Ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng vào mắt cô chói lòa. Tara đưa tay lên cố chặn lại những tia nắng ngoan cố.
Giọng Lora vang lên khắp căn phòng hệt như ánh sáng lúc nãy cũng vừa kịp ùa vào len lỏi khắp các ngõ ngách. “Tara, hôm nay là ngày đẹp nhất từ trước tới giờ đó. Thực sự ta không nghĩ rằng mình đã từng trông thấy ngày nào đẹp hơn.” Bà đứng cạnh tấm rèm vừa được kéo ra.
Lora đến bên giường và ngồi xuống. Tara vỗ vỗ tay lên mặt hòng xua đi cơn ngái ngủ chưa kịp tan biến. Cô đã ngủ rất ngon lành. Suốt bốn đêm liền kể từ lúc mới đến chưa khi nào cô ngủ ngon đến thế. “Lora, cháu vẫn chưa muốn dậy đâu.”
“Đừng có ngốc nghếch nữa. Cháu không thể giam mình trong căn phòng này mãi được. Ta cấm.” Lora mỉm cười. “Vả lại, cứ nhởn nhơ trước mặt con trai ta sẽ khiến nó đau khổ hơn là cứ ở rịt trong đây như thế này đấy.”
“Bác nghĩ vậy ư?”, Tara thích tận mắt chứng kiến Duncan đau khổ.
“Ta tin chắc như vậy.” Lora đứng bật dậy ra khỏi giường hệt như một người có số tuổi chỉ bằng nửa bà. “Trước hết, mình hãy để ánh nắng vào phòng cho ấm đã. Dù có ánh nắng mặt trời thì mùa hè ở đây cũng không giống với xứ sở của cháu.” Lora thoăn thoắt tiến tới lò sưởi, cho củi vào rồi mở lòng bàn tay ra. Lửa từ hư không cháy lên bập bùng.
“Sao bác làm vậy được?”, Tara hỏi, sửng sốt khi trông thấy phép màu đó lần nữa. “Cháu cũng đã thử một lần. Và thấy người cứ muốn lả đi ấy.”
“Phải tập luyện cháu à, và cần chút kỹ năng nữa. Ta sẽ dạy cháu.” Bà mở cửa vừa đúng lúc mấy cô hầu gái xuất hiện. “Hãy sẵn sàng cho một ngày mới nhé.”
Hai thanh niên khiêng một chiếc rương vào phòng. Bên trong chứa rất nhiều váy áo. Nếu làm phép so sánh nhỏ thì những quần áo cô mặc ở thế kỷ hai mươi mốt chẳng thể nào bằng.
Lần lượt từng cái một, mấy cô hầu gài xếp thành từng chồng tùy theo loại. Một số cần phải sửa. Số khác có màu sắc Tara không thích và cũng không hợp với màu tóc của cô. Cuối cùng bọn họ cũng chọn ra được cho cô mật chiếc đầm để mặc hôm nay.
Mấy cô hầu gái nhanh chóng sửa sang lại cho vừa người cô. Tara tắm rửa, chải răng và sấy khô tóc xong cũng là lúc họ hoàn thành công việc của mình.
Chiếc đầm được làm từ chất liệu coton và len. Màu nâu đen rất hợp với mái tóc của cô và những đường viền vàng óng làm toát lên vẻ tao nhã thanh lịch thường thấy trong các dịp lễ lạt tiệc tùng. Tara phải thừa nhận là chiếc đầm rất lộng lẫy. Cứ đau khổ nữa đi Duncan. Cô thầm nghĩ khi nhìn mình trong gương.
Lora hài lòng dắt cô ra khỏi phòng.
Bữa ăn sáng gia đình bị gián đoạn khi cả hai bước vào.
Ian đã biết từ trước Lora định làm gì và cảm nhận sự hiện diện trước cả khi họ xuất hiện. Fin giương mắt nhìn và buông nĩa xuống khi đang định đưa thức ăn lên miệng. Những thành viên khác hết sức tò mò nhìn cô gái đã gây ra nhiều bàn tán và căng thẳng ở pháo đài lâu nay.
Duncan, nhân vật cuối cùng nhận thấy có gì đó bất bình thường, anh quay người lại khi ai nấy đều bỗng trở nên im bặt.
Lora nắm cánh tay Tara để giữ cô tập trung. “Tara, ta muốn cháu gặp gia đình ta. Amber là út nữ, lên mười.” Amber đứng lên nhún gối chào.
