Thân phận của Yến Phù Sênh ở Luân Hồi giáo bây giờ rất tế nhị, người thông minh đều nhìn ra đây là người mà Thất hoàng tử đưa tới. Mọi người đều tò mò, bàn tán đủ chuyện, có người còn nói về quan hệ giữa Yến Phù Sênh cùng giáo chủ. Cho đến khi Dung Dương lên tiếng mọi chuyện mới lắng xuống, nhưng điều này cũng làm cho thân phận Yến Phù Sênh càng thêm khó phân biệt.
Đương sự là Quý Bội Tuyệt lại không chút nào để ý, hắn chỉ phiền não tuyệt sắc thiếu niên. Vì chuyện này mà mấy ngày gần đây thiếu niên không thèm để ý đến hắn, đến vài lần cũng tìm cớ tiễn khách, người cao ngạo như Quý Bội Tuyệt sao có thể chịu nỗi, hắn cũng phẩy tay áo tức giận bỏ đi.
Giáo chủ không làm sáng tỏ, tức là chấp nhận. Trong lúc nhất thời, hơn phân nửa số thị thiếp đều đến chào hỏi Yến Phù Sênh.
“Công chúa, đây là điểm tâm do thiếp làm, hy vọng công chúa thích.” Hồng Lăng giơ lên giỏ điểm tâm. Bạch Lận cũng không thua kém, đưa lên một đĩa bánh trắng trắng: “Đây là bánh do nhũ mẫu của ta làm, tạ ơn công chúa bữa trước đã cứu mạng.”
“Không cần.” Yến Phù Sênh mỉm cười, không xa cách cũng không thân thiết. Nàng nhìn khuôn mặt ngây thơ của Bạch Lận, nếu Bạch Lận biết nàng lúc đó nhảy xuống là vì thấy giáo chủ đi qua, muốn gây ấn tượng cho giáo chủ, không biết sẽ thế nào, có còn biết ơn nàng nữa không?
“Đồ tiện nhân Tỏa Vân kia, nếu không phải…” Tựa hồ nghĩ đến sự kinh hoảng trước kia, trong mắt Bạch Lận lóe lên hận ý và sợ hãi, thấp giọng mắng.
“Bạch Lận.” Hồng Lăng quát lên, hoảng sợ nhìn Phù Sênh. Bạch Lận không cam lòng im lặng.
Yến Phù Sênh tựa hồ như không nghe thấy, nói: “Tỏa Vân bản chất cũng không xấu.” Đúng vậy, nàng đã điều tra qua, thiếu niên kia đắc tội với mọi người nhưng chưa từng khiến ai chết, ai bị thương đều sẽ được đưa tới Ngạ Quỷ Đạo chữa bệnh, thế nhưng ai cũng đều vì thế mà nhận định Tỏa Vân ác độc, điêu ngoa. Thiếu niên kia vậy mà lại luôn biết lùi biết tiến, luôn chừa cho mình đường lui, không như vẻ bề ngoài lỗ mãng tùy hứng, làm nàng không thể nhìn thấu.
“Hắn không xấu?” Bạch Lận tựa hồ muốn phản bác, nhưng thấy người đối diện là Yến Phù Sênh liền im lặng, thiếu nữ thấp giọng nói: “Nếu công chúa thay thế được tên tiện nhân kia thì tốt rồi…”
Thanh âm Bạch Lận ngày càng nhỏ, Yến Phù Sênh vẫn như trước mỉm cười, Hồng Lăng thì vẫn luôn âm thầm quan sát.
Đây mới là mục đích đi, làm nàng đối đầu với Tỏa Vân, nếu nàng thua thì chẳng qua là mất đi một đồng minh, nếu nàng thắng thì cuộc sống sau này sẽ tốt hơn. Dù sao cũng có lợi với hành động kế tiếp của nàng, những người này chắc chắn là một quân cờ tốt. Yến Phù Sênh chỉ mỉm cười, coi như chưa từng nghe thấy.
Hồng Lăng cũng cực thông minh, thấy vậy liền chuyển đề tài: “Công chúa nãy giờ cũng chưa ăn, điểm tâm này…không hợp khẩu vị?”
