Tấm thảm lót sàn bắt đầu hình thành một chỗ trũng. Dù Tara có ngồi xuống bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không lần nào lâu hơn quá vài phút. Cũng may căn phòng đủ rộng để có thể đi tới đi lui.
Cô nghe tiếng người qua lại bên ngoài. Khi Duncan đi ngang qua, ý nghĩ của anh xâm nhập vào đầu cô và cô lớn tiếng quát, “Cút xuống địa ngục đi.”
Không ai nói chuyện với Tara. Ngay cả người hầu ở trên lầu có nhiệm vụ mang đồ ăn đến cho cô cũng không hề hé môi. Cô gái tội nghiệp đó cứ cúi gằm mặt xuống sàn mỗi khi bước vào phòng. Tara để ý thấy cô gái cứ len lén nhìn từ khóe mắt. Vì không chịu những chiếc váy sắp sẵn cho mình, Tara nghĩ chắc cô này tò mò với chiếc quần soóc và áo thun cô đang mặc.
Bên ngoài phòng, Tara nghe thấy cô hầu gái nói chuyện với Lora. Hai người nói lào xào với nhau về việc cô ăn và không ăn thức ăn gì.
Lora nghiêm giọng dặn không được tiết lộ cho ai biết những gì trông thấy trong phòng Tara.
Tara lắc đầu không muốn nghe thêm, thay vào đó tiếp tục nghĩ cách trị Duncan về cái tội lừa gạt.
“Sao anh không nói cho cô ấy biết?”, Fin hỏi trong khi kê lưỡi gươm vào hòn đá mài.
“Tara đâu có cho anh cơ hội. Thêm nữa, nếu mà nói hết ra cùng một lúc nhiều thứ thế liệu cô ấy có chịu nổi không. Nếu cô ấy biết mình và anh vĩnh viễn gắn kết với nhau thì có khi đã phát điên lên rồi.”
“Em không chắc được tại sao anh có thể chịu đựng được tất cả những chuyện đó. Làm sao anh biết được liệu bọn anh có hợp nhau trong kiếp này hay không, chứ đừng nói gì đến kiếp sau?” Fin thích những người đàn bà của cậu, nhưng chỉ duy nhất một người đã từng đủ gần gũi để cậu phải quan tâm. Cậu chưa khi nào tàn nhẫn với những người phụ nữ đã từng thân mật với mình, và khi hai người chia tay cậu luôn tỏ ra cao thượng.
Duncan thì khác. Là con trưởng anh không “gieo giống” tràn lan như đa phần đàn ông cùng thời. Cũng có nghĩa anh cần thận trọng trong việc chọn vợ, nhằm đảm bảo rằng thế hệ kế tiếp của nhà MacCoinnich có một người mẹ mẫu mực để nuôi nấng dạy dỗ con cái. Giờ anh đã chọn được rồi, dẫu rằng cô dâu của anh hoàn toàn mù tịt về bước ngoặt mới mẻ trong cuộc đời mình.
Fin nghiêng đầu so vai. “Em nghĩ là mình không nên lảng vảng gần đây khi anh nói cho cô ấy biết mọi chuyện.”
“Anh chưa định nói cho cô ấy biết đâu.”
Fin thả rơi hòn đá vào lòng, chăm chú nhìn anh trai. “Ý anh là gì?”
“Đợi cho đến khi bọn anh có cơ hội hiểu nhau hơn anh sẽ kể cô ấy nghe tất cả.”
“Ý anh là đợi sau khi đưa được cô ấy lên giường đấy hả.”
Duncan chớp chớp mắt trước câu nói trêu chọc của em trai. Anh muốn phủ nhận, nhưng không thể. “Aye.”
“Cẩn thận đó, anh trai. Tara bị anh lừa cho một cú ngoạn mục như vậy là quá đủ rồi. Cứ nấn ná không chịu nói cho cô ấy biết như thế có khi lại gây đau khổ cho cả hai không chừng.”
“Giờ mà nói ra thì sợ cô ấy bỏ đi trong đêm mất.”
“Nếu anh lo sợ chuyện đó thì cứ khóa trái cửa phòng cô ấy lại.”
Duncan lắc đầu. “Những chuyến đi vào tương lai của anh em mình không để lại ấn tượng gì trong đầu em sao? Nếu em buôc một phụ nữ phải lìa xa thời đại cô ấy đang sống, cô ấy sẽ khinh miệt em suốt đời. Không ai muốn có cảm giác bị mắc kẹt cả.”
