Phố Cũ

chương 5: không hiểu trác hạo đang cười cái gì

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lục Vũ Thanh là người hào hứng với quá trình nấu nướng hơn là ăn uống. Người ăn cơm cùng vừa đi khỏi, y cũng mất sạch hứng, dừng mắt.

Y dừng mắt trên nửa chén cơm Trác Hạo để lại, do dự tầm nửa phút rồi đứng dậy vào bếp.

Ngoài nấu ăn, lòng ham thích của y với nhà bếp còn nằm ở việc mua chén dĩa theo bộ. Y lấy một cái chén thủy tinh trong tủ bếp ra, chia cơm canh ra riêng, nhét vào lò vi sóng hâm nóng một lát, chưa kịp dọn dẹp nhà cửa đã xách hộp cơm xuống lầu.

Đến tầng trệt, một cục đen thui đột ngột vọt qua chân, Lục Vũ Thanh giật mình sững người. Mãi đến khi hoàn hồn y mới nhìn ra một con mèo nhỏ, mèo nhỏ nấp mình trong góc tường, đôi mắt đen lay láy nhìn về phía y như đã sẵn sàng tẩu thoát bất kì lúc nào.

Một người một mèo căng thẳng một thôi một hồi, mèo nhỏ thua trước: “Meo.”

Tiếng mèo kêu yếu ớt đáng yêu, Lục Vũ Thanh đáp lại ngay: “Meo meo này…”

Con mèo rất thân người, Lục Vũ Thanh vừa gọi, nó như hiểu được mà chạy ngay đến chân y, cọ tới cọ lui.

Vừa nãy mèo rúc trong góc tường, nó tới gần Lục Vũ Thanh mới phát hiện nó có con, vội vội vàng vàng ngồi sụp xuống: “Đang có mèo con à…”

Bụng con mèo phình lên tròn tròn; từ ngoài nhìn vào lớp lông trắng đã ngả màu xám xịt, chắc là ít tắm lắm đây; trên mình còn có vết thương lúc đánh nhau để lại, có khả năng rất lớn là mèo hoang. Lục Vũ Thanh không có kinh nghiệm nuôi thú cưng, chỉ đơn giản nghĩ đã mang thai còn phải vất vả ngoài đường, dù là con người hay động vật cũng không dễ dàng chút nào.

Y bận đưa cơm cho Trác Hạo, không nghĩ ra cách nào khác đành thương lượng với mèo nhỏ: “Hay là bé về nhà anh chờ tí xíu ha?”

Dứt lời, Lục Vũ Thanh đứng dậy, vừa động đậy một cái mèo mẹ đã như giật bắn mình, phóng vút đi như làn khói.

“Ê!” Ngõ hẻm nọ rất sau, mèo nhỏ nhoáng cái đã mất dạng, Lục Vũ Thanh không thể dẫn nó về.

Khách đến tiệm Trác Hạo mua vài thứ lặt vặt, chẳng qua cơm không ăn được nữa. Anh đưa mắt nhìn tô mì trương lên không còn ra hình ra dạng kia, đang suy nghĩ xem có nên ăn tạm không thì La Vân đến.

“Anh Hạo.” La Vân cũng nhìn thấy tô mì trên quầy, “Anh chưa ăn cơm à?”

Trác Hạo không trả lời La Vân, hỏi: “Việc gì?”

Quan hệ giữa anh và La Vân không tồi, chủ yếu là vì La Vân là đàn bà con gái sống một mình, thêm cả tiệm Trác Hạo có dịch vụ lắp đặt sửa chữa trọn gói điện đóm nước nôi này nọ, có vấn đề Trác Hạo sẽ xử lý.

Thái độ làm ăn của Trác Hạo chẳng ra làm sao, nhưng chất lượng phục vụ rất tốt. Mặt mũi thì trông mất hết cả kiên nhẫn nhưng làm việc lại rất đáng tin cậy, điển hình của loại người miệng cứng lòng mềm.