“Cian, đang cố không nhỏ dãi vào đồ ăn kia mười sáu tuổi.” Cian trừng mắt nhìn mẹ trước khi đứng lên khẽ cúi chào. Tara bắt đầu thấy lúng túng trước những ánh nhìn chằm chằm từ phía các thành viên trong gia đình.
“Myra, trưởng nữ, mùa xuân rồi là sinh nhật lần thứ hai mươi mốt. Ta tin chắc là hai con sẽ hợp tính nhau.”
Myra đứng lên, nhưng thay vì cúi chào, cô ngẩn đầu mỉm cười, “Thật vui vì cuối cùng cũng gặp được chị.” Cô khẽ liếc mắt sang mẹ khiến Tara tin chắc vụ này đã được tập dượt trước. Nhưng có là gì thì điều đó cũng đã thể hiện sự chân thành rồi.
“Còn đây, dĩ nhiên là cháu đã gặp Finlay và Duncan rồi.”
Fin định mở miệng nhưng bị Tara cướp lời. “Tôi chưa sẵn sàng nói chuyện với cậu.” Toàn bộ chuyện này có phải lỗi tại cậu ta đâu.
Tara đưa mắt về phía Duncan. Nét mặt anh ta có vẻ lo lắng và lởm chởm râu ria.
“Gì thế này?” Tara sờ lên cằm mình, ám chỉ chỗ râu quai nón không cạo kể từ lần cuối gặp cô.
Anh đưa tay lên xoa xoa hàm râu. “Bình thường anh vẫn để thế này khi không… đi đâu xa.”
Khá quyến rũ đấy, nhưng cô không nói ra. “Tôi nghĩ chắc cũng sẽ có người thích vẻ ngoài kiểu Brad Pitt đó.”
“Brad Pitt là ai?”. Duncan hỏi.
“Anh không biết đâu.” Không thành vấn đề, em không ở đủ gần để cào cấu anh được. Cô hắng giọng, thấy tự tin hơn. “Anh có từng nghe nói đến tăm vòi sen chưa, Duncan? À quên nữa. Lúc này hệ thống nước trong nhà chưa được phát minh mà. Đấy là một trong những tiện nghi mà anh đã tước ra khỏi cuộc đời tôi.” Cô nhận được cái gật đầu ủng hộ từ Lora. “Người anh bốc mùi hệt một cái quán trọ ấy. Có thể mẹ anh không phiền nhưng tôi thì có đấy.”
Mấy người em của Duncan cố hết sức để nhịn cười. Ngay cả Ian cũng không thể kìm được.
Dù những lời cô nói đầy ý châm chọc nhưng Tara cảm thấy được Duncan vừa trút gánh nặng ra khỏi vai. Sự kết nối của họ thật dữ dội, cô gần như thở ra khi anh mấp máy môi cười tủm tỉm.
“Tara đúng đó Mathair”, anh nói với mẹ mình bằng tiếng Gaelic. “Có lẽ con nên đi tắm và thay quần áo thôi.”
Lora không nói gì, và mọi người tròn mắt trông theo anh con trai trưởng đứng lên ra khỏi phòng ăn. Cánh đàn ông ngồi xuống sau khi chờ phụ nữ an tọa.
Một cuộc trò chuyện vui vẻ nổ ra ngay sau đó.
Ngoại trừ Finlay, cậu cứ trân mắt nhìn, tủm tỉm cười với ánh mắt lấp lánh tinh quái.
Còn Duncan thì đang giằng co với quyết định có nên cạo mặt hay không. Thực ra anh cũng đã làm thế trước chuyến du hành vào thế kỷ hai mươi mốt để dễ bề trà trộn. Giờ đây, anh soi gương và nghe Tara thề sẽ không đến gần anh. Lật lưỡi dao cạo trong lòng bàn tay, anh đắn đo suy nghĩ.
Anh vừa tắm vừa nghĩ về những lời của Tara. Việc cô xuất hiện vào bữa ăn sáng hôm nay đã trả lại nụ cười trên môi anh. Anh biết đám mây u ám bấy lâu vẫn treo lơ lửng trên mối quan hệ giữa hai người giờ đây đã tan loãng đi phần nào.
Được bao phủ trong làn nước mát lành, mắt anh lờ đờ sụp xuống. Thật dễ dàng đánh một giấc say sưa khi mà mối lo ngại về việc Tara sẽ rời bỏ nơi này không còn hành hạ anh nữa.
