Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, trong phòng học liền vang lên tiếng chuông dễ nghe.
Vào lớp.
Buổi tối là tiết tự học, giáo viên chủ nhiệm đang ngồi trên bục giảng, cúi đầu phê bài tập, không thấy rõ tướng mạo của nàng.
Từng hàng từng hàng học sinh ngồi ở dưới, bọn họ không có châu đầu ghé tai mà là tự giác mười phần cầm viết lên, bắt đầu viết bài tập, chỉ có thể nghe thấy âm thanh viết bài chỉnh tề.
Thẩm Đông Thanh sờ sờ túi, lấy ra một cục kẹo gummy bear, lặng lẽ nhét vào trong miệng.
Mềm mại đàn hồi, mang theo hương vị hoa quả thơm ngọt.
Hắn nhai nhuyễn đường, nhìn lướt qua, trong phòng học còn có một cái vị trí không.
Phương Kỳ nhỏ giọng thầm thì: "Không biết người đi trễ sẽ như thế nào."
Hắn ngồi ở bên phải Thẩm Đông Thanh, đang nghiêng người, giảm âm thanh hết cỡ, hẳn là những người khác không thể nghe thấy. Nhưng mới vừa dứt lời, liền nhìn thấy học sinh xung quanh tất cả đều đồng loạt nhìn qua.
Phương Kỳ quay đầu lại, khom mặt sát mặt bàn, sợ đến run rẩy.
Đám học sinh đều mặt không hề cảm xúc, một đôi mắt tối om om, không có một tia cảm xúc dư thừa, nhìn người sởn cả tóc gáy.
Phương Kỳ run run rẩy rẩy mà đem tiếng thét chói tai nuốt xuống, nhìn về phía Thẩm Đông Thanh cầu viện.
Thẩm Đông Thanh nuốt xuống gummy bear, đối diện với những học sinh kia không chút nào yếu thế, mở miệng nói: "Bây giờ đang là giờ tự học, mấy cậu không tự học, nhìn tụi tui làm cái gì?"
Câu nói này như động vào cái công tắc nào đó, đám học sinh từng đứa từng đứa mà xoay người trở lại, tiếp tục dựa bàn làm bài tập.
Trải qua lần này, Phương Kỳ không dám nói nữa, nằm ở trên bàn như chim cút.
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ có tiếng quạt máy vang lên ào ào.
Nếu không phải đồng học cùng ban rất có thể không phải là người, còn có thể trải nghiệm cuộc sống vườn trường một phen.
Thẩm Đông Thanh trong lúc rảnh rỗi, liền lật qua lật lại nội quy nhà trường.
Điều lệ ở trường cấp ba Khánh Hải rất nghiêm ngặt, điều lệ to nhỏ viết lít nha lít nhít đầy một trang, từ trang điểm đến món ăn, làm việc và nghỉ ngơi, sự vô cự tế. (Mình cũng không hiểu TvT)
Thẩm Đông Thanh vừa xem xong tờ thứ nhất thì thấy một người mặc đồng phục học sinh chạy tới, thở hồng hộc đứng ở cửa. Hắn đi vào trong phòng học nhìn quanh, đi tới vị trí không người.
Chỉ là vị người chơi không hề giống học sinh này mới vừa bước vào phòng học, giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng ngẩng đầu lên: "Cậu đến muộn."
Người chơi đi trễ còn không cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, nghiêng đầu, lấy lòng nói: "Cô à, em vừa mới đi nhà xí . . ."
Tiếng nói im bặt đi.
Hồi nãy giáo viên chủ nhiệm đang cúi đầu, không thấy rõ dung mạo nàng, bây giờ đứng lên mới nhìn thấy rõ mặt của nàng bị cắt thành mấy khối, bị dây thừng thô ráp khâu lại, miệng vết thương còn chảy máu không ngừng.
Người chơi không hề chuẩn bị tâm lý, thẳng tắp mà đối mặt với gương mặt đó, theo bản năng mà móc ra một tấm bùa chú dán xuống.
Trán giáo viên chủ nhiệm bị dán một tấm bùa vàng, giống cương thi trong phim truyền hình, cứng ngắc tại chỗ.
Người chơi mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy kế bên vang lên một thanh âm.
"Cậu đến muộn."
