Phố Cũ

chương 4: “ăn chung đi.”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhà Lục Vũ Thanh sạch sẽ đến nỗi Trác Hạo không dám đặt chân vào. Dù đã thay dép, anh vẫn lo sẽ làm dơ sàn người ta, anh theo sau Lục Vũ Thanh đến phòng ngủ. Từ lúc vào cửa đến giờ, thứ anh nhận thấy rõ ràng nhất là sự ngăn nắp tinh tươm và quy củ của căn nhà này.

Phòng ngủ còn quá hơn cả phòng khách, chăn gấp trên phẳng phiu trông như mới tinh, góc chăn và mép giường ngay hàng thẳng lối phủ trên mấy chiếc gối.

Với lý do căn hộ vừa được sửa sang xong, tủ quần áo trong phòng mở toang, quần áo bên trong lần lượt phân theo màu sắc và kiểu dáng, quần áo được treo bên trên có chiều dài gần như tương tự nhau, quần áo khác xếp thành từng chồng từng chồng dày đặc.

Dây nhợ trên ổ điện đầu giường cuộn thành nhiều vòng, cố định bằng dây đâu ra đó rồi đặt trong góc phòng.

Trác Hạo không nhìn Lục Vũ Thanh một cái, trong hoàn cảnh “được trời cao ưu đãi” này, anh chợt nảy sinh cảm giác Lục Vũ Thanh là thiên sứ không nhiễm chút bụi trần rơi xuống trần gian. Hơn nữa căn hộ này hoàn toàn khác biệt với hơi thở sinh hoạt ngập tràn mùi rẻ tiền của người dân nơi đây.

Lục Vũ Thanh chẳng thấy có gì bất ổn: “Để em đi cúp cầu dao.”

“Không cần.” Vừa nghe Lục Vũ Thanh mở miệng, Trác Hạo đã biết y đúng thật không biết gì, không tắt nguồn điện cũng không thành vấn đề. Chủ yếu là cái thang trong tay anh đây có nên đặt xuống đất hay không thôi: “Tôi… để thang xuống đất luôn hả?”

Lục Vũ Thanh ưa sạch sẽ là một chuyện, nhưng cũng không cần cân đo từng tí một như vậy: “Ừm, anh cứ để xuống đó đi.”

“Cậu không nói tôi làm gì dám để đại. Sợ làm dơ cậu lại phiền tôi nữa.”

Nghe được ý chế nhạo trong câu nói của Trác hạo, Lục Vũ Thanh xoa cổ cười cười: “Không sao, chút nữa em dọn.”

Cái chuyện vặt vãnh như thay bóng đèn này Trác Hạo chẳng cần ai giúp đỡ, anh chỉnh thang xong, nói: “Khỏi nhìn tôi làm gì, cậu cứ bận việc của cậu đi.”

Lục Vũ Thanh cũng không định ở lại, chỉ thuận miệng hỏi: “Chờ anh thay cho em xong chắc bát mì kia cũng không ăn được nữa rồi?”

Trái hay phải gì thì cũng là mì, có cái gì đâu mà ăn được với chả không ăn được. Trác Hạo ngước đầu “ừ” một tiếng lấy lệ, không có ý gì khác.

Lục Vũ Thanh đi lúc nào Trác Hạo không biết, nói chung lúc thay xong bóng ở phòng ngủ y đã không còn ở đây.

Anh một tay xách thang, một tay cầm dụng cụ: “Còn chỗ nào nữa?”

“Phòng khách.” Trác Hạo không thấy bóng dáng Lục Vũ Thanh đâu, chỉ nghe giọng y.

Anh không tò mò người kia ở đâu, bắt đầu bận rộn trong phòng khách. Đang giờ cơm, khu nhà này cách âm cũng không tốt lắm, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng xèo xèo trên bếp hòa với tiếng nước chảy.

Bớt giận, bụng cũng thấy đói. Trác Hạo thầm nghĩ thay nhanh cho y xong mình cũng về nhà sớm ăn cơm.