Tara không hề nghĩ sẽ có thể thích nghi được với cuộc sống ở Scotland thời trung cổ. Vậy mà ngược lại, cô chỉ cần một thời gian ngắn.
Ngay lúc bản thân sắp sửa bước vào cuộc sống giảng đường và công việc thực tập ở bệnh viện thì cô rơi vào một kiểu trường học hoàn toàn khác.
Trường học nhà MacCoinnich.
Như Lora đã nói, Tara và Myra trở nên thân thiết nhau hơn cả chị em. Myra say sưa với những câu chuyện của Tara về thế kỷ hai mốt. Cô gái vốn ham hiểu biết, khát khao những kiến thức về cuộc sống trong tương lai.
Tara bỏ thời gian quan sát cách người ta đối đãi với nhau. Cô học hỏi những nguyên tắc, điều gì nên làm và không nên làm. Myra là cuốn bách khoa toàn thư “bỏ túi” về thế kỷ mười sáu của Tara.
Phụ nữ mặc váy hầu hết thời gian trong ngày. Điều này không khiến Tara ngạc nhiên, nhưng để làm quen với nó lại là chuyện hoàn toàn khác. Cô thèm sự thoải mái đơn giản của quần soóc và áo thun. Mỗi tối khi chỉ một mình trong phòng, cô liền thay ngay bộ quần áo thế kỷ hai mốt.
“Tại sao ai cũng cúi chào cha em thế?”, Tara hỏi Myra trong khi hai chị em đang xem binh lính tập luyện.
“Cha em là Lãnh chúa vùng này mà.”
“Vậy là sao? Giống như Vua ấy hả?”
Myra cười phá lên. “Có thể cha em đôi lúc cũng nghĩ vậy thật, nhưng không. Ông chỉ nắm giữ quyền hành ở chỉ vùng này mà thôi, ông ấy và các anh trai em.”
“Ai ban cho ông chức tước đó?”
“Có thể chị sẽ nghĩ là do ông nội em ban cho, nhưng thực tế ông ấy tự mình có được. Cha em đã bảo vệ vùng đất này khỏi sự chiếm đoạt của những kẻ khác. Mặc dù không thường xuyên như trước.”
Tara lo lắng nhìn Myra. “Ý em là bất cứ lúc nào cũng có ai đó thừa dịp tấn công và tước đoạt tất cả mọi thứ nơi đây ư? Họ đánh nhau để đạt được điều mình muốn ư?”
Myra cố nén cười. “Aye. Nhưng chị đừng lo. Gia đình em rất mạnh. Binh lính ở đây sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để giữ lãnh thổ này không rơi vào tay kẻ khác.”
Dẫu vậy Tara vẫn cứ lo ngay ngáy. Bị vây hãm nghe có vẻ rất bí hiểm trong một cuốn tiểu thuyết nhưng ngoài thực tế chẳng lãng mạn gì sất dù chỉ một chút.
Myra giải thích rằng người làng nhờ cậy vào nhà MacCoinnich về việc cai quản và gìn giữ an ninh. Ian và Lora thường tổ chức các cuộc họp toàn bộ dân làng. Và khi cần họ cũng đứng ra làm quan tòa phân giải các vụ bất đồng.
“Làm cách nào em quen được với tất cả mọi người thế?” Tara duỗi chân ra lên chiếc ghế băng. “Chị không thể đi đâu mà không đụng phải ai đó.”
“Trước ngày hai anh trai em bắt đầu chuyến du hành vào tương lai chuyện còn tệ hơn cơ. Suốt ngày đêm lúc nào cũng có thể thấy đám kỵ sĩ và lính tuần tra ở sảnh chính.”
“Tất cả luôn ư?” Tara nhìn xuống hơn hai mươi binh lính trong sân. Ai nấy đều mang gươm nặng trịch và mồ hôi nhễ nhại. Mùi của Dunacan cô không khó chịu nhưng những người khác thì… “Hy vọng họ có tắm rửa.”
“Không đâu.”
“Gì gớm vậy.”
Myra khúc khích cười. “Thỉnh thoảng mùi rất khiếp.”
“Chắc chị nên tạ ơn Chúa vì không đến đây vào thời gian đó.”
