Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

chương 9: nói thật x nói dối x thiết kế

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Dung đạo chủ, chính mắt thiếp thấy Tỏa Vân đẩy xuống, tất cả thê thiếp tỷ muội đều có thể làm chứng, thiếp nào có can đảm lừa dối Dung đạo chủ.”

“Đúng vậy, thiếp có thể làm chứng, công chúa thật đáng thương, không làm gì lại bị Tỏa Vân đẩy xuống.

“Đúng rồi đúng rồi, trước kia Bạch Lận cũng là bị Tỏa Vân đẩy xuống, đúng không?”

“…Dạ.”

Nhóm thê thiếp đứng ngoài cửa, bên trong là Đan Yếu Ly đang xem bệnh cho Yến Phù Sênh. Đám thê thiếp vây quanh Dung Dương, Dung Dương vốn nổi tiếng là người ôn hòa, nên đám thê thiếp tranh nhau kể lại chuyện, thuận tiện thêm mắm thêm muối.

Dung Dương vẫn ôn hòa tươi cười: “Lúc đó Tỏa Vân làm cách nào đẩy công chúa xuống, các ngươi có thể kể lại rõ ràng cho ta không?”

Nhóm ái thiếp dừng một chút, sau đó Tử Yên đi ra: “Thưa Dung đạo chủ, thiếp thấy Tỏa Vân tức giận đi ngang qua công chúa, lúc đó công chúa lảo đảo một chút, sau đó té vào lan can rồi rơi xuống nước.”

“Có thấy Tỏa Vân ra tay thế nào không?”

“Thiếp không thấy rõ.” Tử Yên thản nhiên nói: “Bên người công chúa lúc đó chỉ có Bạch Lận và Hồng Lăng, nhưng chuyện xảy ra lúc Tỏa Vân đứng gần công chúa nhất.” Chuyện này còn phải nghi ngờ sao? Ai chả biết lòng ghen tỵ của Tỏa Vân rất lớn, trước kia vẫn luôn lớn tiếng độc chiếm giáo chủ, lại còn lần trước đẩy Bạch Lận xuống hồ nữa.

Các ái thiếp còn lại đều đồng ý, chuyện các nàng kể ra cùng tin tức Dung Dương lấy từ thị vệ cũng giống nhau. Dung Dương nhìn Hồng Lăng, người duy nhất đứng gần đó, còn Bạch Lận thì do nhớ lại chuyện trước kia nên sợ quá đã ngất xỉu.

Hồng Lăng chống lại ánh mắt Dung Dương, nói: “Thiếp đứng gần công chúa nhất nên thấy rất rõ…” Hồng Lăng nói, không một chút lảng tránh và chần chừ: “Là Tỏa Vân đẩy công chúa xuống nước…”

“Tỏa Vân lúc đó rất tức giận, đây là lần đầu tiên thiếp thấy thiếu gia tức giận như vậy, lúc đó tay thiếu gia đánh vào eo công chúa, sau đó…”

“…Ta đã biết, ngươi…”

“Giáo chủ.”

Đám thị thiếp xung quanh nhanh chóng quỳ xuống, Quý Bội Tuyệt đi vào, nhăn mày, dường như cảm thấy phiền phức, Dung Dương hành lễ, vừa định nói gì đó, thì cửa mở.

Một người đi ra, hướng Bội Tuyệt và Dung Dương hành lễ:

“Bẩm giáo chủ, Dung đạo chủ, Đan đạo chủ nói có thể vào rồi.”

Quý Bội Tuyệt đi vào, Dung Dương giải tán đám thê thiếp, thở dài: “Thật sự là một đống rối loạn…”

Vừa vào cửa, một mùi thuốc nồng nặc đập vào, Yến Phù Sênh đang hôn mê nằm trên giường, Quý Bội Tuyệt ngồi xuống, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Yến Phù Sênh, Đan Yếu Ly ở bên cạnh bẩm báo tình trạng:

“…Đụng vào vùng bụng, xuất huyết…”

Quý Bội Tuyệt cắt ngang, có chút mệt mỏi đè xuống huyệt Thái Dương: “…Trực tiếp nói cho ta biết kết quả.”

