn đâu mà.”
Lâm Xuân Chu lắc lắc đầu, đè lấy gáy y, nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán y.
Khóe môi anh hàm chứa ý cười nhàn nhạt: “Cảm ơn em… Vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh.”
Suýt chút nữa Hàn Chương đã không nhịn được mà động tay động chân với anh ngay giữa bệnh viện luôn rồi. Có ai ngờ được rằng một người từ trước tới giờ chỉ cần một câu trêu đùa đã có thể khiến anh mặt mũi đỏ bừng, hiện tại lại có thể nói được mấy lời tâm tình ngọt ngào chết người như vậy chứ?
Ở bệnh viện cũng không giúp được gì, Hàn Chương gọi điện thoại về sở hỏi chuyện hết nửa ngày, sau đó bồi Lâm Xuân Chu sang Đại học A một chuyến.
Sau khi biết chuyện giáo sư Lí ngã từ trên cầu thang xuống, sinh viên Đại học A lập tức thảo luận rất sôi nổi, loại giả thuyết gì cũng đều có. Hiện tại không chỉ riêng Đại học A, phỏng chừng chuyện này đã lan truyền khắp cả làng Đại học rồi. Lãnh đạo của Đại học A thấy không thể khống chế được ngôn luận, sợ trước khi sự tình được làm rõ thì đã ảnh hưởng không tốt tới giáo sư Lí cũng như Đại học A, cho nên nghiêm cấm mọi người tung tin đồn thất thiệt, nếu không sẽ bị kỉ luật.
Cảnh cáo này không phải không dùng được, chỉ có điều hiệu quả lại rất thấp.
“Bên tôi đã xem qua CCTV nhưng vì nơi đó nằm ở góc chết của CCTV nên không nhìn thấy được gì cả.” Chủ nhiệm Chu lau mồ hôi lấm tấm trên trán, “Chúng tôi vẫn đang tìm cô bé sinh viên kia, chỉ là trước mắt vẫn chưa có tin tức gì của cô bé cả, di động cũng gọi không được, người trong nhà cũng không biết cô bé đi đâu cả.”
Lâm Xuân Chu và Hàn Chương cùng ngồi trong văn phòng, hai tách trà nóng được đặt trên bàn trước mặt hai người họ, ai cũng chưa uống một ngụm nào cả.
“Chúng tôi muốn xem CCTV một lát.” Hàn Chương nói.
Vốn mái tóc của chủ nhiệm Chu không dày lắm, từng sợi tóc ướt mồ hôi dính chặt trên trán, nhất thời để lộ đỉnh đầu trọc lóc. Đương nhiên ông biết Hàn Chương là ai, y chính là người phụ trách khu vực trực thuộc làng Đại học, cứ ngẩng mặt lên lại thấy, hơn nữa trước đó vụ án của Đường Tinh Nhi ông cũng từng làm việc với Hàn Chương.
“Tất nhiên là có thể.” Ông nói, “Nhưng theo ý của trường học, trước mắt có thể đừng để lộ thêm chuyện ra, chỉ lặng lẽ điều tra được không? Dù sao trước khi nắm rõ được sự tình, chẳng ai chắc chắn % chuyện này không phải là xảy ra ngoài ý muốn đúng chứ.”
Sinh viên thời nay rất manh động, lỡ như cảm thấy bản thân mình bị oan uổng, nghĩ không thoáng rồi lại tự sát các kiểu, làm không tốt thì lại lên báo mất thôi. Loại chuyện này mà lên báo, đừng nói là ông, ngay cả hiệu trưởng cũng phải chịu phê bình ấy chứ.
Trong năm này Đại học A cứ như bị quỷ ám, mấy loại chuyện này sao lại cứ xảy ra suốt là thế nào?
“Xem CCTV trước rồi lại nói sau.” Lâm Xuân Chu đứng dậy, trông thì lịch sự nho nhã nhưng lại khiến chủ nhiệm Chu cảm thấy bị áp lực cực kì.
“Tôi có một bản dự phòng ở đây.” Ông vội vàng chuyển màn hình máy tính của mình qua trước mặt hai người.
Hàn Chương và Lâm Xuân Chu tới gần, thấy hình ảnh giáo sư Lí xuất hiện trước màn hình đang được dừng lại trong chốc lát.
“Đây là hình ảnh của giáo sư Lí phút trước khi vụ việc đáng tiếc xảy ra.” Chủ nhiệm Chu click vào khoảng không trên màn hình, hình ảnh đang ngừng lại tiếp tục chuyển động.