“Anh trai à, nếu anh không nhận thấy một thực tế rằng Tara đang mắc kẹt thì hẳn đầu óc anh có vấn đề rồi. Cả hai người rõ ràng đều bị mắc kẹt.”
Dù vậy, Duncan cũng sẽ không nói cho cô ấy bất kỳ điều gì về lời thề hôn ước giữa hai người. Thay vì đó, anh sẽ tiếp tục lấy lòng cô như lúc cả hai còn ở Lễ hội.
Đương nhiên, anh sẽ phải đợi cô thôi la hét hay ném đồ đạc vào tường đã. Và phải thôi ám ảnh việc cô làm phép tra tấn anh, dù chuyện đó cũng chỉ là do bản thân anh tự nghĩ ra trong đầu, trước khi tìm cách giải quyết hậu quả do mình gây ra.
Không giống Fin, Duncan là người nhẫn nại. Anh sẽ đợi và đợi miễn sao rốt cuộc Tara sẽ nhận thấy hai người sinh ra là dành cho nhau.
Vừa mới bắt đầu thấy nhẹ nhõm thì bất giác một nỗi khiếp đảm choáng lấy khiến anh hoản sợ đến run người. Anh bật dậy, làm cậu em giật mình.
“Chuyện gì vậy?”, Fin ngơ ngác nhìn ngó xung quanh xem chuyện gì khiến Duncan có phản ứng như vậy.
“Bố khỉ”, Duncan chửi thề. Không giải thích thêm, anh phóng ra khỏi phòng với tốc độ kinh người.
Không cần phải bảo. Fin nối gót theo sau.
Tara càng đi tới đi lui càng trở nên điên tiết. Đồ dối trá. Anh ta đã nói dối cô hết lần này đến lần khác.
Đồ khốn nạn đó đã khơi dậy ham muốn trong cô. Cô muốn anh ta hơn bất kỳ người đàn ông nào cô từng hẹn hò.
Từng hôn.
Cảm giác ghê tởm khi thấy người mình nóng ran lên khi nghĩ đến vòng tay ôm ấp của anh, Tara ném cái khay nặng trịch vào tường.
Duncan đã lợi dụng cô. Điều gì khiến anh ta khác với người đàn bà mà anh ta gọi là Grainna? Tệ hơn nữa là, Duncan đã lợi dụng tình cảm của cô, khuấy động trong cô niềm khao khát nhằm phục vụ cho ham muốn của mình. Có thể đấy là một đánh giá không công bằng cho tình huống này, nhưng Tara không quan tâm. Cô đang bị tổn thương và ấm ức. Thậm chí cô còn chưa kịp biết được cuộc sống vào thời kỳ này như thế nào. Cô chỉ nhận thức được một điều rằng mình sẽ không bao giờ còn được gặp lại Cassy, chị gái hay đứa cháu trai nữa.
Tara hét to trong tuyệt vọng và cơn giận lại dâng cao ngùn ngụt khiến cô nhất định phải ra ngoài giải tỏa cơn bức bối mỗi lúc mỗi không chịu nỗi.
Tara vơ lấy chiếc áo ấm trên giường và nhào ra khỏi phòng. Cô không nhận thấy sức mạnh của mình khi đóng sầm cánh cửa bằng gỗ chắc nịch lại đằng sau khiến nó nảy bật ra trở lại.
Hành lang trống trơn. Mà cũng không vấn đề gì. Nếu có ai ngáng đường, cô sẽ nện cho một cú. Còn Duncan, thách anh dám ngăn cô lại.
Tara đến đại sảnh nơi cô giáp mặt với Duncan và bố mẹ anh ta vài giờ trước. Hai cánh cửa to đùng cao suýt soát gần năm mét kia chắc là lối ra chính.
Đúng là chỗ ở của nhà MacCoinnich chẳng giống như một ngôi nhà bình thường chút nào. Gọi là một lâu đài thì đúng hơn! Giả sử lúc này cô đang là thành viên một chuyến du lịch Scotland với một nhóm ông già bà cả thì hẳn sẽ thú vị biết bao. Nhưng nào phải vậy! Cô đâu có đi du lịch. Thực tế đó được củng cố thêm khi cô bước qua các bậc cửa trước.
Tara thấy mình ở trong một cái sân rộng khủng khiếp. Những người đàn ông mặc áo giáp và váy kẻ nhất loạt dừng công việc hàng ngày của mình lại trố mắt nhìn cô. Vài con ngựa được cột vào mấy cái trụ, số khác có người cưỡi trên lưng.