Đan Yếu Ly dừng một chút, sau đó mở miệng lần nữa.

“Không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian.”

Như là thoát được gánh nặng, Quý Bội Tuyệt thở dài một hơn, tay đặt lên bụng Yến Phù Sênh, thần tình có chút phức tạp:

“..Yếu Ly, chữa tốt cho nàng.”

Thu tay về, Quý Bội Tuyệt nhìn sang Dung Dương.

“A Dung, đi thôi, người của thiên giới…đã tới.”

Sau khi Quý Bội Tuyệt rời đi, trong phòng trở nên u ám, Đan Yếu Ly nhìn tay mình, sau đó chợt nói: “Đứng lên đi, đã đi rồi.”

Đan Yếu Ly nhìn về phía đôi mắt tràn đầy phẫn hận kia, khóe môi khẽ nhếch.

“Vì sao?”

“Ân?”

“Ta nói, vì sao!” Yến Phù Sênh cắn răng, thở hổn hển: “Tại sao phải nói như thế, kế hoạch rõ ràng không phải vậy, lúc này “Hài tử” của ta đáng lẽ ra phải “chết” rồi, nếu không làm sao cho Tỏa Vân một kích trí mạng, chẳng lẽ bây giờ ngươi bắt đầu hối hận, không muốn làm nữa?”

Ngay từ lúc bắt đầu đã không có cái gọi là “hài tử”, đây chỉ là kế hoạch của Yến Phù Sênh, vì muốn hãm hại Tỏa Vân mà sắp đặt. “Tế tử” Luân Hồi giáo chờ đợi đã lâu chết đi, giờ đây tất cả sai lầm đổ về phía một người. Thế nhưng, kế hoạch ban đầu là “hài tử” “chết đi”, vậy mà bây giờ “hài tử” đó lại “còn sống”, điều này không chỉ làm rối loạn kế hoạch của nàng, mà còn có thể nghịch chuyển kết quả cuối cùng. Yến Phù Sênh tức giận trừng Đan Yếu Ly, người hiện giờ là kẻ hợp tác với nàng.

Đan Yếu Ly dường như không quan tâm, im lặng nhìn Phù Sênh đang phẫn nộ.

“Sẽ không thay đổi, ta muốn Tỏa Vân…” Đôi mắt lạnh lùng vì nhắc đến cái tên ấy mà trở nên cuồng nhiệt: “…Cho dù là một con búp bê bị tàn phá.”

“Ta sẽ không ngăn cản ngươi, làm hư cũng không sao…”

“Vậy sao ngươi còn…”

Đan Yêu Ly lạnh lùng nhìn người trước mặt, Yến Phù Sênh vừa định nói gì bỗng cứng ngắc tại chỗ.

“Lẽ nào…Hài tử…hài tử…là thật.”

Đan Yếu Ly châm chọc cười, lại nói lên tất cả. Yến Phù Sênh ngẩn ngơ, theo bản năng sờ bụng mình, sau đó cười lên, trong mắt là mừng như điên và không dám tin tưởng.

Hài tử, ta có hài tử, là hài tử của người kia.

Chỉ là một lúc sau, Yến Phù Sênh lạnh lùng nhìn nam tử bên kia.

“Ngươi đã sớm biết…Lúc trước…”

“Đúng thế, như vậy thì sao?”

“Ngươi…!”

“Cũng không có gì khác biệt so với kế hoạch, “hài tử” của ngươi sớm muộn gì cũng “chết đi”.”

Ngực Yến Phù Sênh vì tức giận mà phập phồng, tay nắm chặt ra giường.

“Phụ nữ có thai không nên tức giận.” Đan Yếu Ly châm chọc cười, Yến Phù Sênh nhìn Đan Yếu Ly, trên mặt không có gì biến hóa.