“Cha em cần không gian riêng tư cho gia đình, vì nhà em khác với những nhà khác. Nếu chị mà đến chơi một nhà hàng xóm nào đó ở mạn Bắc xem, sảnh chính lúc nào cũng đầy đàn ông.”
“Người ở đây không ngại việc bị đối xử khác biệt sao?”
Myra gật đầu. “Em nghĩ họ cũng thích được riêng tư, như chúng ta thôi.”
Tara giã gãi mũi một trong mấy con chó đang chạy lăng quăng bên cô. “Họ biết gì về chị?”
“Rằng chị đang được Duncan che chở.”
“Còn thế nữa”, Tara cười mỉa mai.
Myra nói tiếp, “Họ nghĩ chị bị mất trí sau cái chết của một người nhà. Họ được yêu cầu không được đến gần chị lúc này. Vì sẽ không biết giải thích như thế nào về giọng nói của chị. Ngay cả khi chị đến từ làng lân cận thì âm giọng cũng không khác đến thế. Chị không được cho ai biết mình là ai đâu đấy.”
“Chị biết. Mẹ em dặn rồi.”
“Chị thử nói một số từ như người ở đây xem, aye – nay chẳng hạn.”
Tara mỉm cười cầm tay Myra. “Đừng có lo về chị nữa đi, em gái. Chị biết mình phải làm gì mà.”
Myra chun mũi. “Nghe giống giọng Scotland nhiều rồi đấy. Em nghĩ tốt nhất chị cứ nói giọng chị như lâu nay. Nhà em không muốn binh lính nghĩ chị là một gián điệp đâu.”
Tara bật cười.
Myra đứng dậy. “Em phải qua chỗ Amber xem con bé học hành ra sao đây. Chị đi cùng không?”
Tara vội lia ánh mắt sang Duncan và Fin đang đối mắt nhau. “Nếu em không phiền thì chị muốn ở lại đây. Chị cần ở một mình chốc lát.”
Myra gật đầu rồi đi khỏi.
Duncan và Fin đúng là một cặp chiến binh ăn ý. Hàng ngày hai anh em vẫn dạy và luyện tập kỹ năng chiến đấu cho nhuần nhuyễn. Các gia đình kỵ sĩ làng lân cận cũng gửi con trai họ đến đây để học.
Duncan cầm thanh gươm thật dễ dàng. Anh giơ nó lên cao quá đầu mình và xoay người khắp mọi hướng như thể cùng một lúc phải đối mặt với kẻ thù tấn công tứ phía. Không một ai nhanh và khéo léo hơn anh. Nếu kỹ thuật dùng gươm không giúp anh nổi bật trong đám đông thì khuôn mặt được cạo sạch sẽ giúp anh đạt được điều đó. Anh vẫn cạo râu mỗi ngày kể từ hôm cô ló mặt ra khỏi phòng cách đây ít tuần. Dù bị những người đồng trang lứa trêu chọc và chế nhạo nhưng anh cứ mặc kệ.
Tara tụt xuống khỏi ghế băng tiến lại gần để nhìn cho rõ hơn.
Thỉnh thoảng Tara bắt gặp anh nhìn cô hay có cảm giác anh đang cố đọc suy nghĩ của mình. Lora đã chỉ cô vài chiêu ngăn không cho anh làm được điều đó. Hễ Tara cảm thấy Duncan tìm cách lẻn vào đầu mình, cô lập tức nghĩ ngay đến một con sông đang chảy hoặc một dòng nước nào đó.
Có lúc cô mường tượng ra một con vật đang nô đùa hay chạy nhảy. Những kiểu suy nghĩ như vậy ngăn không cho anh tiếp cận điều cô thực sự nghĩ tới và khiến anh bối rối. Thậm chí cô còn đi xa hơn bằng cách hát những bài nhạc rock trong đầu. Mỗi lúc như thế anh thường lộ rõ vẻ lúng túng khi cô đứng đủ gần để nhìn thấy nét mặt anh.
Chẳng hạn như lúc náy, khi đang mải mê tập luyện nên anh không để ý đến sự có mặt của cô. Hay ít nhất là cô hy vọng vậy. Phớt lờ anh cả ngày cũng chẳng được lợi lộc gì, mà bây giờ để anh biết cô quan tâm đến việc hàng ngày anh làm gì thì uổng cái công lâu nay làm mình làm mẩy.
Thế nên cô ngồi dưới bóng râm tỏa ra từ tháp chính, hát bài Green Day và xem đám binh lính tập luyện đến vã mồ hôi.