Ngoài ra, tên đàn ông nào vào tiệm La Vân cũng sẽ tay máy tay chân, chỉ trừ Trác Hạo. Ấn tượng tốt đến như thế.

La Vân làm trong ngành dịch vụ, lăn lộn làm cái miệng ngọt ngào mềm mỏng giữa đám đàn ông, ở trước mặt Trác Hạo thế mà có chút dáng dấp của một người phụ nữ.

Trác Hạo biết rõ, nhưng cho đến giờ La Vân vẫn chưa nói ra, anh cũng sẽ không xí xa xí xồ như thằng đần làm chuyện khó coi.

Anh không có hứng thú với phụ nữ.

La Vân tinh ý thấy Trác Hạo không muốn nói chuyện, lập tức nói vào mục đích chính: “Tháng trước em vừa vào trung tâm thương mại mua cây lau nhà mà mới xài hai ngày đã hư, anh làm cho em một cái đi.”

Lúc rảnh rỗi Trác Hạo sẽ làm một lúc năm, sáu cây lau nhà. Đồ thủ công giá rẻ chất lượng cao, chỉ cần vừa làm ra sẽ có người mua sạch, thường không có hàng dư.

Chuyện không lớn bao nhiêu còn do phụ nữ mở miệng, Trác Hạo cũng không có gì bất tiện nên đồng ý luôn: “Cứ xài cái ở trung tâm thương mại đi, hai ngày tới có thời gian anh làm xong rồi đưa sang.”

Vừa dứt lời, có tiếng nói đột ngột vang lên: “Anh Hạo làm gì hay ho à? Em cũng muốn.”

Trác Hạo quay đầu lại, Lục Vũ Thanh đã đứng ngay sau lưng anh: “Hửm, cậu… không phải đang ăn cơm à?”

Lục Vũ Thanh đứng trước cửa, tay đút vào túi quần, gật đầu chào hỏi La Vân: “Em có mang xuống cho anh, cơm còn chưa ăn xong anh đã vội đi.”

“Chào ông chủ Lục.” La Vân lịch sự lên tiếng.

Trong tiệm có thêm một vị khách không mời mà đến, mấy lời La Vân định nói với Trác Hạo không thành. Cô hơi bực bội, lúc bên đó vừa khai trương chẳng phải mặt Trác Hạo khó coi một đống ra đó à? Sao bây giờ đã tốt đẹp đến giai đoạn ăn cơm chung với ông chủ Lục rồi?

Lục Vũ Thanh mở túi ra để Trác Hạo xem, anh nhìn vào bật cười: “Cái thói này của cậu không chữa được phải không?”

Điều làm Trác Hạo cười là cái tô thủy tinh của Lục Vũ Thanh, người ta toàn dùng hộp giữ ấm, chứng cưỡng chế của Lục Vũ Thanh ảnh hưởng đến cả bát đũa, cả tô thủy tinh cũng phải mua thành bộ mới được.

Lục Vũ Thanh ngẩn người, chợt nhận ra Trác Hạo đang cười mình: “Cái này có ngăn chia mà, tách đồ ăn ra cũng được.”

Thậm chí y còn có ý chê cười nhìn Trác Hạo, đó giờ anh ăn cơm quen dùng có một cái tô, đồ ăn cũng chất hết vào một chỗ, ăn cái nào cũng ra đúng một vị.

Vốn Lục Vũ Thanh mời cơm, giờ còn để người ta chạy theo đưa cơm thế này. Trác Hạo có trái tình trái lý mấy cũng cảm thấy xấu hổ, khách sáo xưa nay chưa từng thấy: “Cậu không cần phải đưa xuống cho tôi thế này đâu.”

