Translator: Tần Dã
Beta – reader: Chuotbong
“Đã lâu không gặp, Quý Phong.” Sở Sở Tử Phàm hạ mũ trên đầu xuống, mỉm cười một cái đầy trào phúng với Quý Phong.
Đây là, đây là Sở Sở Tử Phàm của hắn. Ánh mắt âm tàn chưa từng thay đổi, ngữ khí châm chọc vẫn như cũ và cả thần tình như cười như không trên khuôn mặt kia, chính là y, chính là Sở Sở Tử Phàm.
Song, Quý Phong đứng trước mặt y, lại không dám tiến lên thêm một bước, cũng không dám có thêm một động tác. Hắn có tư cách gì chứ?
“Ngươi… không bị thương?” Quý Phong ân cần hỏi han.
“Rất không may nhỉ? Thất vọng sao? Ta lành lặn đứng ở đây, một chút chuyện cũng không có.” Sở Sở Tử Phàm nắm thật chặt lấy tay của Thiên Lăng bên cạnh mình.
“Ngươi biết ta không phải là ý đó, ta… ” Còn muốn nói gì nữa, nhưng sau khi nhìn thấy y và Thiên Lăng nắm tay nhau, “Ngươi và hắn… “
Sở Sở Tử Phàm đặc biệt lắc lắc bàn tay đang nắm lấy trước mắt Quý Phong, “Quý Phong, chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp rồi, có lẽ ngươi không nhớ rõ nữa. Để ta tới nhắc nhở ngươi một tí, hình như là bảy năm rồi thì phải. Ngươi cho rằng ta bảy năm nay chỉ biết vừa rơi nước mắt vừa nhớ thương ngươi ư? Đừng ngốc nữa, ta nói cho ngươi biết, ta từ trước đến giờ chưa từng yêu ngươi, người ta yêu là Thiên Lăng.”
“Không thể nào!!!” Quý Phong phủ nhận.
“Tại sao không thể nào? Ngươi nghĩ ngươi là ai. Con người của ta, trái tim của ta, ngươi rốt cuộc hiểu rõ bao nhiêu? Ta nghĩ không được bao nhiêu đâu nhỉ? Tính thử xem, thời gian chúng ta thực sự ở chung cũng chẳng qua mấy tháng ngắn ngủi. Ngươi nói có phải không?”
Quý Phong vẫn chưa tin, hắn biết Sở Sở Tử Phàm chắc chắn là đang gạt hắn.
“Đừng tự cho là đúng nữa. Mấy tháng ban đầu đó, ta cũng chưa từng yêu người. Quý Phong, ngươi nghe cho rõ, ta không yêu ngươi, ta không yêu ngươi.”
Thiên Lăng cảm thấy tay của Sở Sở Tử Phàm đang run rẩy. Không chỉ là tay mà toàn thân y cũng đang run rẩy, là bởi vì sao? Đại thù được báo, hay là bởi vì…
Thiên Lăng ôm Sở Sở Tử Phàm vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi của y. Môi của Sở Sở Tử Phàm đầy cay đắng, Thiên Lăng biết nhưng hắn vẫn cảm thấy rất ngọt, bởi vì trong lòng rất ngọt.
Quý Phong nhìn bọn họ hôn nhau, ánh dương đột nhiên chói chang khiến hắn không mở mắt ra được, song hắn vẫn cố mở mắt thật to, không chớp mắt đến một cái, “Nhưng ngọc bội của ta vẫn ở chỗ ngươi.”
“Muốn lấy lại sao? Muốn lấy thì cho ngươi, nhưng mà đã vỡ rồi.” Sở Sở Tử Phàm lấy nửa miếng ngọc bội trong tay áo ra trả cho Quý Phong, “Thật là không may, chẳng biết bị người nào làm hư nữa, phần còn lại cũng chẳng biết đã đi đâu rồi, vốn không muốn nhặt lên, nhưng dù sao ta còn phải lấy nó để đổi lấy bí tịch của bổn giáo, hiện tại trả ngươi.”
Sở Sở Tử Phàm đưa ngọc bội cho Quý Phong. Không biết là sơ sót của ai, ngọc bội đã rơi xuống mặt đất, thực sự vỡ thành mảnh nhỏ.
