Editor + Beta-er: ToruD
Lễ Tình nhân là một ngày rất tuyệt để hẹn hò, cũng là một dịp rất thích hợp để thăm dò.
Hàn Sơn không phải kiểu người thích lằng nhà lằng nhằng, từ khi hiểu rõ lòng mình, cũng đã tới lúc phải hành động rồi.
Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng sau khi trải qua chuyện của Đường Tinh Nhi, cậu nhóc đã mở lòng mình hơn. Cậu nhóc luôn tự nhủ rằng, nếu có thể gặp được người mình thích thì nhất định không được chần chờ. Đời người vốn ngắn ngủi, cậu không muốn tới lúc mình rời xa thế giới này lại có quá nhiều tiếc nuối. Chỉ cần có thể ở cùng nhau, vui vẻ quan trọng nhất, những cái khác, sau này rồi tính.
Trong ba lô cất hộp kẹo được đóng gói tinh xảo, Hàn Sơn sửa sang balo lại, đợi cánh cửa thang máy chậm rãi mở ra rồi đi ra ngoài.
Hiếm khi hôm nay Hạ Chi Quân không có tăng ca, đã trở về nhà từ sớm. Lúc Hàn Sơn tới, ngay cả tắm hắn cũng đã tắm xong rồi.
Trên người khoác áo tắm màu trắng, trên tóc còn dính chút nước, cả người tỏa ra hương chanh thơm ngát.
Hồi trước lúc còn là trai thẳng, nếu Hàn Sơn có nhìn thấy hình ảnh này trước mặt thì chắc chắn ngay cả mắt cũng không thèm nháy nữa kia. Nhưng bây giờ khác trước rồi, từ lúc thành gay, thế giới của cậu nhóc không còn giống như bình thường nữa.
Thế mà bây giờ cậu nhóc lại cảm thấy lúc Hạ Chi Quân để lộ xương quai xanh vô cùng vô cùng gợi cảm chết người luôn á!
Hạ Chi Quân vừa mới tắm xong, lại nghe thấy chuông cửa nên chỉ tùy tiện mặc áo tắm vào để ra mở cửa, ngay cả nước trên người còn chưa kịp lau nữa.
Hắn bảo Hàn Sơn đợi một lát, sau đó xoay người đi vào phòng tắm. Không bao lâu sau từ trong phòng tắm truyền ra tiếng máy sấy tóc, Hàn Sơn ngoan ngoãn ngồi xuống sopha, từ trong balo lấy bút tẩy cũng như tài liệu học tập ra sẵn.
Dưới đáy của balo là cái hộp sắt hình tròn đựng những viên kẹo ngon lành, Hàn Sơn sợ lập tức tặng chocolate luôn thì lại quá khoa trương, sẽ dọa Hạ Chi Quân mất nên định sẽ không đưa thẳng luôn, đợi tới lúc rời cửa mới đưa để còn có cơ hội thì chuồn luôn.
Nếu Hạ Chi Quân không có ý gì với cậu nhóc thì coi như đây là “lễ vật cảm ơn”, cũng không khiến tình hình lúc đó trở nên quá xấu hổ.
Hàn Sơn rất đắc ý với dự tính của mình. Phòng tắm im lặng một lát, qua hai phút, Hạ Chi Quân mở cửa đi ra, tóc đã khô, cũng đã thay từ áo choàng tắm thành trang phục thường ngày.
“Ngại quá, không kiểm soát tốt thời gian, để cậu đợi lâu rồi.”
Hàn Sơn vội vàng lắc lắc đầu: “Không phải không phải, do em tới sớm thôi.”
Hạ Chi Quân ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc, cứ như mọi lần bắt đầu giảng đề cho cậu. Hai tiếng chầm chậm trôi qua, lúc kim đồng hồ nhích tới số , Hạ Chi Quân cũng vừa vặn giảng xong đề hiện tại.
Hàn Sơn cũng nhìn thấy đã tới giờ, đợi đối phương nói xong, vừa cất đồ linh tinh vừa lễ phép nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh, Hạ đại ca. Ít nhiều nhờ anh em đã cảm thấy mình đã có thể đi được đoạn ngắn để tới gần với nghề kiểm sát viên hơn rồi.” Cậu nhóc giơ ngón tay cái và ngón trỏ của tay phải ra, đại khái muốn phụ họa thêm cho lời nói của mình về khoảng cách.