“Cảm tạ.” Vẻ mặt Phù Sênh tái nhợt, giọng nói mềm yếu vô lực: “Gần đây ta không muốn ăn cái gì.”
“Công chúa khó chịu?” Hồng Lăng bảo người hầu: “Tới Ngạ Quỷ đạo kêu người tới…”
“Không cần.” Phù Sênh cắt ngang lời Hồng Lăng: “Nghỉ một chút là được.” Nói xong cầm lấy điểm tâm bỏ vào miệng, bỗng nhiên mặt nàng tái nhợt, nôn khan.
“Công chúa.” Hồng Lăng và Bạch Lận cùng đứng lên, sau đó đều nhìn thấy trong mắt đối phương là sự ngạc nhiên.
“Mau, mau, kêu người ở Ngạ Quỷ Đạo đến.” Hồng Lăng đỡ Phù Sênh lên giường, nhìn người hầu dọn dẹp xung quanh, gương mặt không vui không buồn, một lúc sau thở dài.
Gió sắp đổi chiều.
Một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Phù Sênh, ngón tay mềm mại trơn nhẵn không một chút nhăn, làn da trắng bệch có thể nhìn thấy mạch máu bên dưới. Chủ nhân của đôi tay ấy mang theo mặt nạ, gương mặt vô cùng âm trầm, một mắt bị che khuất.
Người nọ thu tay về, Yến Phù Sênh nhìn nhìn, mang theo một tia thăm dò. Người nọ nhàn nhạt trả lời: “Công chúa không cần lo lắng, chỉ là bị cảm lạnh.”
Hắn kêu người hầu lại, đưa đơn thuốc, sau đó rời đi, không thèm nhìn Yến Phù Sênh.
“Tạ ơn Đan đạo chủ.” Yến Phù Sênh không để ý hành động vô lễ của nam tử, nói lời cảm ơn. Nam tử cũng không dừng bước, tựa như không nghe thấy gì, một mạch rời đi.
Rời khỏi nhã các, nam tử đi tới “Lam cung”— Ngạ Quỷ đạo.
Vào Lam cung, nam tử liền nhìn thấy Quý Bội Tuyệt, bên cạnh còn có hai người, một là Dung Dương, còn lại là từ Địa Ngục Đạo đi ra, bộ dáng như vừa khỏi bệnh nặng, Tiêu Phong Chích.
Nam tử quỳ gối hướng Quý Bội Tuyệt:
“Ngạ Quỷ Đạo đạo chủ Đan Yếu Ly, gặp qua giáo chủ.”
Quý Bội Tuyệt không cười như trước, ánh mắt phức tạp: “Nói đi.”
“Bẩm giáo chủ, Yến Phù Sênh quả thực mang thai, xem chừng được bốn mươi ngày, có thể là cốt nhục của giáo chủ, muốn biết rõ phải đợi sinh ra mới kiểm tra được.”
Quý Bội Tuyệt im lặng, nhìn Đan Yếu Ly, không biết đang nghĩ gì. Sau phất phất tay, gương mặt uể oải. Đan Yếu Ly đứng dậy, bước qua bên cạnh Tiêu Phong Chích.
“Nói đi.” Quý Bội Tuyệt lại một lần nữa nhắc lại, lần này là với mọi người.
“Chúc mừng giáo chủ…” Dung hơi nghiêng người, ôn hòa cười: “… có được tế tử…”
——–
Không ai biết Luân Hồi Giáo có từ lúc nào, có lẽ là rất lâu rồi, ban đầu chỉ là một giáo phái nhỏ, sau càng lớn dần, trở thành bá chủ một phương.
Giáo phái như vậy, hiển nhiên truyền xuống một ít quy củ. Trong đó có một cái khó hiểu nhất là: Đứa con đầu tiên của Luân Hồi Giáo giáo chủ phải đưa vào thiên giới. Thiên giới là đạo là đặc biệt nhất ở Luân Hồi Giáo. Nó gần như độc lập với Luân Hồi Giáo, trách nhiệm duy nhất là bảo vệ cấm địa của giáo — Thần Mộc. Luân Hồi Giáo không có quyền sai sử thiên giới nhân, thiên giới nhân cũng không được tham dự vào việc riêng của Luân Hồi Giáo, trừ khi có dịp đặc biệt.