Giáo sư Lí ôm giáo trình trong tay đi về phía đầu cầu thang, vừa định xuống cầu thang, giống như là bị ai đó gọi lại, bước chân dừng lại rồi xoay người nhìn sang. Không lâu sau, từ một góc khác trên CCTV xuất hiện một vóc người cao gầy, một cô gái tóc dài nổi giận đùng đùng đi về phía giáo sư Lí.
Có lẽ quan hệ không tốt lắm mới khiến sắc mặt cô gái trắng bệch tới mức lạ lùng như thế.
“Cô bé sinh viên này kì vừa rồi học môn của giáo sư Lí nhưng không đủ điểm, bị đánh trượt, lúc nhập học thì làm đơn phúc khảo nhưng vẫn không đủ điểm, chỉ có thể học lại. Theo quy định của trường chúng tôi, nếu học lại vẫn không qua môn thì sẽ không thể nhận bằng tốt nghiệp. Cho nên có lẽ hai người đã có xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ.”
Khi thấy rõ mặt mũi của đối phương, Hàn Chương chửi thề trong lòng, thật muốn chửi cái vận mệnh chó má này đang làm cái quỷ gì vậy chứ.
“Có phải cô bé đấy tên là Mạc San không?” Y chỉ vào cô gái trên màn hình hỏi chủ nhiệm Chu.
Chủ nhiệm Chu sửng sốt: “Vâng, đúng vậy, sao vậy, Hàn cảnh quan biết cô bé này sao?”
Hàn Chương nhìn Lâm Xuân Chu trước, sợ anh lại có cảm xúc tiêu cực.
Tất nhiên Lâm Xuân Chu cũng nhận ra Mạc San, anh chưa từng nghĩ tới cuộc đời mình sẽ xảy ra chuyện kịch tính như thế này. Người mà anh từng cứu, lại trở thành đối tượng tình nghi làm hại người thân anh.
Anh hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm thở ra.
Cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào cả.
“Không sao.” Anh cười cười nhìn Hàn Chương đang ở bên cạnh, lại nhìn sang chủ nhiệm Chu nói, “Nói tiếp đi.”
Nếu cho anh thêm một cơ hội nữa, anh vẫn sẽ làm như thế, không chút do dự, không chút nghĩ ngợi. Đây không phải vấn đề liên quan tới nhân quả, vốn dĩ lúc đó anh chẳng làm sai cái gì cả.
Chủ nhiệm Chu không biết hai người họ liếc mắt đưa tình cái gì, chỉ ho nhẹ một tiếng tiếp tục nhấn xuống khoảng trống trên máy tính.
Trên màn hình máy tính là hình ảnh Mạc San đang nói gì đó với giáo sư Lí, vẻ mặt kích động. Sau đó hai người bị bức tường che mất, cuối cùng không thấy được gì nữa cho tới khi đoạn video chấm dứt, hình ảnh dừng lại.
Chủ nhiệm Chu lại nhấn vào một cái video khác, nói: “Hai phút sau sau khi Mạc San rời khỏi nơi đó thì giáo sư Lí cũng được người ta phát hiện, chỉ có điều không có ai chứng kiến có phải thầy ấy tự ngã xuống hay không, hai phút cũng đủ để xảy ra khá nhiều chuyện.”
Video có hơi mờ, Mạc San chạy như bay ra khỏi tòa nhà đó, trên người vẫn mặc bộ váy đen vừa rồi. Lúc cô ta chạy đi còn quay đầu lại nhìn phía sau, trông có hơi vội vàng. Video này chỉ có vỏn vẹn giây, rất nhanh Mạc San đã biến mất khỏi màn ảnh.
Hàn Chương đứng lên: “Đã tìm trong trường chưa, cũng tìm không thấy à?”
Chủ nhiệm Chu nói: “Đã tìm qua rồi, bảo an đã kiểm tra CCTV khắp trường rồi, CCTV thu được hình ảnh cô bé đã ra khỏi cổng trường, sau đó cũng không biết cô bé đi đâu.”
“Tôi nghĩ nên nhìn qua phòng ngủ của cô bé thử xem.”
Chủ nhiệm Chu có hơi chần chờ: “Chuyện này…”
Hàn Chương lạnh lùng nói: “Nếu không tôi về xe mặc cảnh phục rồi tới điều tra.”
“Ấy ấy, không cần không cần không cần đâu!” Chủ nhiệm Chu nghe vậy trên người đổ đầy mồ hôi, “Tôi sẽ sắp xếp cho các cậu, để tôi sắp xếp!”