“Cũng đều là tự cậu cố gắng thôi, nhiều lắm thì tôi chỉ là ngọn đèn soi lối, đi như thế nào thì còn tùy thuộc vào cậu.” Hạ Chi Quân đứng lên, định tiễn cậu nhóc ra tới cửa.
Hàn Sơn đã nhét xong tất cả đồ linh ta linh tinh vào trong balo nhưng lại không đứng lên ngay, mà lại cẩn thận lấy hộp kẹo mà mình cất cả đêm ra.
“Cho anh này, cảm ơn anh đã giúp em học bù.” Cậu nhóc ngồi trên sopha, cánh tay hơi nâng lên, ánh mắt không dám đối diện với hắn.
Hạ Chi Quân có hơi kinh ngạc khi thấy người trước mặt đưa cho mình hộp kẹo. Đương nhiên hắn biết hôm nay là ngày gì, vì thế, hắn nghĩ hôm nay không phải là một ngày phù hợp để bày tỏ lòng biết ơn.
Hạ Chi Quân lớn tuổi hơn Hàn Sơn rất nhiều, cũng đã lăn lộn ở ngoài xã hội này nhiều năm rồi, gặp qua rất nhiều loại người, thông minh có, ngu ngốc cũng có, cũng có xảo quyệt, có cả thành thật nữa. Nhưng vì gặp quá nhiều cho nên chỉ cần liếc mắt một cái thôi, hắn đã biết rốt cuộc trong lòng Hàn Sơn đang nghĩ cái gì.
Hàn Sơn đợi một lát, thấy hắn lặng yên, không nhịn nổi mà giương mắt nhìn đối phương. Ánh mắt hai người đan vào nhau, Hàn Sơn có thể thấy rõ được trong mắt Hạ Chi Quân hiện rõ vẻ “cự tuyệt”.
Cậu nhóc hốt hoảng, nhịn không được mà giải thích: “Hôm nay vừa vặn là ngày em được nhận lương, lúc đi ngang qua tiệm bánh kẹo thấy hộp kẹo này được đóng gói rất đẹp nên mới mua. Anh tuyệt đối đừng hiểu lầm! Anh cũng biết đó, bên Nhật Bản cũng có kiểu lấy chocolate là quà tặng mà, chỉ là bạn bè tặng quà nhau thôi. Cái này cũng là…” Cậu nhóc đưa hộp kẹo tới phía trước, cười gượng, “Chỉ là quà tặng giữa bạn bè với nhau thôi.”
Càng giải thích càng thể hiện trong lòng có quỷ…
Hạ Chi Quân nhìn cậu nhóc, không giơ tay tiếp nhận, lông mày hơi chau lại, vẻ mặt có thể dùng từ “lạnh lùng” để hình dung luôn ấy chứ.
“Xin lỗi, tôi không thích ăn kẹo.” Hắn lùi về sau mấy bước, giống như sợ Hàn Sơn sẽ cưỡng ép đưa đồ ngọt cho hắn, “Cậu đem về cho người khác đi.”
Chưa nói tới chuyện hiện tại Hạ Chi Quân đang không muốn bắt đầu một mối quan hệ yêu đương nào cả, mà cho dù ngày nào có suy nghĩ lại đi nữa, đối tượng kết giao chắc chắn không phải đứa trẻ choi choi như Hàn Sơn. Sự chênh lệch giữa hai người quá lớn, cho dù là xét về độ tuổi hay tâm lý thì cũng không phải là một nửa thích hợp.
Hạ Chi Quân có sự băn khoăn của Hạ Chi Quân. Hắn đã mất ý chí quyết tâm tiến lên rồi, vì một đoạn tình cảm mà đã dũng cảm phấn đấu quên mình. Thậm chí hắn còn cảm thấy phiền chán với sự thay đổi mạnh mẽ của cảm xúc, cự tuyệt tất cả những thứ cảm xúc có thể làm nhiễu loạn lòng hắn.
Một khi phát hiện đầu mối, hắn sẽ bóp chết ý niệm đó ngay từ trong nôi, dứt khoát gọn gàng, không lưu lại đường sống.