Đứa con đầu tiên của giáo chủ được đưa vào thiên giới nhân gọi là tế tử, không ai biết tình trạng sau này của chúng. Không có tế tử, giáo chủ sẽ không được thiên giới thừa nhận, không được lưu danh vào sử sách. Trước đây Quý Bội Tuyệt vẫn không có con nối dòng, vậy mà hiện nay người mang thai lại là…
Nghĩ đến thiên giới, Quý Bội Tuyệt nheo mắt lại, tâm tình không tốt chút nào. Dung Dương đứng bên cạnh, chỉ đành cười khổ.
“Giáo chủ, vô luận cái thai Thập Lục công chúa đang mang có phải con giáo chủ không, chúng ta cũng phải bảo vệ nàng an toàn tới lúc sinh…”
“Vậy a…”
Quý Bội Tuyệt nặng nề cười.
“Vậy phải thỏa thích chờ mong thôi, tế tử của ta…”
Một đêm sau đó, địa vị của Yến Phù Sênh chuyển biến rõ rệt, tất cả mọi người đều biết Phù Sênh mang thai đứa con nối dòng của giáo chủ. Có thể nói bây giờ Yến Phù Sênh chỉ cần hắt hơi cũng làm người trong Ngạ Quỷ Đạo lo đến sốt ruột.
“Công chúa, người đi chậm thôi, công chúa đang mang thai, không nên sơ suất.”
“Được rồi.” Yến Phù Sênh nhàn nhạt cười, cước bộ càng thêm thong thả. Xung quanh vẫn là một đám ái thiếp, chỉ có ở xa xa là một đám thị vệ đang dõi theo, có thể thấy Yên Phù Sênh rất được coi trọng.
“Hôm nay Yên tỷ tỷ làm một chút bánh ô mai, công chúa chắc chưa ăn gì, những cái này có thể giúp công chúa lót dạ nha.”
“Cảm ơn.”
“Nha, nơi này là…” Lời nói của Bạch Lận khiến Phù Sênh chú ý, nhìn xung quanh, thì ra đây là nơi Tỏa Vân hay ngắm hoa.
“Nơi này là nơi công chúa đã cứu Bạch Lận …” Bạch Lận nhìn cái hồ, gương mặt đầy sợ hãi và tức giận: “Bạch Lận lần thứ hai tạ ơn công chúa.”
“Không cần…”
“!”
Đột nhiên cả đám thê thiếp rối loạn, để lộ vẻ mặt hoảng sợ. Yến Phù Sênh nhìn qua, cách đó không xa là một hồng y thiếu niên, y phục màu đỏ rực như cắn nuốt hết tất cả màu sắc trong trời đất. Thiếu niên ngồi trong đình, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía bên này, đằng sau vẫn là người hầu mặc áo xám canh giữ bên người thiếu niên.
Yến Phù Sênh vẫn mỉm cười, bước đi không chút nào thay đổi hướng thiếu niên đi đến, đám thê thiếp cũng đi theo sau, dường như tin rằng chỉ có người trước mắt này mới có thể đối đầu với thiếu niên.
Yến Phù Sênh, người gần đây được bảo vệ cẩn mật, dẫn theo đám thê thiếp cùng người hầu, bước ngang qua thiếu niên, tựa như thiếu niên không hề tồn tại, nhất thời, tất cả mọi người đều có vẻ vui vẻ, hãnh diện.
“Yêu.”
Hình như bị những đám thị thiếp này bỏ qua làm tức giận, Tỏa Vân cao giọng:
“Có chủ mới liền quên chủ cũ a, đúng là một đám chó.”
Yến Phù Sênh dừng lại, đám thị thiếp cũng dừng lại, nàng nhìn gương mặt Tỏa Vân đang tức giận, cho dù như thế vẫn xinh đẹp khiến người ta lưu luyến quên hết tất thảy.
Yến Phù Sênh nhàn nhạt nói: “Ta không phải là chủ, các nàng càng không phải là chó.”
“Hảo, hảo…” Tỏa Vân đi xuống, đứng trước mặt Phù Sênh: “Vậy ngươi nói các nàng là cái gì…?”