Lúc Mạc San còn học năm nhất ở trong phòng ngủ bốn người, bạn cùng phòng của cô đã sớm phản ứng với vấn đề cô luôn đi sớm về muộn, có đôi khi còn uống tới mức say khướt, cực kì ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của bọn họ. Mọi người đều chẳng thích việc ở chung với cô chút nào. Không còn cách nào khác, sang năm hai nhà trường đành sắp xếp cho cô đổi phòng, để cho cô ở một mình trong phòng người.
Hàn Chương và Lâm Xuân Chu đi vào phòng ngủ, lập tức đối mặt với tình trạng lộn xộn ở bên trong. Giày dép vứt đầy trên mặt đất, trên giường vứt đầy quần áo, trên bàn chỉ toàn lon nước uống dở, đồ trang điểm các loại trải đầy trên bồn rửa tay,
Hàn Chương cố gắng gạt đồ ra tạo thành một con đường, chống nạnh đứng ở giữa phòng, không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.
“Lộn xộn kinh khủng, so với em của trước kia cũng không bừa bộn bằng luôn á.”
Tầm mắt Lâm Xuân Chu lướt nhanh qua một đống sách được đặt bừa trên bàn học, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một quả cầu thủy tinh.
Cái này chẳng khác gì mấy vật phẩm trang trí mà các cô gái thường hay mua, lắc hai cái, bông tuyết xinh đẹp sẽ rơi xuống trong quả cầu chứa đầy chất lỏng. Giữa quả cầu thủy tinh là một tòa thành, bên trên đế viết một chuỗi tên tiếng Anh.
“Pandemonium…”
Pandemonium (còn được viết là Pandæmonium): thủ phủ của Satan ở địa ngục, được các thiên thần sa ngã cùng nhau xây dựng nên theo gợi ý của Mammon.
Hàn Chương từ sau lưng kề sát tới, hỏi anh: “Sao thế? Quả cầu thủy tinh này có vấn đề hở?”
Lâm Xuân Chu lắc lắc đầu: “Không phải, anh chỉ hơi ngạc nhiên khi thấy nội dung được viết trên quả cầu thủy tinh này thôi. Pandemonium, thành phố mất tích, là cung điện của Satan trong truyền thuyết.”
Trong “Paradise Lost”, Pandemonium là tòa lâu đài được Mammon đặc biệt xây dựng cho Satan, là trung tâm để cất chứa vàng bạc châu báu ở địa ngục.
Paradise Lost – Thiên Đường đã mất: là một bài thơ sử thi của nhà thơ người Anh thế kỷ John Milton (–). Phiên bản đầu tiên, xuất bản năm . Bài thơ liên quan đến câu chuyện kinh thánh về Sự sa ngã của con người: sự cám dỗ Adam và Eve bởi thiên thần sa ngã Lucifer (Satan) và Chúa đã trục xuất họ khỏi Vườn Địa Đàng.
Mammon: là một trong hoàng tử của Địa ngục, là hoàng tử đại diện cho sự tham lam của con người. Hắn khiến loài người nổi lòng tham vô độ, khiến người ta trao linh hồn hay những thứ quý giá cho hắn để đổi lấy của cải vật chất.
Hàn Chương gật gật đầu, chỉ coi đó là một loại sở thích khác người của cô gái nhỏ Mạc San mà thôi, chỉ nghe cho vui chứ chẳng để trong lòng làm gì.
Hai người tìm kiếm hết nửa ngày, tìm được ảnh của giáo sư Lí trong một túi rác, trên ảnh có vô số vết dao nhọn đâm xuyên.
Hàn Chương cầm bức ảnh vẫy vẫy trước mặt chủ nhiệm Chu, bình tĩnh nói: “Hiện tại tôi đã có đầy đủ lí do để tin tưởng đây là vụ án cố ý gây thương tích, tôi sẽ báo cho đội hình sự khu vực, hi vọng đến lúc đó bên các vị có thể phối hợp điều tra.”
Mặt mày chủ nhiệm Chu xám ngoét, lúng túng nói không nên lời.
Hàn Sơn cọ mũi giày xuống nền gạch men, giống như muốn dùng cách này để cọ sạch sàn vậy.
Cậu nhóc đang đợi Hạ Chi Quân. Sau cái đợt tặng quà vào hôm lễ Tình nhân đầy xấu hổ đó, mấy buổi học tiếp theo cũng bị hủy vì Hạ Chi Quân phải đi công tác.