Sắc mặt Hàn Sơn chuyển từ đỏ bừng sang trắng bệch, trong nháy mắt tay chân trở nên lạnh băng.
“À ừm… Cái đó, thôi quên đi, em sẽ đưa cho Cao Viễn ăn vậy.” Hàn Sơn chật vật, ngay cả một câu “gặp lại sau” dùng để ngụy trang cũng không kịp nói, cứ vậy vội vã chạy khỏi nhà Hạ Chi Quân.
Cậu nhóc không đi thang máy mà chạy thẳng xuống bằng cầu thang bộ. Cậu nhóc cảm thấy mình không thể dừng lại, nếu dừng sẽ bị sự mất mát cũng như nỗi hổ thẹn bao phủ hết cả người mất.
Cậu nhóc cầm hộp kẹo, hồn bay phách lạc đi bộ trên đường cái, thân ảnh dưới đèn đường trông có vẻ vô cùng cô tịch.
“Rốt cuộc là tại sao chứ… Bộ dạng mình cũng có xấu tới mức không thể dung chứa đâu, sao lại thất tình nữa vậy nè…” Điều may mắn duy nhất có lẽ là, Hạ Chi Quân không tuyệt tình tới mức phá đi lớp ngụy trang của cậu nhóc, còn chừa cho cậu chút mặt mũi, tốt xấu gì nếu hai người gặp lại vẫn có thể tiếp tục làm bạn bè.
Lần thăn dò này thất bại rồi, hoàn toàn thất bại rồi. Hàn Sơn không biết mình nên xem như chưa có chuyện gì xảy ra, sau này sẽ chặt đứt luôn cái ý niệm đấy, hay là tiếp tục che giấu, tùy thời hành động nữa.
Cậu nhóc cứ đi mãi đi mãi, đi tới trạm xe công cộng mà vẫn còn ngẩn ngơ nghĩ mãi chuyện này, tới nỗi lúc lên xe bus công cộng vẫn còn lờ mờ, như đi vào cõi thần tiên xa xôi. Chờ tới khi đã lấy lại tinh thần, cậu nhóc đã sắp đi tới gần nhà của Hàn Chương luôn rồi.
Chuyện thất tình khiến cho lòng cam đảm của Hàn Sơn tăng lên. Tới nỗi ban đêm còn dám chạy tới vuốt râu hùm, không, cái này không chỉ là vuốt râu hùm thôi, mà là ngồi thẳng lên đầu hổ nhảy hip hop luôn.
Khi cậu nhóc ấn vang chuông cửa nhà Hàn Chương vào lúc đêm khuya, sắc mặt vẫn bình tĩnh, cả người tản ra hơi thở không biết sợ là gì, biểu hiện giống như một dũng sĩ chân chính.
Cậu nhóc ấn khoảng lần lên cái chuông cửa, không gián đoạn, liều chết chứ không ngừng, giống như chơi với chuông cửa nhà Hàn Chương tới mức quên trời quên đất.
Mặt mũi Hàn Chương tối sầm nghiêm nghị ra mở cửa, khí áp trầm thấp, vẻ mặt biểu lộ vẻ bất mãn, trong ánh mắt y lộ vẻ như đang nhìn người tới tìm chết.
“Tốt nhất chú nên có lí do đầy đủ để giải thích cho hành vi của chú ngày hôm nay, nếu không chú chết chắc rồi…” Y hung thần ác sát, bày ra các động tác “làm nóng người”, ấn ấn từng khớp ngón tay cho nó kêu lên từng tiếng.
“Hàn Chương, để cho Tiểu Sơn vào đi.” Thanh âm Lâm Xuân Chu vừa vặn phát ra từ phía sau y. Vừa rồi hiển nhiên hai người đang làm chuyện gì đó không tiện miêu tả, cúc áo sơ mi của Lâm Xuân Chu bị tháo tới tận dưới phần ngực, trên cổ còn hai vết hôn ngân rất to.
Anh vừa nói vừa cài lại nút áo, mặt có hơi mất tự nhiên: “… Đừng có dọa thằng bé nữa.”
