Translator: Tần Dã
Beta – reader: Chuotbong
Quý Phong đã đến nơi nào, chính hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết mình phải một mực đi tiếp. Về phần đi đâu, hắn một chút cũng không quan tâm người đang theo phía sau là ai, hắn cũng không muốn biết, bởi vì người đó không phải là y.
“Quý Phong!!!” Tiếng nói của Viêm Kỳ vang động trong sơn cốc khoáng đãng. Y sợ nếu Quý Phong cứ tiếp tục đi về phía trước như vậy, thực sự sẽ đi đến nơi tận cùng của đời người. Quý Phong ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì.
Nghe thấy Viêm Kỳ gào thét khan giọng, Quý Phong phút chốc trấn tĩnh, nhưng vẻn vẹn một hồi hắn lại bắt đầu hồ đồ. Tiếng hắn muốn nghe không phải là âm thanh này, người hắn muốn gặp cũng không phải là người này. Hắn vẫn tiếp tục lao đi vùn vụt, tiếng gió ở bên tai rít qua, hắn cơ hồ nghe thấy có người đã từng nói: “Quý Phong, đã nói là ở chung với nhau rồi đó nga, nếu ngươi không giữ lời hứa, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Giết ta, giết ta đi! Trong lòng Quý Phong nghĩ như vậy, người đó quả nhiên nói được làm được, làm như vậy không nghi ngờ gì chính là giết mình rồi.
“Quý Phong, Sở Sở Tử Phàm y sẽ không muốn ngươi chết đâu!” Lúc VIêm Kỳ nói ra câu này, trong lòng giống như là có ngàn thanh đao xuyên qua g ngực, nhưng đây là cách tốt nhất để ngăn cản Quý Phong bước chân tiến tới. Người có thể giữ Quý Phong lại, chỉ cần một cái tên của người đó là đủ rồi. Sự nỗ lực bao nhiêu năm của mình đều là uổng phí, nghĩ lại thật là buồn cười.
Quý Phong dừng bước, đứng dưới một thân cây, một cái cũng không nhúc nhích. Viêm Kỳ đã đuổi kịp từ phía sau, thở dốc hồng hộc, nghỉ ngơi một hồi lâu mới nói, “Chưởng môn, theo ta quay về.”
Lời của Viêm Kỳ gượng gạo mà khô khốc. Người của y, tim của y, đều thực sự mệt đến có chút đi không nổi rồi.
“Ta yêu y.”
“Cái gì?” Viêm Kỳ mở to hai mắt nhìn Quý Phong, có chút hoài nghi lời Quý Phong vừa mới nói.
Quý Phong đưa lưng về phía Viêm Kỳ, vẫn là nhìn vào cây đại thụ cao chọc trời ấy. Ánh dương từ kẽ lá dát lên người của Quý Phong, loang lỗ nhưng sáng ngời, đấy giống như cả một đời của Quý Phong.
“Ta chỉ yêu y, hận cũng hận không nổi.” Nói xong câu này, lại là sự tịch mịch hồi dài.
Viêm Kỳ xem như thực sự đã có chút hiểu rõ, cho dù Sở Sở Tử Phàm có tổn hại hắn như thế nào, thậm chí giết chết hắn, Quý Phong cũng sẽ không oán hận y. Nam tử áo trắng có thứ khí chất thanh lãnh, thân hình gầy gò trước mắt này, bất tri bất giác đã qua tuổi ba mươi, đã không còn là thiếu niên mười tám vẫn chưa hề thay đổi trong lòng y. Sương mù bốc lên trong mắt nhưng lại không thể đọng thành lệ, y không khóc ra được.
“Kỳ thực, ta biết, y muốn ta hận y. Y gạt ta, tất cả vừa rồi chẳng qua là y đang giả vờ. Ta biết, ta đều biết cả, nhưng ta vẫn không thể chấp nhận.” Viêm Kỳ muốn tiến lên đỡ lấy cái thân ảnh mà một cơn gió mát đã có thể thổi bay đi. Nhưng y giống như đã bị người gán chú định thân, không thể động, một bước cũng không thể động. Quý Phong, xin ngươi đừng rời khỏi, dù không yêu ta.