Vất vả lắm mới đợi được hắn đi công tác trở về, Hàn Sơn gửi tin nhắn cho đối phương nhưng rất hiếm khi được hắn hồi âm, cho dù có trả lời cũng là , tiếng sau đó.
Thái độ đã rõ ràng như thế, sao Hàn Sơn không nhận ra chứ? Cậu nhóc vừa buồn khổ lại vừa tủi thân, muốn nói chuyện rõ ràng với Hạ Chi Quân lại sợ đối phương sẽ viện cớ không đồng ý, đành phải cắm chốt trước nhà hắn thế này đây.
Cho dù hắn có muốn tránh thì cũng không thể không về nhà mà phải không?
Đợi tầm hai tiếng đồng hồ, Hàn Sơn nghe thấy thang máy “ding” một tiếng rồi dừng lại ở tầng này, nhanh nhẹn bật người đứng dậy.
Hạ Chi Quân vừa ra khỏi thang máy đã bắt gặp vẻ mặt chờ đợi tựa như chú chó nhỏ đang giương mắt nhìn của Hàn Sơn, vẻ mặt không tự chủ được trở nên lạnh lẽo.
“Sao cậu lại ở đây?”
Hàn Sơn bị vẻ mặt của hắn làm cho đau nhói, trái tim co rút.
“Em muốn… Muốn nói chuyện rõ ràng với anh.”
Hạ Chi Quân nhìn cậu nhóc hai giây, cầm cặp công văn lách qua người cậu, đưa tay đặt trên khóa vân tay.
“Vào rồi nói.”
Trong lòng Hàn Sơn nổi lên từng đợt khó chịu, nghĩ tới bản thân cũng không phải là một tên biến thái gì hết, sao lại có cái kiểu bài xích cậu nhóc vậy chứ? Chỉ cần để hắn biết cậu thích hắn dù chỉ một chút thì ngay cả làm bạn bè bình thường cũng không được à?
Dựa vào cái gì chứ? Chẳng lẽ cậu muốn thích thầm cũng không được hả?
“Không cần, nói ở đây đi!” Tự dưng cậu nhóc cảm thấy tức cái lồng ngực ghê gớm, bèn phát tiết hết buồn bực mấy ngày nay luôn.
Cậu nhóc đi tới trước mặt Hạ Chi Quân, ngẩng mặt nhìn đối phương: “Em thích anh.”
Lông mi Hạ Chi Quân run rẩy, không do dự nói ra hai chữ: “Xin lỗi.”
Hàn Sơn sớm đã biết sẽ có kết quả này, mỉm cười tỏ vẻ chẳng vấn đề gì cả.
“Em biết anh thích con trai giáo sư Lí, em cũng không phải kiểu người khi mình thích người ta thì sẽ bắt ép người ta cũng phải thích em. Chỉ là… Tại sao anh lại không bắt đầu cuộc sống mới đi chứ? Ba năm rồi, anh còn định vì anh ấy mà làm khó chính mình thêm bao lâu nữa? Mười năm? Hay hai mươi năm?”
Từ lúc Hàn Sơn bắt đầu nhắc tới Lí Đông Thụy, vẻ mặt Hạ Chi Quân vốn đang có hơi dao động thoáng chốc biến đổi, lại lần nữa lạnh lẽo, tựa như con nhím bị đâm vào điểm yếu, buộc phải dựng đứng gai nhọn để bảo vệ bản thân trước mặt “kẻ địch”.
“Xem ra cậu thực sự hiểu tôi.” Hắn cười lạnh, “Cậu cảm thấy cậu có thể cứu vớt tôi sao? Cậu bạn nhỏ à, đừng ngây thơ nữa, loại người như cậu tôi thấy nhiều rồi. Cậu quan tâm tôi, cái gọi là “thích” ấy cùng lắm chỉ là xuất phát từ sự đồng cảm không cần thiết thôi. Cậu vốn chẳng biết tôi đã trải qua cái gì, sao dám tùy tiện bảo tôi phải quên đi một người?”
Hàn Sơn thực sự bị hắn làm cho tức điên lên, nếu trong tay có cái gì đó, thực sự cậu nhóc đã muốn đập thẳng nó vào đầu hắn rồi chứ chả đùa.
Muốn bổ đầu hắn ra xem, xem rốt cuộc có phải bên trong chẳng có cái khỉ gì hay không!