Hết thảy học sinh giống như máy lặp lại, lặp lại câu nói không chút cảm xúc.
Người chơi mắng một câu: "Cmn đây rốt cục là nơi quái quỷ gì."
Nói xong hắn liền quay người muốn xông ra phòng học quỷ dị này.
Chỉ là còn chưa kịp rời đi, giáo viên chủ nhiệm liền thoát khỏi khống chế của bùa chú, từ sau lưng bóp lấy cổ của hắn.
Rắc ——
Vang một tiếng.
Cổ người chơi ngã về một bên mềm oặt, triệt để mất đi sự sống. Tiếp theo trên khuông cửa rớt xuống một cọng dây thừng, xiết lấy cổ của hắn, như là nhắc nhở mà đem học sinh đi trễ treo ở cửa.
Phương Kỳ chỉ liếc mắt nhìn liền sợ thu hồi ánh mắt, hắn không dám nói lời nào, cầm bút lên viết một hàng chữ trên sách bài tập, đưa tới.
"Chết trong game là chết thật sao?"
Thật ra Thẩm Đông Thanh còn chưa nghĩ tới vấn đề này, dù sao hắn đã từng chết lâu như thế, đối với giới hạn sống và chết không có sợ như người thường.
Hắn không biết trả lời như thế nào.
Lúc Thẩm Đông Thanh nhìn vở ngẩn người, ở bên cạnh có một cái tay, rút quyển sách bài tập kia, viết một câu lên trên.
"Cậu có thể thử xem."
Viết xong, Chu Văn Ngạn liền đem sách bài tập ném trở lại, chuẩn xác mà rơi xuống trước mặt Phương Kỳ.
Phương Kỳ sờ sờ đầu.
Sinh mệnh chỉ có một lần, ai dám lấy ra thử nghiệm? Hay là cứ nghe lời đi.
Giải quyết xong vấn đề này, Thẩm Đông Thanh liền quay đầu lại xem nội quy nhà trường.
Có thể là do bầu không khí học tập rất tốt, còn chưa xem xong hai trang, hắn mệt đến nằm trên bàn, đem nội quy nhà trường dày đằng đặc làm gối.
Chu Văn Ngạn cũng đang đọc quyển nội quy nhà trường kia.
Chỉ là hắn có chút mất tập trung, ngón tay thon dài lật qua một trang lại một trang, đến cuối cùng thẳng thắn không xem, ngược lại nhìn bạn cùng bàn của hắn.
Thẩm Đông Thanh nằm ở trên bàn, lộ ra nửa khuôn mặt. Mũi của hắn thanh tú lại kiên cường, lông mi cong cong trên gương mặt che thành một khoảng tối nhỏ, đôi môi hơi mở ra, lộ ra răng nanh nhỏ xíu đáng yêu.
Hắn tựa hồ không sợ sệt một chút nào, ngủ say.
Chu Văn Ngạn nhìn hắn, hơi thất thần.
Mãi đến tận tiếng chuông tan học vang lên.
Thẩm Đông Thanh bị đánh thức, mê man mà ngẩng đầu lên: "Tan học hả?"
Bởi vì gục xuống bàn ngủ, một nửa má của hắn bị ép tới hồng hồng, tóc tai vểnh lên, trong mắt như ngậm nước, hiện ra vừa vô tội vừa ngây thơ.
"Tan học." Chu Văn Ngạn giơ tay đem tóc ép xuống, "Về thôi."
Những học sinh khác lục tục rời phòng học, người chơi treo ở cửa để thị chúng đã sớm biến mất không thấy.
Thẩm Đông Thanh còn có chút mơ hồ, "Ồ" một tiếng, đi theo Chu Văn Ngạn ra ngoài.
Vừa về tới phòng ngủ, ba học sinh không nói một lời nằm thẳng tắp ở trên giường, như ba bộ thi thể.
Phương Kỳ nằm rúc trên giường đắp chăn, còn đang lật lên quyển nội quy nhà trường dày đặc kia, suy tư: "Kỳ thực nếu chúng ta tuân theo nội quy nhà trường, có thể an toàn sống qua bảy ngày này."
Sau khi nói xong, đợi nửa ngày không ai đáp lại, hắn dò đầu ra thấy Thẩm Đông Thanh ngồi ở giường trên, đung đưa hai chân, trong ngực ôm một túi khoai chiên, đang chú tâm ăn.