“Vậy đệ…. ” Viêm Kỳ muốn nói lại thôi, vậy ngươi vừa rồi tại sao lại rời đi?
“Huynh không biết sao?” Viêm Kỳ nghe thấy Quý Phong đang cười, “Nếu như lúc đó không rời đi, cả đời cũng không thể rời đi rồi, với lại Sở Sở Tử Phàm cũng không thể an toàn rời khỏi.”
Viêm Kỳ vẫn luôn biết Quý Phong là người thông minh tất cả đều có thể nhìn thấy rõ ràng, thông thấu chỉ là không ngờ tới, hóa ra tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của hắn. Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại lóe lên một cái, “Đệ là cố ý dụ ta đến đây? Đệ muốn giết ta?”
“Không có, Viêm Kỳ, cho dù biết là huynh hạ thủ giết y, cho dù biết năm đó là huynh mật báo tin tức, cho dù biết mệnh lệnh của Thiên Thần sư công là huynh cưỡng bách, ta cũng không thể hạ thủ giết huynh. Kỳ thực, huynh có vị trí trong lòng ta.”
Viêm Kỳ cười bi thảm, hóa ra hắn cái gì cũng biết, “Thế nhưng, ngươi biết, cái vị trí ngươi nói chẳng phải là cái mà ta muốn.”
“Không, vị trí mà ta nói chính là cái vị trí mà huynh nói.” Quý Phong quay người lại nhìn y, chăm chú nhìn y, nhìn Viêm Kỳ chuyển từ kinh ngạc sang kinh hỷ.
Viêm Kỳ mất một hồi lâu mới tiêu hóa được lời của Quý Phong, lắp ba lắp bắp nửa ngày mới nói: “Ngươi… ngươi… ngươi đối với ta… “
“Phải, ta yêu huynh. Viêm Kỳ, ta muốn ta yêu huynh.” Viêm Kỳ hận không thể mọc ra sáu cái lỗ tai, mới có thể thực sự nghe rõ lời Quý Phong nói. Hắn đã nói gì cơ? Quý Phong nói hắn yêu y? Việc ngỡ rằng cả đời cũng không thể đã không chút dấu hiệu mà đột nhiên phát sinh như thế. Chẳng biết là hạnh phúc, hay là kích động, Viêm Kỳ một chữ cũng nói không ra, chỉ có thể khóc.
“Huynh đãi ta thế nào, trong lòng ta biết rõ. Ta cũng chẳng phải là đá cục, không thể không có cảm giác suốt. Khi lần đầu tiên biết huynh yêu ta, ta ngỡ rằng, ta thích huynh nhưng không thể yêu huynh. Nhưng sau này có một ngày nhìn thấy huynh gục trên bàn đọc sách ngủ đè lên một tờ giấy, tờ giấy đó rất bình thường nhưng tràn đầy tên của ta ta mới biết, ta vẫn luôn coi huynh như người nhà, chứ không phải người thân.”
Nghe thấy Quý Phong nói như vậy, Viêm Kỳ cố nhớ lại, nhưng chuyện đó thực sự rất bình thường, y một chút ấn tượng cũng không có, “Vậy Sở Sở Tử Phàm… “
“Ta yêu y, ta thực sự rất yêu y không có y sống trên đời này, ta nhất định sẽ chết.” Quý Phong nói như đinh đóng cột. Đấy là thật, Quý Phong chưa từng nói dối.
Niềm hân hoan vừa có của Viêm Kỳ phút chốc lại thành băng giá.
“Ta yêu huynh, ta cũng yêu y, nhưng bởi vì thực sự quá yêu y, ngay cả tình yêu đối với huynh cũng không cảm nhận được nữa. Viêm Kỳ, thật xin lỗi.”
Viêm Kỳ không nói gì, cũng không khóc nữa. Y cúi đầu nhìn lá cây xanh tươi trên mặt đất. Sinh mệnh còn chưa kịp mở ra đó cứ như vậy đã về với cát bụi rồi. Y lẽ ra nên vui mừng. Dù gì, dù gì Quý Phong cũng yêu y. Thứ y vốn muốn chẳng phải chính là một câu nói này, bây giờ buồn bã lại là mong mỏi điều gì đây?