Trước kia đều là giả sao? Những thứ đó, rốt cuộc là lỗi của ai?
Đều là lời bịa đặt, toàn là giả dối cả, Quý Phong nghe hắn nói vậy, sững sờ chất vấn y: “Sở Sở Tử Phàm, ngươi thực sự chưa từng yêu ta? Một chút cũng chưa từng sao?”
Sở Sở Tử Phàm cắn muốn sứt môi, khó khăn thốt ra bốn chữ: “Chưa từng bao giờ.”
“Sở Sở Tử Phàm, ngươi căn bản không phải y, ngươi không phải, ngươi không phải y…”
“Ta chính là, ta chính là Sở Sở Tử Phàm trong lòng của ngươi, ta chính là Sở Sở Tử Phàm mà ngươi vứt bỏ, mà ngươi vẫn yêu. Ngươi ngày đầu tiên quen biết ta sao? Ta vốn đã là ngươi như vậy.” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Sở Sở Tử Phàm toàn là giễu cợt, người dám vứt bỏ ta đều chết không được tử tế.
“Không, ngươi là ai ta không biết, nhưng ngươi tuyệt đối không phải là y, Sở Sở Tử Phàm của ta tuy rằng xấu xa, nhưng y đối với ta lại rất tốt. Y hạ độc ta hãm hại ta, nhưng chưa từng nói thứ lời tàn nhẫn này. Người ta yêu chính là y như thế, không phải ngươi, không phải Bạch Thủy Giáo giáo chủ vô tình vô nghĩa, không tim không phổi như ngươi.”
Quý Phong cầm kiếm chỉ vào y, lại nói: “Ngươi trả y lại đây, ngươi trả y cho ta.”
“Hừ, Quý Phong, ngươi nếu như thực sự muốn gặp y thì cứ một kiếm đâm xuống, có lẽ đợi ta chết rồi thì y sẽ xuất hiện. Đây chẳng phải chính là kết quả mà ngươi muốn có sao? Hơn nữa là ta không đúng ư? Là ai bỏ đi trước? Đừng để ta càng xem thường ngươi hơn. Tất cả sai lầm đều là bởi vì ngươi. Không thể lưỡng toàn thì liền hi sinh ta. Ta nói cho ngươi biết, ta chết cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, đây đơn thuần là hận, không có nửa phân yêu thương trong đó.” Nói xong nhắm mắt lại, kỳ thực y chỉ là không đành lòng nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Quý Phong. Tiếp tục nhìn nữa, y sợ tất cả lớp ngụy trang đều sẽ trôi theo dòng nước.
Bàn tay cầm kiếm của Quý Phong khe khẽ run lên. Hắn bây giờ làm gì còn là vị thiên hạ đệ nhất cao cao tại thượng kia, cuối cùng ngay cả kiếm cũng cầm không vững. Hắn nói với chính mình, đây không phải là Sở Sở Tử Phàm, không phải là người từng nũng nịu với hắn, mỉm cười với hắn, y chỉ là một người xa lạ có tướng mạo tương đồng với hắn, với Sở Sở Tử Phàm, hoàn toàn không có quan hệ.
Lời mà y nói đều đúng cả, tất cả lỗi lầm đều là bởi vì mình.
Thế nhưng lúc kiếm đã đâm vào một tấc thì không thể cử động được nữa, nhìn thứ máu tươi đỏ thẩm như hoa nở trước ngực kia, kiếm của hắn không thể đi xuống thêm một phân nào nữa, cắm kiếm trên đất, đâm thật sâu vào mặt đất, Quý Phong nói: “Sở Sở Tử Phàm của ta đã chết rồi, ngươi không phải y, ngươi nếu như đã không phải y, ta và ngươi lại có quan hệ gì? Giết ngươi làm gì? Nếu ngươi là y, nhát kiếm này nhất định đâm thủng trái tim của ngươi, sau đó cũng đâm thủng trái tim của ta, nhưng y của ta không ở nơi đây, ta phải đi tìm y về.”
Ý thức của Quý Phong đã bắt đầu có chút hỗn loạn, hắn lại nhìn người trước mắt một cái, rồi vèo một cái không thấy bóng dáng đâu nữa.