Cuôc đời thế này kể ra cũng còn tốt chán.
Ian quan sát vợ ngồi tỉ mẩn với công việc may vá của bà. “Từ hôm đó đến giờ hai đứa có nói với nhau lời nào không?”
“Ồ, một vài từ gì đấy, chỉ khi nào không thể không nói thôi.”
“Chắc ta phải chấm dứt chuyện vớ vẩn này mới được. Đám binh lính đã bắt đầu xầm xì to nhỏ rồi đấy. Jacob hỏi liệu cậu ta có tán tỉnh con bé được không.”
“Thì mình cứ bảo là Duncan đang theo đuổi con bé, tùy nó muốn làm sao thì làm để mọi người có thể tin được.” Bà cắt chỉ và đổi một sợi màu khác.
“Nó làm điều đó thế nào được nếu như hai đứa không chịu nói chuyện với nhau chứ?”
“Tara cần có thời gian, mình ạ. Để con bé tin thằng Duncan thêm chút nữa.”
“Ta không khi nào kiên nhẫn bằng mình cả.”
Lora gật đầu đồng tình. “Mình là con một mà, nên thiếu kiên nhẫn cũng phải.”
Đấy là một câu chuyện đã qua, nhưng cứ bị nhắc đi nhắc lại suốt. “Ta mệt mỏi rồi, Lora. Ta muốn trông thấy bọn trẻ yên bề gia thất.”
“Mình cứ làm như thần chết gọi đến nơi ấy. Cả mình và em đều biết đó là không thể mà.”
Ông đưa tay lên cào cào mớ tóc đã chớm bạc. “Myra cũng đã qua tuổi cập kê rồi. Chẳng hiểu ra sao nữa, lúc chúng ta bằng tuổi con bé, thằng Duncan đã gần lên hai còn Fin thì chuẩn bị chào đời rồi.”
Lora rời mắt khỏi chỗ đồ thêu nhìn lên chồng chăm chú. Nỗi lo toan và căng thẳng khiến nét mặt ông khắc khổ. Bà dẹp chỗ đồ thêu sang một bên rồi đến gần ông. “Mình à, đừng quá bận lòng về chuyện này nữa. Em đã trông thấy con chúng ta đứa nào cũng sẽ gặp chuyện tốt đẹp hết. Đức lang quân của Myra sẽ xuất hiện. Ép con bé kết hôn lúc này là không nên, mình biết điều đó mà. Nếu mình cứ lo lắng vô ích thì chỉ tổ làm mất đi những năm tháng quý giá bên các con mà thôi.”
“Ta sẽ làm gì nếu không có mình nhỉ?”
Bà ngả đầu vào lòng chồng và cảm nhận bàn tay ông lùa vào tóc mình. Bà mong ông thôi lo lắng về những điều nằm ngoài vòng kiểm soát. Vì niềm tin của mình, bà cố không để ông hay cảm giác bà vẫn mang nặng trong lòng kể từ lúc Tara xuất hiện. Lora biết những ngày tháng vui vẻ chẳng còn được là bao, vì tình trạng hỗn loạn sẽ sớm quay trở lại.
Lora không thể xua tan cảm giác rằng có điều gì đó đang đến gần.
Rất tàn khốc.
“Anh định cho cô ấy bao lâu đây?”, Fin hỏi trong khi thở hổn hển sau cuộc đọ kiếm với anh trai.
Duncan nốc một ngụm rượu từ cái cốc của mình. “Cô ấy muốn bao lâu cũng được.”
“Suốt mấy tuần hai người cứ vờn nhau hoài. Ngay cả đám binh lính cũng có lời ra tiếng vào rồi đấy.” Cậu hạ giọng để cuộc nói chuyện giữa hai anh em không ai nghe được.
“Chính xác là họ nói những gì?”
Fin không chắc mình nên kể bao nhiêu là vừa. “Họ hỏi liệu có thực là anh đã cầu hôn cô ấy chưa hay đó có phải là tình nhân của anh không.”
Duncan quắc mắt nhìn em trai khiến cậu bất ngờ, ánh mắt anh lóe tia giận dữ. “Đồn đại kiểu đó có thể làm tổn hại đến thanh danh của Tara. Ai dám tra vấn anh?”