Đến khi làm xong anh vẫn chưa thấy Lục Vũ Thanh đâu. Anh nhìn quanh một hồi, đi lại khắp nơi trong nhà người ta cũng không tiện: “Lục Vũ Thanh…”

“Sao vậy anh?”

Nghe thấy Lục Vũ Thanh trả lời, Trác Hạo theo tiếng đi tìm, định bụng chào hỏi y một tiếng rồi về. Ai ngờ vừa đẩy cửa ra, Lục Vũ Thanh đang đeo tạp dề đứng trước bếp ga xuất hiện.

“Anh Hạo.” Lục Vũ Thanh quay đầu, chẳng lấy làm xấu hổ vì cách ăn mặc của mình.

Mà Trác Hạo lại không phản xạ kịp: “Tôi… thay xong rồi, đi trước.”

“Anh chờ một lát đã!” Lục Vũ Thanh tắt bếp, “Ăn chung đi, em cũng chưa ăn cơm.”

“À…” Trác Hạo nghe rõ từng chữ y nói, nhưng khí dính cục chúng lại với nhau lại không hiểu chúng có nghĩa gì, đưa mắt nhìn canh rau bên cạnh bếp.

Lục Vũ Thanh đã nâng sự tỉ mỉ chỉnh tề của mình lên cảnh giới cao nhất, một dĩa rau cải xào mà cọng một bên lá một bên, nước sốt trên mép dĩa rõ ràng có dấu vết lau qua. Thịt viên cũng tương tự vậy, vòng ngoài có sáu viên xếp dần vào giữa, viên cuối cùng vừa khít bên trong, kẽ hở giữa từng viên chắc cũng không khác nhau mấy.

Khủng bố nhất là dĩa gà kia, vốn là con gà đã được sơ chế chặt sẵn ở quầy bán, Trừ mỗi cái phao câu bị thiếu, những bộ phận khác Lục Vũ Thanh đã xếp hết lại vị trí như ban đầu.

So với thói quen không tưởng được này, Trác Hạo lại ngạc nhiên với việc Lục Vũ Thanh biết nấu cơm hơn.

Y thấy anh không nói gì, nghĩ anh đang khách sáo: “Lần trước nói ăn cơm vẫn chưa thành, bây giờ được chứ?”

Trác Hạo nhất thời không biết nói gì cho phải, chêm vào một câu không đầu không đuôi: “Cậu biết nấu cơm à…”

“Vâng, em ở một mình mà.” Lục Vũ Thanh vội vàng bổ sung, “Nấu không tốt lắm.”

Trác Hạo đã nhìn y với ánh mắt khác xưa: “Cậu khiêm tốn quá, người không biết thay bóng đèn hóa ra lại biết nấu cơm thế này.”

“Nấu cơm dễ hơn thay bóng đèn mà anh.”

“Nấu cơm khó hơn thay bóng đèn nhiều.” Trác Hạo không đồng ý với lời giải thích của Lục Vũ Thanh. Anh đây tự nguyện đổi một chục cái bóng đèn, vặn hai chục cái vòi nước cũng không muốn đối diện với căn bếp, vừa nhìn thấy nồi niêu xoong chảo rồi mắm muối ga dầu là thấy tay chân không chịu nghe lời gì hết trọi trơn.

Lục Vũ Thanh vẫn cười, chỉ vào nhà vệ sinh: “Anh vào rửa tay đi, ở đây ăn với em. Dù sao một mình em cũng không ăn hết bao nhiêu đây.”

Quá lâu rồi Trác Hạo không ăn được bữa cơm nhà, sức hấp dẫn không thua gì một con bạc nhìn thấy bàn cờ đỏ đen, thêm việc Lục Vũ Thanh cứ giữ anh lại mãi. Anh mím mím môi, không từ chối.

Trác Hạo vào nhà vệ sinh theo hướng tay Lục Vũ Thanh chỉ, nhìn thấy bồn cầu rồi bồn tắm: “Biết hưởng thụ thật nhỉ.”