“Anh làm gì vậy? Em lấy đồ ăn đổi với anh.” Tướng tá Lục Vũ Thanh cao lớn, vì lúc nào cũng thích cười nên dáng vẻ thiên về nét hòa hảo dịu dàng, không có chút công kích nào. Lúc trò chuyện với người hơi thân thuộc một chút sẽ ít đi mấy phần khôn khéo khi làm ăn, nhiều thêm sự ngây thơ khó mà phát giác.

Trác Hạo cảm thấy thằng nhóc này đúng là buồn cười, nụ cười dễ lây nhiễm cho người ta đến lạ. Anh cũng hơi khống chế được khóe môi thoáng cong lên: “Cây lau nhà, cậu muốn làm rắm gì.”

“Hay lắm, vừa lúc em cần dùng.”

Trong lòng Trác Hạo nói thả rắm khá lắm: “Nhà cậu không có cây lau nhà à? Cái tôi làm cũng đâu so được với phong cách nội thất nhà cậu, thôi bớt láo nháo kiếm chuyện đi.”

“Đổi cơm cho anh cũng không được à?” Không biết từ lúc nào Lục Vũ Thanh đã đổi chỗ đứng, chắn mất cả La Vân.

La Vân muốn mở miệng đâm thọc vào mấy lần cũng không biết phải nói gì, nhất là khi thấy nụ cười trên gương mặt Trác Hạo. Trong ấn tượng của cô, tính tình Trác Hạo hết sức dở dở ương ương, rất hiếm khi có dịp nhìn thấy anh cười. Thậm chí La Vân còn không hiểu Trác Hạo đang cười cái gì.

Bầu không khí hơi vi diệu, La Vân nói: “Vậy em về trước. Anh Hạo, các anh cứ bận việc đi.”

Trác Hạo giơ tay muốn ra hiệu, thấy Lục Vũ Thanh cứ đứng chắn trước mặt mình, đưa tay đẩy y một cái: “Cậu xong chưa? Tôi làm cho cậu, coi như trả cậu ân tình lần trước.”

“Không phải em để anh thiếu đó à? Em đổi cây lau nhà bằng đồ ăn cơ mà.”

Trác Hạo phát hiện mình đẩy y không ra: “Gì? Cậu tính dính vào người tôi luôn hả?”

“Anh ăn cơm đã, em còn phải về rửa chén.” Trước khi đi, Lục Vũ Thanh còn cố gắng nhắc nhở, “Anh đừng để hết vào một cái tô đó.”

Ở nhà mình Trác Hạo không để ý đến thế, anh không biết cái tô thủy tinh kia có dùng được không, đành tình cái tô khác múc đồ ăn ra, đang chuẩn bị ăn cơm thì mèo hoang lại tìm đến.

Mèo hoang không vào tiệm, đứng ngoài cửa kêu meo meo.

“Ăn đồ ăn của oan gia đây.” Trác Hạo tìm một cái hộp giấy, đổ mì sợi còn thừa xuống, “Rồi chả biết mày có ăn hay không.”

Anh đặt hộp giấy ở cạnh mèo hoang, nó ngửi một cái, mắt láo liên hết nhìn chỗ mì đến nhìn Trác Hạo, hẳn là thấy không ngon nên không ăn ngay, nhưng cuối cùng cũng phải bất đắc dĩ xơi cơm.

Trác Hạo quay đầu bưng tô đứng bên cạnh mèo hoang, lựa thịt trong chỗ đồ ăn ném ra cho nó. Con mèo này phải ăn thịt mới vui vẻ lên được.

“Cái miệng hay thật, y như người vậy.” Trác Hạo nói với mèo hoang rất nhiều, “Nếu mày sắp đẻ thì tới đây sớm vào, tao đâu biết đi đâu tìm mày.”

Chẳng biết mèo ta nghe có hiểu gì hay không, dù sao mọi hôm nó cũng hơi bị bận bịu, trừ giờ cơm ra còn lại chẳng khi nào thấy mặt mũi đâu.

