Chapp :
Truyện : Phong Hoa Tuyết Nguyệt
Kind : Ngôn Tình Xuyên Không
Nam : Viêm Dạ Phong
Nữ : Đông Phương Nhược Hàn
--------
Chapp :
Một chiếc xe li mô đen dài đậu nhanh tại khu biệt thự .
Tôn Tử Hàm với chiếc áo sơ mi trắng đã bước ra khỏi chiếc xe, mái tóc nâu khói thoáng lên nét giận giữ vô cùng.
Cậu cùng đám bác sĩ kia di chuyển Nhược Hàn lên xe.
Tôn Tử Hàm mái tóc rủ xuống không kịp vuốt keo.
Giữa đêm khuya nhận được tin chỉ kịp chạy đến.
Chiếc Li mô đen nhanh chóng lăn bánh quay đi.
Chạy kế tiếp là chiếc ôtô đen của đám vệ sĩ của khu biệt thự do Dương Tích đi đầu cũng vì thế mà rời theo .
Viêm Dạ Phong vẫn vẻ thản nhiên trong khu biệt thự đứng tường kính to đùng trong bóng tối.
Cũng thấy rõ đôi mắt đã rực lửa . Trong bóng tối đôi mắt phát sáng những tia đỏ.
Những gân tay chằng chịt màu xanh đã nổi lên khắp bàn tay cánh tay rồi ngay cả cổ cậu.
Đôi môi vẫn mím chặt .
Phải rồi.
Viêm Dạ Phong đang rất giận dữ.
--------
Tôn Tử Hàm đã ngay lập tức thay bộ đồ phẫu thuật màu xanh thiên thanh.
Gang tay trắng đã được chuẩn bị sẵn.
Lâu rồi Tôn Tử Hàm không còn làm việc trong bệnh viện.
Dù cậu tốt nghiệp từ đại học y nhưng cuối cùng lại vào ngành kinh doanh do ham muốn của Tôn Hà.
Ding!
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại.
Ngay lập tức tên vệ sĩ đã canh gác trước cửa.
Dương Tích cũng có mặt ở đó.
...
Không khí trong phòng phẫu thuật ngày càng căng thẳng.
Tính mạng Nhược Hàn nằm trong tay cậu đa phần quyết định.
Sàng lọc Ricin được bắt đầu.
Nhược Hàn đang ngày càng tím tái. Khuôn mặt không còn trắng bệch mà chỉ còn một màu tím.
Đôi môi khô nứt đã đông cứng những vết máu.
Tôn Tử Hàm vẫn rất tập trung.
....
tiếng trôi qua....
tiếng...
Tất cả mọi người đã mệt mỏi.
Các vị bác sĩ đã không còn đủ sức đứng vững ngoài trừ Tôn Tử Hàm.
Cậu vẫn tập trung tìm số chất độc còn lại.
...
Viêm Dạ Phong vẫn gõ gỡ cây bút trên bàn làm việc.
Cậu dường như đang chờ thứ gì đó.
Ring!
- Thế nào rồi ?
- Viêm Tổng, hôm nay có buổi họp với Hàn Thị.
Tụt... Rụp..
Trên khuôn mặt hiện rõ nét thất vọng.
Hôm nay cậu không tập trung làm việc được.
.....
tiếng sau...
Dong!!
Cuối cùng cũng đã xong..
Tôn Tử Hàm đẩy giường bệnh lên phòng hồi sức vẻ không quan tâm những tên vệ sĩ đang đứng trước
Mặt.
Dương Tích cùng đám vệ sĩ cũng đi theo.
...
- Viêm Tổng, Tôn Thiếu đã đưa người lên phòng hồi sức.
- Tôi biết rồi.
...
Sau khi nhìn Nhược Hàn bình yên được bảo toàn mạng sống. Tôn Tử Hàm mới yên tâm rời khỏi phòng để bệnh nhân nghỉ ngơi.
Dương Tích và đám vệ sĩ đã canh gác ở ngoài.
- Thư kí Dương, cậu nhớ tôi đã nói gì không ?
Trong đầu Dương Tích nhớ lại cuộc hội thoại hôm đó.
Lại cúi người xuống.
- Viêm Tổng có dặn chúng tôi ở đây canh chừng người.
Tôn Tử Hàm lóe lên tia ôn nhu , Đôi mắt nâu khói vẫn để người đối diện thấy một sự khó hiểu.
- Thư kí Dương. Cậu cũng làm theo yêu cầu. Vậy, nói với Dạ Phong tôi muốn gặp nó.
- Tôn Thiếu, hôm nay lịch trình của Viêm Tổng đã kín rồi.
Dương Tích cúi đầu nói tiếp.
Tử Hàm nhíu mày một cách khó hiểu.
- vậy nếu tôi cứ kiên quyết để Nhược Hàn cạnh tôi?
- Thứ lỗi Tôn Thiếu, xin ngài đừng làm khó chúng tôi.
Tử Hàm khẽ nhếch môi cười nhẹ , khuôn mặt đã hốc hác hơn một chút.
Cậu cũng rất mệt mỏi cả ngày trong phòng phẫu thuật.
Khi việc trong công ty cũng rất dày.
