Chapp
Truyện : Phong Hoa Tuyết Nguyệt
Kind: Ngôn Tình Xuyên Không
-----
Chapp :
Sau hơn tháng làm việc tại nước ngoài, cuối cùng Phi Yến Vi cũng đã trở về.
Sân bay tuy đã gần trưa nhưng vẫn đông đúc , chen nhau để được gặp Hoa Khôi của showbiz .
Phi Yến Vi từ khi nào đã nổi tiếng như cồn vậy.
Người người chen lấn tới mức tắc lối vào ra của sân bay.
Đội giám sát trật tự cũng đã nhanh chân nhanh tay túc trực.
Tiếng ồn ào hơn cả chợ đã vang dữ dội mọi nơi.
Phi Yến Vi đã xuống máy bay.
Ả mặc một chiếc váy len xẻ hơn nửa đùi , bên ngoài khoác thêm chiếc áo dạ dày cộp.
Vóc dáng chuẩn ba vòng. Cái kính râm to dày đã gần che hết khuôn mặt.
Mái tóc vàng xoăn bồng bềnh.
Sau lưng ả là một đám vệ sĩ như một đoàn quân.
Ả làm quá mức phô trương.
Không ít người tán thưởng trầm trồ vẻ đẹp của Ả.
Nhưng cũng rất ít ai biết khuôn mặt đó đã được sửa chữa tinh tế như thế nào.
Ả đang hãnh diện đi qua đám đông, đôi môi thi thoảng nhếc lên nụ cười nửa môi.
Nhìn từ xa lại giống như một đoàn tua du lịch do Ả phụ trách.
Phi Yến Vi đã trở về nước và trong buổi họp báo hôm nay Ả đã tuyên bố một tin cực kì nóng .
-------
- Viêm Tổng, Phi Yến Vi sẽ biết sự tồn tại của Nhược Hàn.
Dương Tích đứng trước bàn làm việc của cậu, khuôn mặt có chút không an tâm.
Đôi mắt hổ phách đăm chiêu suy nghĩ, lóe lên tia ôn nhu.
- Ngài định tặng Nhược Hàn cho Lý Mạnh thật sao ?
Viêm Dạ Phong hai tay chống cằm nhìn xa xăm.
- Dương Tích, cậu tạm thời giám sát biệt thự. Không cần tới công ty.
Viêm Dạ Phong phán ra kèm nụ cười nửa môi.
Ring!
Dương Tích cúi đầu ra ngoài.
Viêm Dạ Phong nhìn số trên màn hình điện thoại không nhanh không vội nhấc lên.
- Phong à. Tối nay con về nhà ăn tối nhé. Mẹ sẽ chuẩn bị nhiều thứ con thích. Cũng đã rất lâu rồi con không về.
Cậu lại tạo một đường cong hoàn mỹ, như đã đoán ra mọi chuyện.
Cũng rất lâu rồi cậu chưa gặp bà. Mặc dù mục đích việc mẹ cậu chủ động lần này liên quan tới Phi Yến Vi.
Chuyện đó căn bản cậu không hề để ý.
- Phong, sao con không trả lời. Mẹ rất nhớ con.
Viêm Dạ Phong dù mạnh mẽ tàn nhẫn hay lạnh lùng đến đâu trong mắt Tôn Tử Hy cũng chỉ là một đứa trẻ.
Cậu rất thương bà.
- Tối nay gặp mẹ.
- Tốt lắm con trai. Nhớ qua sớm.
Tụt..tụt.
Bà tắt máy vẻ yên tâm.
Tôn Tử Hy vẫn là một cổ đông lớn trong Tôn Thị.
Mặc dù bà đã bị Tôn Thị.đoạn tuyệt quan hệ từ lâu.
Bà hiện là chủ của một hãng thời trang nổi tiếng Queen's được biết đến là người phụ nữ tài giỏi. Và rất giàu có.
Lần này Phi Yến Vi về việc đầu tiên lại nhắm thẳng vào cậu.
Và tuyên bố sẽ theo đuổi Viêm Dạ Phong tới cùng.
Tin tức này đang rất nóng hổi.
-----
- Cô ta đã đang hôn mê sao ?
Giọng nói đầy sự khinh bỉ của một nữ giới.
Ả đã liên tục thấy và cập nhật những tin tức liên quan đến vụ người phụ nữ mà cậu nhặt về.
Điều này làm ả tức tối , phải về sớm hơn dự định.
Ả cũng đã thấy đoạn video tại bữa tiệc lúc cậu kéo tay cô đi.
Ả cũng đã biết cậu đã đưa cô tới biệt thự.
Lần đầu tiên cậu đối xử với nữ giới như vậy, Ả có gì mà không bằng cô gái ngoài đường kia.
Như vậy là xúc phạm ả. Sắc đẹp, tiền tài, ả có hết.
Lần này trở lại nhất định xung quanh cậu chỉ có duy nhất một người phụ nữ là Ả.
Ả không can tâm để cô ở lại khu biệt thự.