Cũng có thể xem mèo mẹ như một con mèo có nguyên tắc, nó lang thang không làm thân với ai. Trác Hạo cho ăn lâu như thế rồi nó vẫn không ở đây, cũng chưa từng ngủ lại trong tiệm nhà anh.

Hôm nay cũng vậy, ăn cơm xong, nó vác bụng bầu đi mất.

Thường khi làm cây lau nhà, Trác Hạo rảnh tay thì làm, dùng loại bông vải gì màu gì cũng được. Nhưng lần này anh làm có chủ đích, một cái cho phụ nữ dùng, một cái cho kẻ gian cẩn thận từng tí Lục Vũ Thanh, chủ yếu là vì y mà bây giờ Trác Hạo cũng biến thành đồ bắt bẻ bới móc.

Trác Hạo lật tung bông vải có trong tiệm lên, trước đây để bớt việc anh toàn xài màu đậm đỡ bẩn. Mà cái tên Lục Vũ Thanh kia chắc hơn nửa sẽ cầm đi trang trí, mà trang trí thì màu sắc phải đẹp đẹp tí.

Tiệm không có, anh chỉ còn nước lái xe lên thành phố mua.

Lục Vũ Thanh đến lấy hộp cơm thì phát hiện cửa tiệm Trác Hạo khóa chặt, chiếc xe đậu ở đối diện không thấy đâu. Chắc là chạy lên thành phố nhập hàng.

Nói chung chỉ đi mua sợi bông mà thôi, đi đi về về không mất bao nhiêu thời gian. Trác Hạo vừa đỗ xe xong, chợt nhìn thấy bóng người lén lút thập thò ngoài cửa siêu thị của Lục Vũ Thanh.

Đó không phải cửa chính, vách tường siêu thị của Lục Vũ Thanh để hở hơn nửa. Người kia áp sát giữa cửa kính và tường, chỗ có giá đỡ điều hòa bên ngoài.

Nhìn người nay hơi quen mắt, bóng lưng khá cường tráng, phần áo thun bó sát ôm lấy để lộ phần ngang hông.

“Ai đó?” Trác Hạo xách đồ bước xuống xe, người kia cũng nghiêng ngả đầu, lúc này Trác Hạo mới thấy rõ bên sườn mặt: “Bang Tử.”

Thốt ra cái tên nọ xong, Trác Hạo nhíu chặt mày, gã đàn ông tên Bang Tử nọ là côn đồ nổi danh trên con phố này, ở với bố mẹ, vô công rỗi nghề, du đãng lêu lổng. Gã này thường xuyên trấn lột tiền của bọn nhóc học tiểu học để ra đầu đường chơi net.

Mập thây mà không đứng đắn, thứ du côn nanh nọc này là loại khó dây vào nhất. Đại khái là vì nhìn Trác Hạo cũng không giống hạng tốt lành gì, cho nên hai người vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, thường không xuất hiện cùng một chỗ.

Trác Hạo chưa biết gã nhìn ngó thứ gì trong chỗ Lục Vũ Thanh. Anh vào đến nơi, không vội mở cửa, Bang Tử liếc nhìn quanh siêu thị rồi cúi đầu vọc chỗ đinh sắt, với với cái giá sắt bên ngoài máy điều hòa mà không chú ý người đứng phía sau.

Cho đến khi Trác Hạo nện đồ xuống, chỗ bông vải đập vào khung cửa phát ra tiếng động ầm ĩ chói tai rồi rơi trên mặt đất. Tiếng động làm Bang Tử sợ run lên, quay đầu kinh hoảng nhìn Trác Hạo.

Trác Hạo không to người bằng Bang Tử nhưng lại cao hơn gã, lúc không cười ai nhìn cũng phải sốt sắng: “Mày làm cái chó gì ở đây?”

Ngoài miệng hỏi như vậy, nhìn hành động của Bang Tử Trác Hạo cũng đủ hiểu gã muốn làm gì, thằng ôn này muốn trộm sắt.

Truyện Chữ Hay