“Em không có bảo anh phải quên anh ấy, em chỉ cảm thấy… Anh nên buông tay thôi.”
Hạ Chi Quân không thèm nhân nhượng nữa: “Tôi thấy chẳng khác gì nhau.”
Không vừa ý tất nhiên sẽ tan rã trong không vui.
Hàn Sơn không biết Hạ Chi Quân lại là một tên cứng đầu như thế: “Được rồi, tùy anh đấy, cứ xem như em chưa từng tới!” Cậu giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, xoay người đi tới cửa thang máy không thèm ngoảnh đầu lại.
Cậu nhóc dùng lực ấn nút thang máy, giống như làm thế thì thang máy sẽ đi lên nhanh hơn.
“Đúng rồi…” Cậu nhóc như nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nhìn Hạ chi Quân vẫn còn đứng ở ngoài cửa nói, “Hôm nay giáo sư Lí bị ngã từ trên cầu thang xuống, em không biết cụ thể tình huống lúc đó của thầy ấy nhưng nghe anh em nói, tới giờ thầy vẫn còn hôn mê.”
Nói xong thang máy cũng vừa vặn tới nơi, cậu nhóc không cho Hạ Chi Quân cơ hội hỏi lại, nghiêng người đi vào thang máy, sau đó ra sức ấn đóng cửa.
Lúc cửa thang máy đóng lại, Hàn Sơn mới không còn giả bộ nữa, chán nản ngồi xổm xuống.
Cậu nhóc ôm đầu, lòng tràn đầy phiền muộn: “Biến thái! Khốn nạn! Ai thèm quản anh chứ? Cứ so đo lòng tốt của người ta với lòng lang dạ thú!”
Thang máy tới tầng chậm rãi mở ra, cậu nhóc lại đứng lên tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì, đi ra ngoài. Nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra bộ dạng tỏ vẻ bình thản của cậu chỉ là gắng gượng mà thôi.
Cậu nhóc lấy điện thoại ra xem thời gian, phát hiện sắp giờ rồi, di động chỉ còn % pin. Tìm trong ba lô lại không thấy dây sạc điện thoại đâu cả, thử nhớ lại, có lẽ là đã để quên ở bệnh viện thú cưng rồi, Hàn Sơn quyết định trở về lấy dây.
Ngồi xe bus công cộng tới bệnh viện thú cưng Công chúa nhỏ, cậu nhóc có chìa khóa, trực tiếp kéo rèm cuốn chui vào trong.
Vì đã quá quen thuộc với nơi này, hơn nữa quầy lễ tân cách cửa không xa lắm, cậu nhóc cũng không định bật đèn mà chỉ dựa vào ánh đèn yếu ớt của đèn đường để tìm dây sạc rồi đi ngay. Vừa xoay người, trên lầu truyền ra âm thanh rất lạ, như là tiếng giãy dụa của ai đó đang bị bịt miệng cực lực phát ra.
Hàn Sơn thấy có hơi kì lạ, nhẹ chân đi lên cầu thang chật hẹp. Đèn ở tầng trên có màu đỏ sậm, càng khiến cho tiếng nức nở kia thêm phần quỷ dị.
Bước lên bậc thang cuối cùng, Hàn Sơn cẩn thận ló đầu nhìn tầng trên.
Tầm mắt cậu nhóc xuyên qua ánh sáng đỏ đỏ hồng hồng, cuối cùng ngừng lại trên người phụ nữ đang mang thai bị trói chặt trên ghế.
“Trời đựu!” Hàn Sơn sợ hết hồn, vội vàng muốn đi tới kiểm tra.
“Ưm ưm ưm ưm ưm!” Người phụ nữ đang mang thai thấy cậu nhóc lại không lộ ra vẻ mặt vui sướng gì hết, trái lại còn điên cuồng giãy giụa, tất cả thanh âm đều bị miếng vải trên miệng chặn lại.
“Chị đừng sợ, em sẽ cứu…”
Hàn Sơn còn chưa nói xong đã thấy cả người tê rần, sau đó lại thấy cả người như chìm vào bóng đêm, bất tỉnh nhân sự.
“Còn may, coi như cậu xui xẻo.” Rồi gã ngả người về phía sau, để lộ gương mặt tái nhợt như bị bệnh của Thẩm Khâu, trong tay cầm côn điện vẫn đang lóe sáng.
“Ưm ưm! Không được ưm ưm!” Người phụ nữ đang mang thai hoảng sợ lắc đầu nhưng lại không có cách nào ngăn cản đối phương tới gần.