- thời gian này, Tôi sẽ chăm sóc và theo dõi Nhược Hàn.
Dứt lời Tôn Tử Hàm lại đóng cửa vào trong.
Dương Tích không nói gì, vẫn đứng cạnh cửa trông chừng cùng đám vệ sĩ.
--------
- Nghịch Tử !
Có hàng chục tờ giấy đã bị ném dưới sàn cùng với tiếng quát tháo vang khắp căn phòng.
- Con hồ đồ từ khi nào ?
Viêm Hảo Vừa ném thẳng xập giấy tờ vừa chỉ tay vào mặt cậu.
- Chủ tịch nói xong chưa ? Con còn có việc.
Viêm Dạ Phong vẻ mặt thản nhiên nhìn ông không tỏ vẻ sợ hãi hay cảm xúc gì khác.
- Viêm Dạ Phong. Ta có lấy mạng Người phụ nữ kia bất cứ lúc nào.
Một lời đe doạ của Viêm Hảo. Đáp lại là nụ cười nửa miệng của cậu.
- con cũng có cách của mình.
Đôi mắt hổ phách đã gằn lên tia đỏ cương quyết.
Dứt lời Viêm Dạ Phong cúi đầu xuống rồi đi ra ngoài.
Một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm cùng lúc đó đang chờ sẵn ngoài phòng làm việc Của cậu.
Mái tóc vàng bồng bềnh. Đôi mắt đen , cùng vóc dáng người mẫu, trong văn phòng rộng lớn không ai không biết đó là Phi Yến Vi - ngôi sao của shobiz và cũng có vài tin đồn nhảm nói Ả là con dâu tương lai của Viêm Gia.
Nhưng sẽ không có bất cứ ai nói trước mặt Viêm Dạ Phong.
Ả đeo kính râm to đùng gần che hết khuôn mặt , ngồi tại sô pha kế bên phòng làm việc Của cậu.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ả.
- Viêm Tổng !
Ngay lập tức mọi người trở lại làm việc khi Viêm Dạ Phong đi vào.
Khuôn mặt đáng sợ khiến không một ai dám nhìn thẳng.
Đôi mắt màu hổ phách đang lóe lên những tia giận dữ.
Cậu không hề để Ý . Một chút cũng không.
Phi Yến Vi vừa nghe thấy tên cậu đã vội chỉnh sửa lại dầu tóc, trang phục.
Nhưng lại không được cậu để ý.
Thậm chí cậu không biết cũng không quan tâm ả đang xuất hiện.
- Viêm Tổng...
Một Thư ký nữ run rẩy đứng trước mặt cậu..
Không chỉ sợ cậu mà còn sợ vẻ đẹp dễ mất hồn của cậu, thư ký chỉ cúi mặt.
Viêm Dạ Phong đứng lại không nói gì vẻ chờ đợi.
- Viêm...viêm...Tổng... Phi...Phi....
- Không cần nói nữa.
Dứt lời cậu định đi vào nhưng..
- Anh Phong...Là Em...
Một thứ âm thanh như nhẹ tới mức man rợ đang vang đâu đó xung quanh cậu.
Phi Yến Vi từ đâu lù lù xuất hiện trước mặt cậu.
- Em...Em....Bác gái dặn Em đưa anh đi ăn.
Ả nói chậm chạp quá mức vừa kèm chất giọng nhõng nhẽo.
- Đưa đi ăn ?
Viêm Dạ Phong nhắc lại câu nói, rồi cười nhẹ không nhìn Ả.
- Đúng vậy.
Trong văn phòng đều đang chờ đợi.
- Cho cô s bước ra khỏi đây.
- Anh....
- ...
Mọi người đều đang lo sợ,Viêm Dạ Phong đang rất khó chịu. Đôi mắt đã đỏ rực sẵn rồi.
Nay còn phải gặp phải ả.
Ả cũng nhận thấy tâm trạng cậu như một con thú dữ, có thể xé xác ả theo như " Truyền thuyết " vốn có của cậu.
Hừ...
Ả rên lên một tiếng rồi chạy ra một cách khó chịu tột cùng.
....
- Viêm Tổng... đã bắt được tên bác sĩ hạ độc. Xử như thế nào ?
Dương Tích từ đầu dây kia vang lên.
Viêm Dạ Phong cười nhẹ.. Đôi mắt hiện rõ ma quái.
- Không vội. Chuyện này cứ để Nhược Hàn.
Dương Tích hiểu ý.
- Vâng.
Tụt..
Trên khuôn mặt Viêm Dạ Phong hiện rõ nét thú vị.
[email protected]@@
Một ngón tay tì chặt lên một thứ mềm mại . Khẽ động đậy.
Điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là mái tóc nâu vàng đang vùi chặt xuống chăn trắng.
Bàn tay đang nắm chặt lấy bàn tay cô.
Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt làm cô khó chịu đưa tay hứng lấy.
Cả thân thể đau nhức...
Đã ngày sau cuộc phẫu thuật lọc độc.
Nhược Hàn cuối cùng cũng đã sống lại.
Cô khó chịu khi hơi thở ngột ngạt bao quanh lấy mũi cô...
- Nhược Hàn.