“Anh Lâm!” Hàn Sơn lách qua người anh mình, vẻ mặt đau khổ chạy về phía Lâm Xuân Chu, sau đó chui đầu vào lồng ngực đối phương.
Hàn Chương thực sự bị chọc giận tới mức muốn cười. Thằng nhãi thỏ con này liên tục quấy rầy chuyện tốt của y, bây giờ lại còn ngang nhiên chiếm tiện nghi chị dâu, còn là trong lúc y đang nghỉ ngơi nữa chứ!
Y vừa định vươn tay nắm lấy ba lô của Hàn Sơn để ném người ra ngoài cửa lại bị ánh mắt của Lâm Xuân Chu ngăn lại.
Lâm Xuân Chu lắc lắc đầu với y, nhẹ tay xoa xoa đầu Hàn Sơn, hỏi cậu nhóc: “Sao thế? Cãi nhau với người trong nhà à?”
Hàn Sơn phát tiết xong, buồn bực hàm hồ: “Em lại thất tình!”
“Một từ “lại” thôi, cũng đủ để đáy lòng người đau xót.
Hàn Chương và Lâm Xuân Chu đều sửng sốt, không ngờ lại là chuyện này. Hàn Chương trở mặt xem thường, cam chịu đi đóng cửa nhưng thật ra là không có ý định lại đuổi cậu nhóc ra ngoài nữa.
Để Hàn Sơn ngồi xuống ghế sopha, Lâm Xuân Chu đi vào phòng bếp lấy cho cậu nhóc ly nước. Hàn Chương ngồi ở một bên bắt đầu khuyên bảo.
“Sao suốt ngày chú mày cứ thất tình suốt là thế nào? Có thể học hỏi anh mày đây này, có tiền đồ hơn tí không hả? Nếu cảm thấy không thể yêu đương với ai được, dứt khoát gạt nó sang một bên đi, tập trung vào việc học của chú đi.” Hàn Chương tự nhận mình đang khuyên bảo người ta, nhưng thật ra chẳng khác gì đang dạy dỗ cả.
“Anh chưa từng trải qua thất tình, vậy thì học cái gì ở anh chứ? Khả năng hồi phục siêu phàm ấy hả?”
Đất trời bao la rộng lớn, người thất tình là lớn nhất. Hiện tại Hàn Sơn là người nóng nảy nhất, cả gan dám một mình đốp chát lại Hàn Chương.
Hàn Chương thờ ơ nhìn cậu nhóc: “Anh thấy chú vẫn rất nhanh nhẹn đấy, tổn thương không lớn lắm đâu ha?”
Hàn Sơn căm hận liếc y một cái: “Nhanh nhẹn không phải dùng như thế, anh, anh có thể yên lặng để anh Lâm an ủi em một chút không hả?”
Lúc này Lâm Xuân Chu cũng vừa xoay người cầm ly nước sang đây, Hàn Chương giơ hai tay lên, bày ra tư thế đầu hàng, yên lặng ngậm miệng không nói nữa.
“Được rồi, nói anh nghe, làm sao thế?” Lời an ủi của Lâm Xuân Chu bao giờ cũng hiệu quả, lời nói quan tâm dịu dàng như gió mùa xuân, Hàn Sơn cảm thấy tâm hồn mình như vừa được gột rửa.
Tất nhiên Hàn Sơn sẽ không nói rõ người khiến mình thất tình là Hạ Chi Quân, nhưng đại khái vẫn nói sơ qua, nói rằng đối phương lớn tuổi hơn mình, chỉ luôn xem cậu nhóc như cậu bạn nhỏ, hơn nữa đã có crush rồi.
Nguyên văn là, 白月光 – Bạch nguyệt quang: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình hay như ngôn ngữ mạng của mình là crush ý. Tớ dùng thẳng từ crush cho nó gần gũi ha.
Lúc Hàn Sơn nói rằng cả hai chênh lệch độ tuổi rất nhiều, Hàn Chương không hề có chút phản ứng nào. Nhưng tới lúc cậu nhóc nói rằng đã có crush, trong lòng Hàn Chương biết rằng đoạn tình cảm này của cậu nhóc chắc chắn đã bị phán án tử hình rồi.
Cho dù tuổi tác không phải là vấn đề thì crush chính là điểm mấu chốt mãi không thể vượt qua được.