Không đợi Phù Sênh nói, Tỏa Vân dường như ngửi thấy mùi hôi thối gì đó, cau mày bịt mũi.
“Rõ ràng đều mang mùi ghê tởm buồn nôn. Cút ngay, bọn chó!”
Rất nhiều người sợ hãi lui về sau, chỉ còn Bạch Lận và Hồng Lăng đứng bên cạnh Phù Sênh, Bạch Lận cúi đầu che đi tia hận ý, còn Hồng Lăng thì cả người run nhè nhẹ.
Tỏa Vân mỉm cười: “Nhìn xem, những con chó này…thật là nghe lời.”
Những người lui về sau đều hiện lên phẫn nộ, nhìn về phía Phù Sênh. Phù Sênh bình tĩnh nói: “Ta không biết, ta chỉ muốn nói một câu.” Phù Sênh dừng lại một chút: “Mắt chó thì thường coi thường người.”
“Ngươi….!”
Chưa từng bị ai ngầm mắng như vậy, Tỏa Vân tức giận, Phù Sênh nhìn Tỏa Vân, hình như Tỏa Vân giơ tay, định làm gì, sau đó ngừng lại, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng…Phù Sênh mỉm cười, có lẽ Quý Bội Tuyệt đã nói gì đó với Tỏa Vân, hoặc là, ra lệnh cái gì…
Không thể đánh kẻ đầu sỏ, Tỏa Vân đem tức giận phát tiết lên đám thị thiếp xung quanh.
“Ngươi!” Tỏa Vân tức giận chỉ vào một thị vệ: “Đem đám người này đuổi đi cho ta, vĩnh viễn!” Thanh âm gần như là thét chói tai.
Thị vệ vẫn như trước không nhúc nhích, nhiệm vụ của hắn chỉ là bảo vệ, không phải nghe lời người khác.
Tỏa Vân bị sự trầm mặc này làm sững sờ, ngây ngốc tại chỗ, dường như cả thế giới chỉ còn mình hắn, cô độc. Như ý thức được điều này, Tỏa Vân xoay người, phất mạnh tay áo, đi lướt qua Phù Sênh, lại như là đang chạy trối chết.
Chỉ là có việc ngoài ý muốn, có tiếng người thét chói tai, Tỏa Vân quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy góc áo Yến Phù Sênh trên không trung, trên lan can là vũng máu nhìn ghê người.
“Rầm———.”
Bọt nước văng lên, thị nữ thét chói tai, thị vệ nhảy xuống, cứu Yến Phù Sênh lên, máu từ vạt áo nàng chảy ra.
Thị vệ lạnh lùng nhìn Tỏa Vân, đầy khinh thường, sau đó ôm người đi về hướng Ngạ Quỷ Đạo, mọi người sau khi thị vệ rời đi, cũng căm hận nhìn Tỏa Vân, sau đó đuổi theo thị vệ.
Thấp giọng mắng, một thị thiếp “không cẩn thận” đụng phải Tỏa Vân, đem điểm tâm đổ đầy người Tỏa Vân, gương mặt hiện lên khoái ý, bởi các nàng biết: Tỏa Vân xong rồi.
Cho đến khi mọi người rời đi hết, không gian chỉ còn lại tịch mịch, Tỏa Vân vẫn ngây ngốc đứng đó, tóc dài che đi biểu tình trên mặt. Lạc Dịch nhỏ giọng khẽ gọi:
“Thiếu gia…”
Tỏa Vân run rẩy, nhìn phía sau giống như đang khóc, nhưng mà, tiếng cười như có như không lại lan tỏa trong không khí.
“A…A..”
Tỏa Vân cười, như dùng hết khí lực để cười, cười thật lớn, tay ôm bụng, cười như sắp chảy ra nước mắt.
“…A…A”
Như là cười xong rồi, Tỏa Vân đứng thẳng dậy, thở dài một hơi:
“Tiêu…Không, Yến Phù Sênh, thật sự là hảo thủ đoạn a…”
Hắn lại một lần nữa nheo mắt, khẽ cười:
“Thật là một buổi diễn đặc sắc, để đáp lại, ta nên biểu diễn một ít, không phải sao?”