Con người bao giờ cũng muốn có nhiều hơn nữa, đạt được cái này rồi lại muốn cái khác, thiên tính của con người cả, không thể trách ai được. Viêm Kỳ lại suy tư rất lâu, rồi nói: “Ta hại y hại đệ, đệ không hận ta? Đệ còn yêu ta?”
Viêm Kỳ thề trong lòng, chỉ cần có được đáp án muốn có, y liền…
“Cũng từng oán qua, không phải huynh thì ta và y đã không phải lận đận như vậy, có lẽ sớm đều đã quên chuyện giang hồ, nhưng sau này lại nghĩ thông rồi. Nếu như thực sự như thế thì cũng sẽ không yêu huynh. Không yêu huynh, cuộc đời của ta cũng sẽ có tàn khuyết. Nghĩ như vậy thì không hận huynh nữa. Chỉ là những năm nợ y, ta cuối cùng sẽ dùng sau này để bù đắp rồi.” Quý Phong bước gần Viêm Kỳ. Trong mắt Viêm Kỳ còn lóe lên bóng loáng, đấy là những giọt nước mắt chưa khô.
Quý Phong vươn tay ra ôm y vào trong lòng, gắt gao ôm chặt, “Viêm Kỳ, đây là lần đầu tiên ta ôm huynh, cũng là lần cuối cùng. Từ nay về sau, ta không còn là chưởng môn của phái Nghiêu Sơn nữa, cũng không phải là sư đệ của huynh. Ta từng yêu huynh, thực lòng yêu huynh, nhưng bây giờ ta phải đi tìm một người khác. Y một mình quá lâu rồi, ta rất đau lòng y. Sở Sở Tử Phàm, ta không đành lòng để y một mình nữa…”
Vậy thì ngươi nỡ để ta một mình? Hắn đã có được quá nhiều tình yêu của ngươi rồi, ta chẳng qua mới một chút thời gian ngắn ngủi này, ta không cam tâm thả ngươi đi. Viêm Kỳ đưa tay đến sau gáy của Quý Phong chưởng một phát, Quý Phong liền ngã lên người y ngất đi.
“Quý Phong, thật xin lỗi, ta không còn cách nào khác, ai bảo đệ yêu ta nhưng lại không thể ở bên ta. Đệ có biết yêu một người nhưng lại không thể ở chung với nhau biết bao đau khổ hay chăng? Ngươi biết, vì sao còn muốn để ta gánh chịu?”
Ba năm lão tận bình sinh một tấm chân tình.
Thiên Lăng biết Sở Sở Tử Phàm rất ít khi uống rượu, dường như có thể nói là một giọt rượu cũng không dính đến, nhưng gần đây lại ham rượu như mạng. Mỗi lần đều uống đến say mèm mới cam tâm, đợi đến khi uống say rồi mới thốt ra hai chữ mà lúc tỉnh táo không bao giờ nhắc đến – Quý Phong.
Thiên Lăng đau lòng thay Sở Sở Tử Phàm. Hắn tuy rằng không phải đối thủ của Quý Phong nhưng vẫn muốn tìm gã đó liều mạng. Lời nói dối vụng về kia, tất cả việc làm hôm đó, chỉ cần là người có lòng một chút thì sẽ biết đấy toàn bộ đều là đang diễn kịch. Thông minh như Quý Phong thì làm sao không biết?
Thiên Lăng biết Sở Sở Tử Phàm vẫn luôn đang chờ hắn, đang chờ Quý Phong đến tìm y, vậy nên mới uống rượu. Nhưng nửa tháng đã qua, Quý Phong chẳng những không đến, Bạch Thủy Giáo còn gặp phải sự chinh phạt tập thể của các đại môn phái, mà dẫn đầu không phải ai khác, chính là phái Nghiêu Sơn. Làm sao có thể khiến Thiên Lăng không tức giận?
“Gió xuân lê đào một cốc rượu, đêm mưa giang hồ đèn mười năm. Lại mười năm trôi qua. Quý Phong, tên Quý Phong đáng chết, ta nhất định… nhất định phải giết ngươi.”
Thiên Lăng đoạt lấy bình rượu trong lòng y, muốn dìu y lên giường, Sở Sở Tử Phàm đẩy hắn ra, “Ngươi là ai? Quý Phong, Quý Phong đâu? Bảo hắn qua đây, ta đói rồi.”