Viêm Kỳ cũng theo đó biến mất.
Sở Sở Tử Phàm rất lâu sau đó mới từ từ mở to hai mắt, hai hàng nước mắt liền chảy dài trên mặt. Đau lòng như vậy, rốt cuộc bức hắn bỏ đi thế này, là đúng hay là sai? Sở Sở Tử Phàm tự hỏi mình, nhưng không có đáp án, trong lòng y vẫn không có đáp án.
Thiên Lăng đỡ lấy y suýt nữa tê liệt ngã xuống. Cho dù là hận, cũng vẫn yêu hay sao?
Trước kia y biết rõ thứ mình muốn có là thiên hạ quyền, mỹ nhân tất, thế nhưng bây giờ thì sao? Quý Phong không ở đây, y lấy những thứ đó thực sự hữu dụng sao? Còn ai sẽ cho y ấm áp lúc trời đông giá rét, cho y mát rượi lúc mùa hè ấm áp? Sẽ chẳng ai khi thu đến hái cho mình thứ trái cây trước cửa, khi xuân về tặng cho mình hoa dại bên đường. Những mùa xuân hạ thu đông đó tất cả đều không còn nữa rồi.
Thế nhưng Sở Sở Tử Phàm vẫn nhắc nhở chính mình, không thể từ bỏ, Quý Phong so với những thứ kia không đáng để nhắc tới hắn nếu đã có thể vứt bỏ ta một lần thì càng không để tâm lần thứ hai người như vậy, y cũng không cần.
Đời người chẳng qua là một cơn gió, hoặc nhanh hoặc chậm, nhưng thế nào cũng có lúc phải biến mất hồng trần lại chẳng qua là một giấc mộng, hoặc nồng hoặc đạm, thế nhưng thế nào cũng có lúc mộng tỉnh. Vô luận đời người hay là hồng trần, Sở Sở Tử Phàm nói với chính mình, quyết không cho phép bản thân chìm đắm trong đấy.
Quý Phong, ngươi phải oán ta, hận ta. Ta cũng chỉ có thể làm như vậy, ta cũng hận ngươi, oán ngươi. Giữa chúng ta ngoài đau khổ ra thì chẳng còn gì.
Nhưng Sở Sở Tử Phàm quên mất nói, bọn họ đã từng rất hạnh phúc, mà thứ hạnh phúc ấy không thể thu được từ nơi nào khác.
Sở Sở Tử Phàm thề đời này sẽ không nhìn thứ pháo hoa chói lọi đó nữa, cũng không muốn nhớ đến khuôn mặt thâm tình dưới pháo hoa đó. Rõ ràng biết là gạt người, toàn là mánh khóe cả, nào ngờ mỗi lần chỉ cần nhìn thấy trăng tròn thì liền cảm khái khổ sở. Sự lộng lẫy đã từng… đã từng có dước ánh trăng đều toàn tiêu tan, không thể truy về được nữa. Y và Quý Phong, đành vụt mất như vậy.
Y nói với A Tả, A Hữu: “Chúng ta quay về.”
Phái Nghiêu Sơn mất đi chưởng môn nhưng vẫn không loạn trận cước, Vãn Châu hét lớn một tiếng: “Phái Nghiêu Sơn là nơi các ngươi nói đến là đến, nói đi là đi hay sao?”
Sở Sở Tử Phàm lúc này vô tâm hiếu chiến, nhưng khí thế nên có thì vẫn phải có, cười lạnh một tiếng: “Phái Nghiêu Sơn các ngươi, ngoài Quý Phong ra, ai ta cũng không để trong mắt, có biết trên tay ta có bao nhiêu độc dược không? E rằng độc chết gấp đôi số người các ngươi còn đủ nữa là!”
“Đừng có cuồng vọng.” Một số người vai vế tương đối cao của phái Nghiêu Sơn bị câu nói này của Sở Sở Tử Phàm chọc tức không ít.
“Không tin phải không?” Nhẹ nhàng phất tay một cái, trong số đám người quan sát đã ngã xuống một mảng.