“Bình tĩnh nào.” Fin nhác thấy một chiếc váy màu be lấp ló nơi bóng râm. “Anh phải biết người ngoài nhìn vào sẽ như thế nào chứ. Cả hai người đâu có vẻ gì là một cặp đôi hạnh phúc.”
Fin phác nhanh trong đầu kế hoạch giúp cho cặp đôi đang bị nhòm ngó xích lại gần nhau hơn. “Em chắc là nói chuyện chẳng được gì đâu. Này. Đấu gươm đi.”
Thấy chán nản, và muốn được vận động, Duncan đấu gươm với em trai. Anh đã tiêu hao một ít năng lượng cần thiết.
Hai anh em vờn quanh nhau, luyện tập bài đỡ và tránh đòn. Duncan hai lần đẩy em trai mình vào thế không thể chống cự. “Bao lần ở thế đó em cũng đều nấn ná. Bất kỳ kẻ thù nào cũng có thể nhận ra đấy là điểm yếu của em chỉ trong vòng vài phút.” Duncan chìa tay giúp em trai đứng lên.
Họ bắt đầu lại.
Vừa thở hổn hển vừa vờ như bị ông anh chiếm ưu thế, Fin liếc nhìn qua vai Duncan nói, “Cô ấy đang xem anh em mình đấy.”
Mất tập trung, Duncan vụt lia mắt nhìn quanh quất đến khi trông thấy mới biết Fin đang nói về Tara.
Fin ra đòn và thắng anh trai. “A… giờ thì em đã biết điểm yếu của anh rồi nhé.”
Họ lại quần nhau. Trận đấu mỗi lúc một dữ dội hơn. “Đàn bà không thích thấy người đàn ông của mình đau hay bị thương đâu. Em tự hỏi không biết cô gái của anh sẽ phản ứng như thế nào nếu anh bị ngã nhỉ? Đương nhiên là cú ngã phải trông thật ra trò.”
“Chắc cô ấy sẽ cảm ơn người nào quật ngã được anh đấy.”
Fin đưa khiên đỡ cú đánh của Duncan. “Có thể. Cách duy nhất để biết được điều đó đây này.” Không để đối phương kịp phản ứng, cậu tung một cú đá vào chân khiến Duncan khụy xuống rồi chĩa mũi gươm vào anh. Bình thường cậu chỉ để cách người vài phân. Nhưng lần này Fin đâm vào vừa đủ để làm sướt da và khiến ông anh trợn mắt bất ngờ, vừa đủ để khiến một chút máu rỉ ra.
Và đủ để khiến một tiếng thét cất lên từ bóng râm của tháp chính.
Tara chạy ào tới, tay túm váy cao tới đầu gối. Cô gạt Fin sang một bên. “Tránh ra nào, đồ to xác ngốc nghếch này.”
Đám binh lính đứng dạt cả ra. Tara ngồi bệt xuống đất, không kể gì đến việc váy có thể bị vấy bẩn hay dáng ngồi kém đẹp của mình.
Cô phủi phủi bàn tay chảy máu của Duncan đang cố ép chặt vào mạn sườn. “Có đau lắm không?” Cô đẩy lớp áo giáp ra để nhìn cho rõ hơn, nhưng không tìm thấy máu chảy từ đâu. Cô cuống cuồng săm soi trong mớ quần áo.
Duncan nhìn chăm chăm vào đỉnh đầu Tara. Người cô tỏa ra mùi hoa hồng. Bàn tay chạm vào tay anh mềm mại, giọng cô đầy lo âu. Anh đưa mắt nhìn em trai gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Đám binh lính chăm chú quan sát khi Tara cố giúp Duncan đứng lên. “Cần phải đưa anh ấy ra khỏi chỗ này.”
Fin phụ một tay đỡ anh trai đứng dậy trong khi cố nén cười.
“Cậu làm thế đủ rồi đấy. Lần sau phải cẩn thận hơn mới được. Để dành những cú tấn công đó cho những ai đáng bị như vậy.”
“Aye, thưa tiểu thư.” Fin cúi người làm kiểu.
Tara trông thấy đám binh lính tụ lại một chỗ trố mắt nhìn, “Cuộc vui tàn rồi đó, mấy chàng cao bồi. Sao không quay lại công việc của mình đi?”
Đám binh lính nhìn theo cô. Daniel, người bạn thân tín của Finlay, quay lại hỏi, “Cao bồi là gì?”
Fin bật cười lắc đầu, “Sao tôi biết được.”