“Nhìn gì mà nhìn!”, cô quát lên rồi lao ngang qua họ.
Tara không biết mình sẽ đi đâu. Ánh nắng từ phía trên chiếu xuống cô, xuyên qua một bộ cửa hai cánh khác khiến khung cảnh hệt như một cuốn phim.
Cánh cửa có bề rộng đủ cho sáu hay bảy kỵ sĩ dàn hàng ngang đi qua cùng một lúc. Rõ ràng đây là cổng ra vào và chiếc vé của cô là đây.
Tara hất mái tóc qua vai, hít một hơi thật sâu và chạy hết tốc lực đến với tự do.
Cửa trước bật mở. Nhìn vẻ mặt của đám binh lính, Duncan biết chắc cô vừa đi qua đây.
“Lối nào?”, anh quát lên trước những ánh mắt nhìn mình trân trân.
Vài người đưa tay chỉ ra cổng.
Anh có thể nghe thấy Tara chửi rủa trong đầu và biết rằng cô chưa đi xa.
Duncan đưa tay ra hiệu cho em trai đừng theo nữa.
Trông thấy cô đang sải từng bước dài đằng xa, anh thở phào nhẹ nhõm, đứng nhìn cô một lúc rồi nhanh chóng đuổi theo.
Tara không thèm ngoảnh lại khi anh đến. “Em đi đâu vậy, Tara?”
“Ra ngoài.”
“Anh biết, nhưng mà đi đâu?”
Cô dừng bước và quay phắt người lại đằng sau. “Tránh xa anh.”
Duncan suýt chút nữa đâm bổ vào cô. Nhưng trước khi anh kịp phản ứng, cô lại quẩy người đi tiếp.
“Một quý cô mà ở đây một mình thế này không an toàn đâu.”
Tara dừng lại lần nữa. Lần này anh tránh không kịp nên bổ nhào vào cô.
Hai tay để xuôi theo thân người, ngực ưỡn cao gần chạm vào ngực anh, cô rít qua kẽ răng. “Và cũng chẳng hề an toàn chút nào khi ở gần anh.”
“Tara à”, anh khẩn khoản.
“Anh dẹp ngay cái giọng điệu ‘Tara à’ ấy đi.” Cô bước sang một bên và quay người rẽ sang hướng khác. Không biết đi đâu.
Để cô đi được chừng vài phút rồi anh mới cố mở lời lần nữa. “Anh rất vui được đi dạo cùng em. Nhưng phải tìm quần áo thích hợp cho em trước.” Duncan biết mình sẽ lãnh hậu quả từ việc này. Anh có thể tưởng tượng được đám binh lính nghĩ gì khi cô phóng ào ra sân trong chiếc quần soóc thế kia.
“Anh là đồ tồi, anh có biết không hả MacCoinnich?”
Anh muốn cãi lại nhưng nghĩ tốt nhất là nên phớt lờ. “Dù gì thì em cũng cần ăn mặc phù hợp trước đã. Nếu có ai vô tình trông thấy sẽ thắc mắc và chúng ta sẽ không biết giải thích ra sao.”
“Lẽ ra anh phải nghĩ đến chuyện đó trước khi đưa tôi đến đây chứ.” Cô xua tay, “Ngay lúc này tôi cóc quan tâm việc anh phải trả lời câu hỏi nào.”
“Anh đã nói với em chuyện này cần phải kín đáo như thế nào rồi mà.” Duncan quay đầu lại và để ý thấy một vài binh lính đang tò mò nhìn ngó xem chuyện gì sắp xảy ra. Anh cần phải dẹp ngay chuyện này lại.
“Có ngon thì cắn tôi đi.”
Một hình ảnh hoàn toàn không thích hợp chút nào lóe lên ngay trong đầu anh – cảnh tượng chính xác như những gì cô nói. Trên môi anh xuất hiện nụ cười khó hiểu.
Không may, Tara đọc được suy nghĩ đó. Cô không thấy có gì đáng cười ở đây cả. “Đồ xấu xa…:, cô thẳng tay giáng một cái tát trên má anh.
Anh kịp nắm lấy tay cô trước khi nó chạm vào mặt. “Đủ rồi.”
Không báo trước và cũng không quan tâm cô sẽ nghĩ gì, Duncan cúi xuống bế thốc Tara vác lên vai, nhanh chân quay trở vào tháp chính.