Nhà vệ sinh sạch bong không tì vết. Trác Hạo chả thấy xấu hổ giải quyết nhu cầu đi tiêu đi tiểu xong, rửa tay rồi quẹt luôn nước lên quần. Anh ngẫm nghĩ định vào bếp phụ Lục Vũ Thanh dọn cơm, thấy y đang ngồi chồm hổm dưới dất lau chùi vết dầu dọc theo viên gạch tráng men.

“Xong rồi hả anh?” Lục Vũ Thanh dừng việc trong tay, “Ăn cơm trước đã.”

Lục Vũ Thanh dọn dẹp thế này, Trác Hạo cảm thấy tay mình vừa rửa xong bẩn thỉu, lúc bưng bát cơm lên thuận miệng nói: “Bảo sao cậu còn chưa kết hôn, mấy cô nàng đâu biết cậu thế này. Con gái nhà ai mà chịu cho được.”

Lục Vũ Thanh nói không chút nghĩ ngợi: “Anh cũng chưa kết hôn à?”

Trác Hạo cứng họng, nguyên nhân anh không kết hôn sao mà giống Lục Vũ Thanh được?

Nhưng anh cũng chỉ ngẫm trong bụng một lát: “Tôi là vì không quan trọng việc đó, cũng không có ai để ý.”

Khi dọn đồ ăn lên bàn xong xuôi, Lục Vũ Thanh tiếp tục bận bịu chỉnh mấy cái dĩa, tìm vị trí thấy thuận mắt nhất đặt xuống, tiếp đó lấy hai cái ly thủy tinh trong ngăn kéo ra.

“Chỗ em chỉ có bia thôi.”

Bia bọt gì Trác Hạo cũng chơi tuốt, nếu uống bia thì nốc thẳng bằng lon chứ còn phải bày vẽ ly ra làm gì.

Thấy Lục Vũ Thanh ra mở cửa tủ lạnh, chiếc tủ lạch sạch sẽ sáng bóng gọn gàng hiện ra, suýt nữa mù hai con mắt Trác Hạo. Nhìn một chồng chai lọ xếp đều tăm tắp, anh chỉ muốn biết nhà Lục Vũ Thanh có chỗ nào lộn xộn không vậy?

Rõ ràng là không.

Bia Lục Vũ Thanh mang ra không nằm trong chai thủy tinh mà ở dạng lon, y quay về trước bàn, giải thích: “Nhà em chỉ có bia lon thôi.”

“Được hết.” Trác Hạo cười hơi miễn cưỡng. Người kiểu gì đây trời, sống cùng ai mà chịu cho nổi, biết nấu cơm cũng không vớt vát được.

Lục Vũ Thanh tiếp đãi khách rất chu đáo, mấy chuyện rót bia này nọ đều tự tay làm hết. Y dịch lon bia đến miệng ly, trên lớp bia đang đầy lên xuất hiện lớp bọt trắng, khi phần bọt cách miệng ly một centimet, y dừng lại.

“Anh Hạo, đây.” Lục Vũ Thanh đẩy ly bia đến trước mặt Trác Hạo, “Tửu lượng của em bình thường lắm, chủ yếu ngồi với anh thôi.”

Cụng ly xong, Trác Hạo cứng ngắc giơ đũa, hỏi: “Phải gắp từ chỗ nào, cậu có lưu ý gì không?”

Lục Vũ Thanh sửng sốt, bật cười: “Anh cứ ăn đi, không cần để ý đến em.”

“Nhà cậu thế này… tôi làm đại đâu có được.”

Lục Vũ Thanh thoáng ngượng ngùng: “Chẳng qua là em thích dọn dẹp, chủ yếu là cho em thôi.”

Lần đầu nghe có người lấy dọn dẹp làm sở thích. Bầu không khí trên bàn cơm mới đầu khá gò bò, đến khi Trác Hạo làm hớp bia thứ hai, hai người mới bắt đầu tự nhiên.

Trác Hạo mở miệng trước: “Sao cậu không mua nhà trên thành phố?”