Cô ta còn sống một ngày, Ả không yên ngày đó.
- Ai mới có thể vào biệt thự đó ?
Ả tiếp tục hỏi vẻ đã sắp xếp sẵn.
- Ngoài đám bác sĩ giỏi nhất ở đây, còn có người của Chủ tịch Viêm, và Thư kí của Viêm Tổng.
Một tên vệ sĩ cúi đầu nói.
- Đám bác sĩ ? Có thể tới để thay thuốc bất kì lúc nào hết đúng không ?
- Tiểu Thư nói đúng . Chỉ cần đến thay thuốc cho cô gái kia họ sẽ được vào.
Ả nhếch lên nụ cười nham hiểm, đôi mắt hiện rõ sự ganh ghét.
- làm tốt lắm, giờ chỉ cần xem tên nào thích Tiền nhất thôi.
Ả đã chuẩn bị mọi thứ như suôn sẻ.
- Anh sẽ không vì đứa con gái đầu đường xó chợ mà không quan tâm em. Viêm Dạ Phong.
Ả tự nói rồi tự cười .
-------
Bóng tối đã bao quanh khắp thành phố, đèn đường sáng khắp nơi.
Người người chen chúc, các phương tiện giao thông đều đang thật tấp nập .
Chiếc Mercedes đã hòa trộn vào đám đông trên đường phố.
Người lái xe vẫn phong thái lãnh đạm không hề có Ý định chen chúc hay vội vàng.
....
Chiếc Mercedes landaulet đã dừng lại trước sân của một khu biệt thự trắng khổng lồ.
- Ngại quá, cháu mới về lại phải vất vả thế này.
Người phụ nữ trạc tuổi vừa xếp thức ăn trên bàn vừa tươi cười nói .
Phi Yến Vi với chiếc váy sơ mi cổ lệch , ngắn hơn nửa đùi đang bày thức ăn ra dĩa vừa cười thỏa mãn.
Phi yến Vi ả có biết tí nào về nấu ăn đâu, việc của ả chỉ là đứng bày thức ăn vào dĩa mà cũng lâu hơn người nấu.
Tôn Tử Hy căn bản không quan tâm tới việc ả có giỏi việc này hay không.
Ả chỉ cần nổi tiếng và giúp đỡ được Viêm Dạ Phong là bà yên tâm rồi.
- Dạ Phong chưa tới à ?
Viêm Hảo đã từ trên lầu chậm rãi đi vào vẻ mặt mãn nguyện nhìn Phi Yến Vi.
- Nó nhất định sẽ về.
Tôn Tử Hy chắc nịch nói.
Cùng lúc đó.
Từ ngoài một tên vệ sĩ chạy vào
- Ông chủ, Bà chủ... Cậu chủ đã tới rồi.
Dứt lời tên vệ sĩ chạy ra, Phi Yến Vi khuôn mặt sáng lên, Ả chỉnh lại mái tóc, bộ váy. Rồi khoác lấy cánh tay Tôn Tử Hy vẻ chờ đợi.
Viêm Hảo cầm tờ báo ngồi xuống sô pha vẻ không quan tâm.
Dáng người cao to khoác lên bộ vest đen lịch lãm đã tôn Lên vẻ đẹp cực ngầu, mái tóc hất ngược, khuôn mặt lạnh lùng không có cảm xúc.
Đôi mắt hổ phách lóe lên tia ôn nhu nhìn thẳng vào Tôn Tử Hy.
Tôn Tử Hy tiến tới cầm bàn tay lạnh ngắt của cậu, mắt không rời nhìn cậu.
- Phong, Ta nhớ con quá.
Bà nắm chặt tay cậu. Viêm Dạ Phong nhìn bà đôi mắt đã không còn đáng sợ.
- Con tới rồi.
Viêm Dạ Phong phán một câu, Tôn Tử Hy lắc đầu cười nhẹ.
Cậu không quan tâm sự tồn tại của Phi Yến Vi, trong lúc đó, Ả lại đơ người nhìn cậu một cách say mê tới mức mắt không nháy , cả thân hình như muốn đổ vào người cậu.
- phong, con xem ai đến này.
Vừa nói bà vừa kéo tay ả lại gần cậu.
Viêm Dạ Phong khuôn mặt lãnh đạm.
- Anh Phong.
Ả cất lên một thứ âm thanh như kẹo, ngọt hơn bao giờ hết, ả tự tin vẻ đẹp của mình không một ai thoát được ngay cả cậu.
Nhưng Ả đã nhầm, viêm Dạ Phong không có ý định quan tâm nhưng cái nhìn của cậu làm ả say mê.cái nhìn vừa tròn s.
- Phi tiểu thư.
- Dạ Phong, Yến vi đã tới đây rồi, con cũng không nên lạnh lùng quá.
Viêm Dạ Phong cười nhẹ , rồi tiến gần Viêm Hảo.
- Con tới đây làm ta bất ngờ đấy.