Khi hoàn hồn và nhận thức được điều gì đang diễn ra, cô bắt đầu đấm thùm thụp vào lưng anh, gào thét đòi thả xuống.
Anh tảng lờ hết thảy những gì cô nói. Fin trông thấy anh trai đang tiến về phía mình, cậu cố nén cười.
“Bỏ tôi xuống.”
Yên nào, Tara.
Bỏ tôi xuống đi, tôi sẽ yên.
Anh thấy hình ảnh cô bỏ chạy nếu anh đáp ứng yêu cầu từ cô. “Anh không nghĩ làm vậy là khôn ngoan.”
“Anh nghĩ từ khi nào?”
Duncan trông thấy đám binh lính tròn mắt nhìn chòng chọc vào họ và đây đó nổi lên những lời trêu đùa khi anh đi ngang qua. “Đàn bà ấy mà.” Anh chỉ buông gọn lỏn mấy từ như thế như một lời giải thích.
Nhiều tiếng cười rộ lên. Vài người so vai rồi quay lại công việc của mình. Fin đóng hết các cánh cửa khi Duncan đã mang được Tara vào bên trong.
Về đến phòng anh mới thả cô xuống.
Cơn giận của Tara đã giảm đi phần nào, nhường chỗ cho sự xấu hổ vì bị vác hệt như một bao khoai tây. Nhưng cô vẫn sa sả mắng nhiếc anh. “Chắc chắn sẽ có lúc anh phải đi ngủ chứ. Khi đó, tôi sẽ ra khỏi đây, thoát được anh.”
Lời cô nói khiến anh giật mình và nhớ lại câu nói của Fin. “Em không được đi. Khi nào em bình tĩnh lại mình sẽ nói chuyện phải trái, nhưng hiện tại em cứ hãy tin…”
“Tin? Anh còn muốn tôi tin anh nữa ư?” Cô ngồi phịch xuống một cái ghế. “Nói nghe hay nhỉ.”
“Anh nghĩ em chưa sẵn sàng nói chuyện.”
“Anh nghĩ?”
Đưa được cô về trong tầm kiểm soát của mình rồi nên anh cũng yên tâm phần nào.
Anh đi ra cửa rồi quay lại nhìn cô lần cuối trước khi đi hẳn. Cô không thèm nhìn lại.
Fin đứng dưới sảnh, tủm tỉm cười, và thản nhiên đưa cho Duncan chiếc chìa khóa.
Ngay khi tiếng ổ khóa kêu đánh tách cũng là lúc cả hai anh em biết vốn từ của Tara phong phú ghê gớm nhường nào.
Duncan không biết cái nào tệ hơn, cơn thịnh nộ kinh khủng hay nỗi thống khổ đến câm lặng khi nhìn thấy mình không còn lối thoát.
Anh ngồi nhìn chằm chằm vào cái cốc, tạ ơn Chúa vì sau hai ngày đêm ròng cô ấy rốt cuộc đã nín khóc. Bao nhiêu lần rồi anh cố ngăn mình chạy đến với cô? Anh không đếm được. Chỗ rượu uống vào không đủ cường độ để anh nhấn chìm nỗi đau của cô, nỗi đau xâm chiếm lấy anh như từng đợt sóng mải miết dội vào bờ. Anh biết hết tất cả những lần cô thầm chửi rủa anh, cảm thấy mọi lời xúc phạm cô ném vào anh.
Nhưng gần đây không còn nghe thấy giọng của cô nũa càng khiến anh thêm lo lắng.
Kể từ sau buổi lễ đính ước, mỗi giờ trôi qua anh càng cảm nhận về cô nhiều hơn. Cho dù cô hầu gái không hề trình báo, nhưng anh biết hết. Anh biết cô không chịu ăn đồ ăn anh đưa vào, biết cô chỉ ngủ khoảng độ vài giờ mỗi đêm.
Mẹ Duncan không cho anh đến với Tara khi biết cô đói lả đi. Lora cam đoan với anh cô đã uống đủ lượng nước để sống và bảo Tara cần thời gian để bình tâm suy nghĩ. Nếu lúc này bị anh dồn ép cô có thể sẽ lại trốn chạy lần nữa. Và lần này anh khó lòng mà cản nổi.
Thế nên thay vì làm điều mình cho là tốt nhất, anh ngồi với cốc rượu trên tay, và giống như cô, không chịu ăn uống gì.