“Đừng nháo, Tử Phàm ngoan, ta dìu ngươi lên giường.” Thiên Lăng vừa muốn đi qua đỡ nhưng lại bị Sở Sở Tử Phàm cản lại.
“Ngươi không phải, ngươi không phải Quý Phong. Quý Phong chưa bao giờ gọi ta là Tử Phàm, hắn… hắn gọi ta Sở Sở, ta là Sở Sở của hắn, Quý Phong, Quý Phong chết tiệt.”
Nói rồi lại bắt đầu giở chứng, nằm ì trên đất không chịu đứng lên. Khuôn mặt thẹn thùng, đôi môi đỏ phơn phớt và cả ánh mắt mê ly, Sở Sở Tử Phàm thế này khiến Thiên Lăng nhìn đến tim càng lúc càng loạn nhịp nhấc tay điểm lên huyệt ngủ của Sở Sở Tử Phàm, lúc đó mới an tĩnh lại.
Đặt y lên giường, đắp chăn cẩn thận, Thiên Lăng lại sửa sang một chút mớ tóc có chút rối bời của y, như nói với y, lại như lẩm bẩm một mình, “Chẳng phải nói không yêu sao? Chẳng phải nói hận sao? Hắn không đến, ngươi liền phóng túng như vậy ư? Ngươi tưởng hắn sẽ đau lòng sao?”
Thiên Lăng lại nhìn người nằm trên giường một hồi, biết bên ngoài có chuyện bẩm báo, mới rời khỏi.
Sở Sở Tử Phàm từ từ mở mắt ra, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên gối, khe khẽ nói: “Hắn là yêu ta, vậy nên sẽ đau lòng. Ta uống rượu thế này, hắn nhất định sẽ đau lòng đến chết. Nhưng mà hắn đang ở đâu? Quý Phong, sao ngươi còn chưa đến?”
Thiên Lăng lắng nghe lời bẩm báo của A Tả, “Khi nào?”
“Ngày mốt.”
“Ở trên Phi Tình Nhai, bọn họ đã chọn xong địa điểm rồi.”
“Theo như thuộc hạ biết thì mỗi môn phái đã phái năm vị cao thủ, muốn đem bổn giáo một mẻ bắt gọn.” A Tả báo cáo theo thực tế.
“Cũng không xem coi bọn họ có bản lĩnh đó hay không, thực sự tưởng Bạch Thủy Giáo chúng ta dễ ức hiếp hay sao? Đừng nói năm người, cho dù là năm mươi người, ta vẫn có thể khiến bọn nó khó coi.” A Hữu tức giận la hét.
“A Hữu, không thể khinh địch, vì sao chọn ở trên Phi Tình Nhai?”
“Cái này thuộc hạ không biết, nhưng mà nghe nói là kiến nghị của phái Nghiêu Sơn.”
“Nga? Thật ư?” Phái Nghiêu Sơn muốn làm cái gì? Quý Phong lại muốn làm cái gì? Thiên Lăng suy đoán trong lòng.
A Tả nghĩ một hồi lâu vẫn nói: “Phải chăng phải nói cho giáo chủ biết? Sự tình trọng đại.”
“Không… ” Thiên Lăng muốn nói không cần, nhưng bị ngắt ngang.
“Ta sớm đã biết rồi. Ngày mốt chính là ngày trọng đại mà giáo ta thống nhất giang hồ, hừ, Thiên Lăng, giáo chủ ta đây không có mặt, hình như nói không thông thì phải?”
Thiên Lăng nhìn Sở Sở Tử Phàm bước vào, nào có nửa phần bộ dạng say rượu, cung kính nói: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ là tưởng giáo chủ đang ngủ, cho nên không dám quấy rầy.”
“Biết sai thì tốt, đều lui xuống chuẩn bị đi. Ngày mốt chính là cuộc chiến sống mái, không phải bọn ho chết, thì là chúng ta vong, còn thứ ta muốn là thắng.”
“Vâng, thưa giáo chủ.”
Cả căn phòng chỉ còn lại một mình Sở Sở Tử Phàm, y ngồi trên ghế đối diện cửa lớn. Mảng trời đó mịt mu đã lâu, cuối cùng cũng phải quang đãng rồi.