Nhìn thấy loại tình trạng này, xem ra đã thực sự xem thường năng lực của giáo chủ Bạch Thủy Giáo rồi. Tất cả mọi người chăm chú nhìn theo bọn Sở Sở Tử Phàm rời khỏi, trong lòng tuy không cam nguyện, nhưng vẫn không dám tùy tiện hành động. Mà Vãn Châu đợi chúng nhân phái Nghiêu Sơn, lại tâm hệ Quý Phong và Viêm Kỳ, càng không yên lòng.
Một trận quyết chiến thanh to thế lớn đã kết thúc hời hợt như thế.
Trên đường, Sở Sở Tử Phàm phun ra ngụm máu đã kìm nén trong g ngực, “Haha, may mà không để những người kia nhìn thấy, nếu không thì thật đúng là không dễ rời khỏi a.” Sở Sở Tử Phàm cười cười giễu cợt, hít vào một hơi, rồi ngã vào vòng tay của Thiên Lăng, y thực sự không còn một chút khí lực nào.
Thiên Lăng túm lấy cánh tay của y, “Ngươi… tội gì lại phải như vậy? Nếu không phải ngươi sớm đã hạ độc trong đám người, thực sự cảm thấy chúng ta có thể an toàn rời khỏi sao?”
“Cho nên nói đám người kia đều là đồ ngốc cả. Đấu với ta, không chỉ là kém xa thông thường nữa, Quý Phong, cũng là đồ ngốc, cũng… kém xa nữa…”
“Không yên tâm như vậy, lo lắng như vậy, còn làm những việc đó, thật là ấu trĩ, một chút cũng không giống nnhgươi.” Quả nhiên, Quý Phong có khác, là người duy nhất trên đời có thể khiến ngươi trở nên bất thường.
“Ta tổn thương trái tim của hắn? Hắn nếu như có tim, ở đó đã không nên nhẫn tâm thế kia. Ta vì hắn ngay cả thù hận cũng không cần nữa. Còn hắn vì cái thứ gọi là đạo nghĩa mà không cần ta! Hắn không cần ta thì ta muốn hắn phải hối hận. Nếu như hắn không thể một đời một kiếp hảo hảo yêu ta, ta thà rằng, ta thà rằng hắn hận ta, hận chết ta mới tốt, giống như ta hận hắn vậy.”
Thứ tình yêu kỳ quặc này, Thiên Lăng là người ngoài cuộc, tự nhiên nhìn thấy rõ ràng một chút. Bọn họ, Quý Phong và Sở Sở Tử Phàm, chỉ từ việc làm vừa rồi mà xem, đã biết hai người ở đây không phải là yêu nhau thông thường. Chả trách, chả trách không may mảy một chút chỗ đứng cho mình. Kiểu tổn hại nhau thế này của bọn họ, Thiên Lăng đương nhiên sẽ không đau lòng thay Quý Phong, nhưng hắn yêu Sở Sở Tử Phàm, sẽ lo lắng trong lòng y phải chăng có thể chịu đựng được nỗi đau khổ này. Sở Sở Tử Phàm trong vòng tay của mình bởi vì bi phẫn mà vô pháp hành động, vô pháp mở miệng. Tình trạng thế này, ít nhiều khiến cho loại người ngoan độc như Thiên Lăng cũng tâm sinh do dự.
Dường như nhìn thấu ý nghĩ của Thiên Lăng, Sở Sở Tử Phàm uy hiếp nói: “Thiên Lăng, ngươi ngoan ngoãn ở lại cho ta là được, chuyện của ta tự thân ta sẽ xử lý, ngươi nếu như nhúng tay vào, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Thiên Lăng biết Sở Sở Tử Phàm nói được làm được. Mình nếu như thực sự đem sự tình nói cho Quý Phong biết, Sở Sở Tử Phàm nhất định sẽ chính tay giết mình, y căn bản không để tâm tình nghĩa của mấy năm nay.
Thiên Lăng lại mỉa mai cười khẽ. Tình nghĩa? Thứ này hắn lại mong mỏi Sở Sở Tử Phàm sẽ có?
Lúc nghĩ tới thì Sở Sở Tử Phàm đã ngất đi, Thiên Lăng vén mớ tóc trước trán y lên, nói với A Tả, A Hữu bên cạnh: “Chúng ta mau chóng trở về.”
A Tả A Hữu nhìn nhau một cái: “Vâng.”