Lora rón rén đi vào phòng Tara, trong bộ quần soóc và áo thun ba lỗ, ngồi trên ghế sát cửa sổ. Hai chân xếp lại bên dưới, đầu ngả lên thành ghế gỗ cao.
Nét mặt nhợt nhạt của cô khiến Lora lo lắng. Đã đến lúc kéo Tara ra khỏi tình trạng trầm cảm này.
Bà đến bên cô từ đằng sau, nhưng Tara không để ý. Cô cũng không có vẻ gì chú ý khi Lora đặt khay đồ ăn xuống và ngồi vào ghế.
“Đẹp, phải không?”
Tara lơ đãng nhìn bà, rồi tiếp tục dõi mắt về phía dãy đồi xanh mướt đằng xa. “Vâng.”
“Cháu đến Scotland lần nào chưa?”
“Chưa ạ.”
Luôn giữ thái độ nhẫn nại, Lora từ tốn bắt chuyện. “Nghe hai đứa nó bảo California nơi cháu sống thời tiết nóng và khô. Hẳn là ở đây cháu chưa quen được.”
“Vâng.”
Lora rót một ít trà đưa cho cô. Tara vì lịch sự đón lấy, nhưng không đưa lên miệng, Lora nghĩ tốt nhất là tìm cách khơi lại nỗi tức giận trong cô. Bà đã nghe lỏm được trận cãi nhau giữa Tara và Duncan vào ngày đầu tiên. Cô gái ngồi trước mặt bà đây không giống chút nào với cô gái dữ dằn mà con trai bà đưa về nhà hôm nọ. “Nó đang khổ sở vì tội lỗi mình gây ra đấy.”
“Tốt.”
Lora cảm thấy ‘chiêu’ này bắt đầu có tác dụng. “Nếu còn lựa chọn nào khác chắc hẳn nó chẳng mang cháu về đây như thế này.”
Tara thở ra. “Bác MacCoinnich…”
“Gọi ta là Lora.”
“Bác Lora, nếu bác đến đây để bào chữa cho hành động của con trai bác thì bác đã mất công rồi đó.” Cô nhấm một ngụm trà, tay run run.
“Khi nghe nó kể bác cũng thấy giận lắm.” Lora bê bánh mì và phô mai lên, kéo ghế gần lại cô hơn. “Duncan là đứa có tính bốc đồng, dù ta đã hết hơi hết sức khuyên bảo nó trước khi làm chuyện gì cũng phải nghĩ cho thấu đáo.” Bà phết bơ lên bánh mì, đưa Tara một lát, và bẻ cho mình một miếng nhỏ.
“Vậy chắc chắn anh ta làm chuyện này thiếu suy nghĩ.” Tara lơ đãng đưa bánh mì lên miệng.
Tủm tỉm cười, Lora nói tiếp. “Aye, đúng là nó đã không chịu suy nghĩ. Dù gì chuyện cũng đã lỡ rồi, không có cách nào quay lại được nữa.”
“Bác chắc không?” Tara uống một chút trà cho trôi chỗ bánh. “Rằng cháu không có cách nào để quay lại?”
“Không an toàn. Quay lại có nghĩa là cháu sẽ chết.” Cả cháu và Duncan, bà nghĩ.
Tara lẳng lặng ăn bánh mì, tiếp tục nhìn chăm chăm ra cửa sổ. Lora trông thấy cô dõi theo bọn trẻ đang nô đùa với một con chó đằng xa.
“Bác biết đấy, cháu đang sống bình thường.” Mắt cô mọng nước. “Chẳng mấy nữa là học xong. Cháu sẽ trở thành y tá. Cháu ở chung một căn hộ với cô bạn thân, Cassy. Bọn cháu sẽ ăn mừng tốt nghiệp bằng một chuyến du lịch đến Châu u. Chắc Cassy nghĩ cháu đã chết rồi. Cô ấy sẽ tự trách mình vì đã rủ rê cháu đến cái Lễ hội Phục hưng đó.”
Tara đưa mu bàn tay lên quệt nước mắt. “Chúa ơi”. Cô sụt sùi, “Cháu đã định sẽ giúp chị gái cháu, chị cháu đang phải ở một mình nuôi con nhỏ. Cháu phụ chị ấy, để chị ấy có thể đi học lại.” Cô khóc nấc lên.
Lora khẽ đặt bàn tay mình lên tay Tara an ủi để cô dịu bớt nuối tiếc.
Tiếc về một cuộc sống không thể có được nữa.
Tiếc về một gia đình không thể nào nhìn thấy nữa.