“Anh đã cảm thấy, thằng nhóc này sao lại đột nhiên nỗ lực muốn đi làm part-time vậy chứ. Hóa ra là vì yêu, đừng nói chú xem trọng giảng viên nữ nào trong trường chú rồi đấy chứ?” Ánh mắt Hàn Chương sắc bén liếc nhìn cậu nhóc.
Hàn Sơn liếc anh mình một cái, không kiên nhẫn nói: “Không phải, là thầy ngoài trường.”
Thật ra Lâm Xuân Chu không có nhiều kinh nghiệm lắm để có thể khuyên bảo Hàn Sơn, nhưng ít ra EQ của anh cũng cao hơn Hàn Chương một chút, lúc nói chuyện cũng dễ nghe hơn nhiều.
“Em cũng có nói, đời người quá ngắn ngủi, sinh mệnh cũng rất yếu ớt, không muốn mình phải tiếc nuối cái gì cả.” Lâm Xuân Chu nói, “Cho dù không thể làm người yêu, vẫn có thể làm bạn, không phải như thế cũng rất tốt sao? Em đừng lấy đó làm gánh nặng, nếu đối phương không thẳng thừng, có nghĩa là người đó vẫn muốn làm bạn với em.”
Anh nhìn về phía Hàn Chương, muốn y phụ họa thêm.
Trong lòng Hàn Chương hiểu rõ chuyện đấy chẳng tốt chút nào cả, không thể làm người yêu, lại còn muốn giả vờ làm bạn bè cái gì chứ. Thảm, quá thảm luôn. Nhưng hiện tại trái tim Hàn Sơn quá dễ vỡ, y không thể châm dầu thêm lửa được, đành phải giả vờ cười gật gật đầu.
“Ừm, tốt mà.”
Cuối cùng Hàn Sơn khịt mũi một cái, lúc rời đi còn để hộp kẹo lại, nói là coi như quà tặng mừng cho lễ Tình nhân đầu tiên của anh mình cùng với chị dâu.
Hàn Chương chống một tay lên khung cửa, nhịn xuống xúc động muốn đá vào mông cậu nhóc, cắn răng nói: “Cảm ơn nhóc.”
Hàn Sơn đi thẳng xuống lầu, không thèm quay đầu lại mà chỉ vẫy vẫy tay với y.
Hàn Chương đóng sầm cửa lại, muốn nguyền rủa đứa em trai thân thương này mãi cũng đừng yêu đương được.
Lâm Xuân Chu là kiểu người ưa thích sạch sẽ, có thể là từ lúc sinh ra đã thế, cũng có thể là do những ngày tháng ở trong doanh quân luyện thành. Hàn Sơn vừa đi, anh đã dọn dẹp xong bàn trà, mang tất cả ly tách đã dùng qua thả vào bồn rửa, sau đó xắn tay áo lên bắt đầu rửa.
Hàn Chương ngã người lên sopha, nhìn bóng dáng của Lâm Xuân Chu, thở dài một tiếng, trong lòng nghĩ, thật vất vả lắm mới có thể tạo được bầu không khí kiều kiễm như vậy, không biết có thể tiếp tục để ăn người ta không nữa.
Hôn nhân đồng tính ở Trung Quốc không được phổ biến lắm, nếu không nhất định Lâm Xuân Chu chính là kiểu người cổ hủ từ chối lăn giường trước hôn nhân chứ chẳng đùa.
Đựu, rõ ràng ông đây dùng thực lực của bản thân để vừa áp chế vừa dụ dỗ người ta lên giường đấy!
Hàn Chương ai oán, muốn tìm điếu thuốc hút cho đỡ tức, lại nhớ tới Lâm Xuân Chu không thích mùi thuốc lá, vừa hay thấy hộp kẹo của Hàn Sơn nằm trên bàn, mở ra lấy một viên bỏ vào miệng.
Kẹo của Hàn Sơn không phải loại kẹo phổ thông thường thấy, mà là một loại kẹo đường nâu rất nổi trên mạng gần đây. Tổng cộng có màu, mỗi màu sẽ đại diện cho một loại rượu, nào là: rượu vang đỏ, rượu mơ, rượu bạc hà. Lớp đường nâu bên ngoài hơi mỏng sẽ bao bọc rượu ở bên trong, gốc gọi là kẹo bọc rượu.