“Ngươi quả nhiên tức giận vì Tỏa Vân.” Yến Phù Sênh ngọt ngào cười, lúc Đan Yếu Ly giật mình, nàng sờ tay lên bụng, chuyển đổi trọng tâm câu chuyện.

“Kế hoạch phải thay đổi, ta “bị” Tỏa Vân đẩy xuống nước đã là “sự thật”, chỉ có ngươi, ta và hai quân cờ kia biết, các nàng sẽ không nói ra, vì ta, cũng là vì các nàng, cho dù Tỏa Vân phủ nhận, thì ai sẽ tin? Cho dù là Quý Bội Tuyệt cũng không dám tin tưởng, tạo nên những cái này đều là do Tỏa Vân, Quý Bội Tuyệt sẽ tận lực để Tỏa Vân không chịu phạt, chỉ là không ngờ người của thiên giới tới, Tỏa Vân không thể không chịu trừng phạt, nhưng cũng không đạt tới mức ta mong muốn, bởi vì “hài tử” không “chết”, vậy nên cần thay đổi kế hoạch lần nữa.” Nàng khanh khách cười nhìn Đan Yến Ly đang giận tái mặt.

“Chúng ta là cùng hội cùng thuyền, ngươi nhớ rõ không?”

“Ta nói ta không đẩy nữ nhân kia xuống, không phải ta…” Âm thanh bén nhọn cùng với tiếng đồ vật bị vỡ: “Ngươi không tin ta…”

“Tỏa Vân…”

“…Cút ngay, ta không muốn gặp lại các ngươi, các ngươi…”

Bỗng tiếng động im bặt, một lát sau, cửa mở. Đi ra trước là ba người ăn mặc kì lạ, nhìn không ra tuổi tác của “bọn họ”, cả người đều bị y phục màu trắng bạc che đi, không để lộ ra một chút da. Trên mặt là một mặt nạ trắng đen, bên trái là hình quỷ dữ, làm người ta sợ hãi, đối lập với bên kia là một mảng từ bi an tường, dường như có thể trấn an lòng người, ba người này đều đến từ một nơi, thiên giới.

Một người trong đó thẳng tắp nhìn về phía Lạc Dịch, Lạc Dịch dường như có thể cảm thấy cả người mình bị ánh mắt phát ra từ mặt nạ quỷ dị ấy nhìn thấu, Lạc Dịch cúi thấp đầu, thân thể run run.

Lúc này, Quý Bội Tuyệt đi ra, không hề nhìn Lạc Dịch ở trong góc, thẳng tắp rời đi. Người thiên giới cũng thu hồi ánh mắt, cùng Quý Bội Tuyệt rời đi. Tiểu viện lại khôi phục yên tĩnh, bên ngoài cửa có thêm nhiều thị vệ.

Cho đến một lúc lâu, Lạc Dịch mới bình tĩnh lại, sau lưng một mảng mồ hôi lạnh. Lạc Dịch chần chờ một lúc, sau đó mới cẩn thận đẩy cửa phòng.

Phòng một mảnh âm u, thấy chủ tử nhà mình đang nằm trên giường, Lạc Dịch hoảng hốt chạy lại, phát hiện Tỏa Vân chỉ bị đánh ngất liền yên tâm. Lạc Dịch ngồi ở bên giường, suy nghĩ có chút hỗn loạn. Gần đây nghe người nói hắn mới biết chuyện, hắn chỉ là một tiểu nhân vật, hoàn toàn không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành như vậy. Lạc Dịch tin rằng Tỏa Vân sẽ không làm như vậy, hắn theo Tỏa Vân năm, như người cha nhìn đứa con lớn lên. Tuy rằng không biết vì sao gần đây thiếu niên bỗng trở nên cực đoan, nhưng là Tỏa Vân làm việc luôn có chừng mực.