Nói rồi Ông đứng dậy tiến gần bàn ăn ngồi xuống.
- Hôm nay nhiều món ngon quá. Phu nhân thật chu đáo.
Mọi người đã vào bàn ăn, Viêm Dạ Phong không nghĩ nhiều cầm lấy dao , nỉa vẻ không quan tâm người đang chăm chú nhìn mình.
Một miếng thịt lớn được gắp vào dĩa cậu.
- Anh Ăn nhiều vào, bữa nay anh làm việc nhiều quá.
Ả tươi cười nhìn cậu. Chờ đợi cậu nhìn ả dù chỉ một giây.
- Phong, con xem Yến Vi quan tâm con , có phải con cũng nên đáp trả không ?
- Mẹ. Mẹ cũng nên bồi bổ.
Viêm Dạ Phong gắp lại miếng thịt của yến vi vào dĩa của bà rồi nhếch môi cười nhẹ.
- Dạ Phong..
Viêm Hảo cất tiếng.
Thực ra Yến Vi ả ta chỉ cần Viêm Dạ Phong đến là ả đã mãn nguyện lắm rồi huống chi còn được ngồi ăn chung. Có nằm mơ ả cũng không tin được.
Ả lại được ở cậu bằng khoảng cách gần như vậy.
Nhưng. .
Trời không thương Ả.
Một tên vệ sĩ từ ngoài cửa chạy vào. Thì thầm vào tai cậu.
Không nhanh không vội Viêm Dạ Phong đứng dậy.
- Phong, con định đi đâu ?
Tử Hy không hài lòng nhìn đứa con trai.
- Con có việc.
- Để em đi cùng anh.
- Không cần.
Viêm Dạ Phong lạnh lùng từ chối, cậu cầm áo vest lên.
- Con đứng lại.
Viêm Hảo giận dữ quát.
- Lúc nào ổn định, Bố cứ trách phạt.
Câu nói vừa dứt cậu liền đi ra, Yến Vi không kịp nói lời nào, nhìn cậu vừa đến lại đi mà lòng ả ấm ức.
- Viêm Tổng.
Dương Tích đã ở ngoài chờ cậu.
- Nhược Hàn không ổn rồi.
Chiếc Mercedes landaulet nhanh chóng phóng nhanh đi.
----
- Nhịp Tim đang giảm mạnh .
- Bệnh nhân lại bị sốt nữa.
....
Tất cả các bác sĩ đều đang dốc hết sức người chạy qua chạy lại.
- Chết tiệt! Không phải đã cứu sống được tính mạng sao ?
Viêm Dạ Phong vừa địa vừa ném mạnh áo vest xuống sàn, đôi mắt màu hổ phách đã đỏ rực lửa.
Dương Tích vừa chạy theo vừa giải thích.
- Đúng là đã cứu được, nhưng không biết tại sao đột nhiên lại bất thường.
Viêm Dạ Phong sải bước trên hành lang.
Cậu vội túm lấy cổ áo vị bác sĩ kia.
- Đã xảy ra chuyện gì ? Nói.
Vị bác sĩ kia run sợ, lắp bắp.
- Là...là..cô ấy bị đã uống phải Ricin một loại kịch độc. nhịp tim cô ấy giảm mạnh.
- Dương Tích !
- Là ai ? là ai đã vào đây ?
Dương Tích không suy nghĩ nhiều.
- Ngoài bác sĩ tới thay thuốc truyền ra, không có ai khác.
- Viêm Tổng, phải nhanh chóng lọc ricin ra trước khi quá muộn chúng ta chỉ còn tiếng.
- Dương Tích tìm ra tên bác sĩ đó.
Nhược Hàn đang rất khó thở, làn da đã tím tái, run rẩy.
- Bằng mọi giá, phải cứu sống cô ta.
Viêm Dạ Phong gằn mạnh từng chữ.
- Viêm Tổng, chúng ta vẫn nên đưa cô gái này tới bệnh viện , chỗ này không có nhiều thiết bị.
Viêm Dạ Phong thường ngày ghét nhất bệnh viện, nhưng nhìn cả thân thể không ổn của nhược Hàn làm cậu lại tự phá bỏ nguyên tắc.
- viêm Tổng, tôi có chuyện này ...không biết có nên.....
- nói !
- Trong việc sàng lọc chất độc thì Tôn Tử Hàm là người giỏi nhất.
- Ông còn nhắc đến ba từ Tôn Tử Hàm tôi lấy mạng ông lập tức.
Viêm Dạ Phong đã không còn kiềm chế được. Cậu như một con thú dữ không có điểm dừng.
- Ngài giết chết bọn tôi, Cô gái đó cũng không thể có cơ hội sống lại. Tôn Tử Hàm sẽ làm tốt việc này hơn chúng tôi.
- Nhịp tim lại giảm mạnh.
- Bệnh nhên sắp không chống cự nổi nữa.
- PPhải tiến hành sàng lọc chất độc.
- viêm Tổng, không còn thời gian suy nghĩ.