Quan sát kiểu cách điệu bộ bình thường của Lục Vũ Thanh, chắc phải là người thành phố. Mà từ trước đến giờ chỉ thấy người ta từ quê lên thành, làm gì có thanh niên nào sẽ chui vào mấy địa phương nhỏ thế này.

Tửu lượng của Lục Vũ Thanh đúng là không khá khẩm gì, chưa uống xong lon đầu tiên, nghe Trác Hạo hỏi mấy câu đã ôm ly lo trả lời: “Trước đây em ở thành phố, gặp chút chuyện mới chuyển sang đây cho thanh tĩnh một chút.”

Nghe giọng điệu cũng biết là chuyện không mấy vui vẻ, Trác Hạo cũng không đào bới ngọn ngành, hỏi sang chuyện khác: “Cậu không sống với bố mẹ à?”

“Hai người họ sống ở tỉnh.”

Tỉnh tốt thế mà còn chui vào cái huyện bé tí này, thanh niên có đời nào sợ ồn ào đâu.

Không ngờ Lục Vũ Thanh hỏi ngược lại: “Anh Hạo, sao anh lại sống ở đây?”

“Tôi định ở đây dưỡng già.”

Lục Vũ Thanh nhìn anh một cái: “Anh cũng đâu hơn em bao nhiêu?”

“Ba hai.”

“Cũng có bốn tuổi, anh đã bắt đầu nghĩ đến chuyện dưỡng lão rồi?”

“Ờm.” Trác Hạo nhướng mày, “Chứ không thì sao? Tuân thủ pháp luật đã xem như cống hiến cho nền an ninh của tổ quốc rồi. Nếu không có cống hiến nữa thì đi dưỡng già cho xong.”

Lúc Trác Hạo gắp thức ăn, áo bên hông sẽ kéo cao lên, lộ ra một phần hình xăm. Ánh mắt của Lục Vũ Thanh rất dễ bị hình xăm thu hút, Trác Hạo cử động một cái, mắt y lại không nhịn được tia sang.

“Cậu nhìn gì đó?” Cái nhìn này rất mơ hồ, không thể chạm tới nhưng mang đến cảm giác vô cùng mãnh liệt, Trác Hạo có cảm giác như hông mình bị thiêu cháy.

Lục Vũ Thanh do dự thật lâu: “Hình xăm của anh… độc thật.”

Thật ra thì Lục Vũ Thanh muốn nói gợi tình thật. Nhưng nói cái này dám chắc Trác Hạo sẽ nổi giận, dù sao cái từ “gợi tình” đó cũng không ăn nhập gì tới con người anh.

Thứ xăm trổ này, đàn ông mà xăm quá nửa là theo đuổi thứ ngang ngược nào đó. Lục Vũ Thanh không nghĩ ra vì sao Trác Hạo lại xăm rắn: “Sao anh xăm hình rắn?”

“Thời trẻ xốc nổi không hiểu chuyện, xăm đại.” Trác Hạo nhìn chăm chăm thức ăn trên bàn, vẻ hờ hững thờ ờ nghe không ra là nói thật hay không.

Hai người còn chưa ăn cơm xong, dưới lầu có tiếng gào rách cả họng: “Chú Hạo Tử, có người vào tiệm chú kìa!”

“Ờ.” Cơm Lục Vũ Thanh nấu trúng ngay khẩu vị của Trác Hạo, ăn được nửa bữa rồi đúng là khiến người ta không buông đũa được, cả bia anh cũng không màng uống, bưng chén lùa cơm vào miệng, “Để tôi xuống xem thế nào.”

Lục Vũ Thanh không kịp đứng dậy tiễn Trác Hạo, anh phẩy tay, nhanh chân chạy xuống cầu thang, quên cầm cả dụng cụ với thang về.

Bên trong còn thừa non nửa chén cơm nhỏ, Lục Vũ Thanh nhìn thức ăn trên bàn, tự nhủ: “Ăn chưa no đâu nhỉ…”

Truyện Chữ Hay