Tỏa Vân nằm trên giường khẽ rên rỉ, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động:

“Thiếu gia…”

“..Ngô…Lạc Dịch…”

Tỏa Vân hơi đỡ trán từ trên giường đứng dậy, Lạc Dịch nhanh chóng đưa chén trà trong tay cho Tỏa Vân. Lạc Dịch biết Tỏa Vân có thói quen ngủ dậy phải uống một ngụm nước. Uống nước xong Tỏa Vân thỏa mãn nheo mắt lại, như con mèo con tham ăn được ăn no.

“Bọn họ đâu?”

“Rời đi được khoảng nửa canh giờ.”

“Ân…Ta ngủ lâu như vậy, đồ vô liêm sỉ, ra tay cũng không nhẹ…” Tỏa Vân nhíu mày, lập tức giãn ra: “Dù sao người đau đầu bây giờ cũng không phải ta, “Phạm nhân” có chết cũng không hối cải nga…A, thật châm chọc…”

Tỏa Vân trong lòng nở nụ cười, ta nói thật thì không ai tin tưởng, nói láo thì một đám nghe theo.

Được, vậy cứ từng bước hủy diệt đi.

Tỏa Vân nghiêng người dựa vào đầu giường: “Nếu “hài tử” kia “chết” thật thì càng hoàn mỹ hơn, tại sao nữ nhân kia lại không làm vậy a…”

“…Thiếu gia rất muốn hài tử kia biến mất sao?”

“Hiện tại không được, thời cơ đã bỏ lỡ.”Tỏa Vân thở dài: “Gần đây người của thiên giới đã xuất hiện, ta là lần đầu tiên thấy thiên giới nhân trong truyền thuyết a.”

“…Thiếu gia rất thích giáo chủ nha…”

Trong nháy mắt, mặt Tỏa Vân có chút vặn vẹo, hắn nhìn Lạc Dịch, định nói gì, cuối cùng lại không nói gì thêm. Có một số việc chẳng bao giờ cùng Lạc Dịch nói qua, Tỏa Vân đem tất cả giấu trong lòng, cố chấp đem nam tử áo xám này bảo vệ trong vòng tay mình, không để y nhìn thấy chân tâm.

“…A, Lạc Dịch, ta thích một người, chỉ biết gắt gao ràng buộc y ở bên cạnh mình, đây chính là tính cách của ta…”

Lạc Dịch rũ mắt, không nói gì nữa.

“Lạc Dịch.” Tỏa Vân ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Dịch, như là đang làm nũng: “Cùng ta nói chuyện nhiều hơn, được chứ?” Mắt thiếu niên mang theo đau đớn. Rõ ràng cũng biết, nam tử trước mắt vì sao không muốn nói nhiều với mình.

Lạc Dịch không biết làm sao, cúi đầu, Tỏa Vân nghiêng người, ôm lấy Lạc Dịch, như đứa nhỏ tìm kiếm ấm áp. Thân thể Lạc Dịch lúc đầu có chút cứng ngắc, sau đó cũng buông lỏng, như trưởng bối ôm lấy Tỏa Vân.

Rất nhanh, chờ một chút. Ta sẽ khiến tất cả mọi người vứt bỏ chúng ta. Ta không cần người khác, mà ngươi cũng chỉ cần ta, được chứ…?

Tỏa Vân cúi đầu suy nghĩ, hắn chính là tùy hứng như thế, thế giới của hắn nhỏ bé như vậy, không thể nhận thêm người khác nữa, cho dù là…Quý Bội Tuyệt, cũng không cho phép. Hắn biết thế giới Lạc Dịch chỉ quay xung quanh Tỏa Vân thiếu gia, không cần phải là tình yêu, chỉ cần y luôn tin tưởng nhìn về phía hắn, cho đến một ngày hắn có lực lượng của riêng mình, hắn mới có quyền…

Tỏa Vân nhắm mắt, che đi con ngươi không một chút ánh sáng.

Truyện Chữ Hay