Nhưng Hàn Chương vốn không biết kẹo mà còn đa dạng tới vậy, y ngậm kẹo, đứng dậy đi tìm Lâm Xuân Chu, không chút đứng đắn ôm đối phương từ phía sau, thừa dịp anh vừa quay đầu lập tức chồm đầu tới áp môi mình lên môi anh.
Vị ngòn ngọt ngây ngấy quấn quýt nơi đầu lưỡi, mang theo mùi vị bạc hà của viên kẹo màu xanh, hòa tan giữa độ nóng hừng hực của hai cơ thể đang dính sát lấy nhau.
Hơi thở hỗn loạn, nhiệt độ cơ thể tăng cao, mặt Lâm Xuân Chu bất giác nhiễm một tầng hồng hồng do say rượu.
Lời cảnh báo không thể uống rượu đã sớm bị Hàn Chương vứt lên chín tầng mây. Y vội vàng áp sát Lâm Xuân Chu, động tác không mấy nhã nhặn, thậm chí còn kéo đứt cả một cúc áo sơ mi của đối phương.
Nghiêng ngả lảo đảo đi tới phòng ngủ của Lâm Xuân Chu, Hàn Chương bị áp nằm ở dưới nhưng y cũng không để ý cho lắm. Lâm Xuân Chu của hiện tại không biết làm thế nào lại khiến y cảm thấy vô cùng… nhiệt tình. Lúc hôn môi không chút dè dặt, động tác gặm cắn môi dưới lẫn đầu lưỡi của anh mang theo khí lực rất lớn, có hơi đau, nhưng cũng rất tuyệt.
Hàn Chương hoàn toàn trầm mê trong dục vọng nóng bỏng mà Lâm Xuân Chu tạo nên. Lúc Lâm Xuân Chu cúi đầu liếm cắn xương quai xanh của y, y hưng phấn liếm liếm môi, dáng vẻ gian nan lấy hai cái áo mưa từ trong túi quần ra.
“Trời ạ, cục cưng ơi, cuối cùng anh cũng thông suốt rồi!”
Y chống đỡ nửa thân trên dậy, vừa định đổi sang tư thế phù hợp với mình hơn, giây tiếp theo lại bị người ở phía trên tàn nhẫn đẩy ngược về lại trên giường.
Ý là ảnh tính đè ngược lại anh Lâm á mn nhưng mà ảnh làm chi có cơ đè anh Lâm =).
Hàn Chương nằm trên giường sửng sốt hai giây, ngược lại cũng không kiên trì: “Ây… Nếu anh muốn thì cũng được, nhưng mà anh…” Y cân nhắc từ ngữ, “Có thể chứ?”. Theo như y biết, trước y thì Lâm Xuân Chu chưa từng giao du với bạn trai.
Ngón tay y cầm áo mưa, quần áo mở rộng để lộ toàn bộ da thịt khiêu gợi, cười như một tên lưu manh vô lại: “Muốn em dạy anh cách đeo không?”
Trả lời y chính là Lâm Xuân Chu chợt ngừng động tác lại. Đối phương chống đỡ bên trên Hàn Chương, kịch liệt thở dốc. Anh nhìn y, hai tròng mắt hơi hơi nheo lại, tròng trắng hiện ra tia máu, vô duyên vô cớ mang theo ý tứ hung ác.
Anh kề sát Hàn Chương: “Tôi muốn…” Từng chữ từng chữ một, mang theo hương rượu bạc hà tinh khiết và thơm mát, “Chơi chết em!”
Như là để đáp lại sự cố tình khiêu khích của Hàn Chương, ngón tay anh đan chặt vào ngón tay của Hàn Chương, kéo tay y đẩy lên đầu giường, áp người lên trên.
Tiếng thở dốc hỗn loạn, tiếng rên rỉ động tình đều hóa thành bóng người lay động trong bóng tối. Hai cái bao con sói lồng vào nhau, nhanh như chớp bị đẩy lăn rớt xuống giường, quyết định sứ mệnh không được trọng dụng của chúng nó.