"Đại lão, giờ là lúc nào anh còn ăn khoai chiên?" Phương Kỳ không nhịn được nói.
Thẩm Đông Thanh vừa nghe, suy nghĩ một chút, chìa khoai chiên xuống trước mặt hắn: "Cậu có muốn không?"
Phương Kỳ hết chỗ nói rồi: "Tui không muốn."
Thẩm Đông Thanh cầm khoai chiên về, liền đưa về phía giường người kế bên: "Cậu muốn . . . "
Một chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên đèn trong phòng ngủ bị tắt, phòng ngủ một mảnh tăm tối.
Đợi sau khi thích ứng với bóng đêm, Thẩm Đông Thanh nhìn thấy thân hình của Chu Văn Ngạn.
Hắn cảm thấy Chu Văn Ngạn rất tốt, còn đưa kẹo sữa cho hắn ăn, nên cần phải trả lễ. Nghĩ như thế, hắn móc ra hai miếng khoai chiên, đưa tới.
Chỉ thấy trong bóng tối, Chu Văn Ngạn chần chờ một chút, sau đó nghiêng người, ăn hai miếng khoai chiên kia.
Có thể là không có đèn nên không thấy đường, hai người đụng chạm không ít.
Khoé môi Chu Văn Ngạn đụng đầu ngón tay của hắn một chút, để lại một vệt ướt.
"Khụ . . ." Chu Văn Ngạn ho khan một tiếng che giấu, "Ngủ đi."
Ngược lại Thẩm Đông Thanh không có cảm giác, xoa xoa tay liền nằm xuống.
Có thể là giờ tự học đã ngủ đủ rồi, bây giờ Thẩm Đông Thanh không buồn ngủ chút nào, nhắm mắt lại lăn qua lộn lại ngủ không được.
Lúc Thẩm Đông Thanh sắp ngủ, lại cảm thấy đến bên người có gì đó không đúng. Hắn mở mắt ra, đối mặt với một đôi mắt trong bóng tối.
Một bạn cùng phòng đang đứng trước giường, vừa vặn đối mặt Thẩm Đông Thanh, lẳng lặng nhìn hắn.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Đông Thanh, khóe miệng của hắn kéo lên cứng đờ, lộ ra nụ cười cứng ngắc. Lúc mới cười lên, làn da của hắn không chịu nổi gánh nặng, nứt ra giống như gốm sứ, biến thành một người máu me nhầy nhụa.
Nội quy đầu tiên của nhà trường: Sau khi tắt đèn phòng ngủ không được huyên náo.
Không ngờ tới Thẩm Đông Thanh chỉ liếc mắt nhìn hắn, liền quay người sang, như không có chuyện gì mà ngủ tiếp.
Bạn cùng phòng dùng đôi mắt đỏ sậm nhìn Thẩm Đông Thanh một lát, sau khi xác định không thể làm hắn làm trái nội quy nhà trường, chỉ có thể dời mục tiêu.
Chỉ là Phương Kỳ sớm đã ngủ say như chết, căn bản không phản ứng hắn, còn Chu Văn Ngạn cũng không nhìn hắn cái nào.
Bạn cùng phòng không cam lòng về giường nằm.
Trải qua một lần như thế, Thẩm Đông Thanh triệt để không buồn ngủ.
Bất quá hắn không phải sợ sệt, mà là tẻ nhạt, thậm chí còn muốn chơi điện thoại một xíu.
Đáng tiếc điện thoại di động bởi vì hết pin nên đã tử trận.
Thẩm Đông Thanh mở mắt ra suy nghĩ một lát, có chút muốn cùng này vị bạn cùng phòng chơi một tí, bất quá bạn cùng phòng không thấy, ngược lại nhìn thấy một cái tay từ giường cách vách duỗi tới vén chăn lên, sau đó một bóng người lặng yên không một tiếng động chui vào.
Giường cá nhân ở ký túc xá chật hẹp, miễn cưỡng chứa chấp được hai nam nhân trưởng thành.
Chỉ là hai người dán nhau thật chặt, đủ để nghe thấy tiếng tim đập.
Chu Văn Ngạn dùng âm lượng gần như không nghe thấy được nói: "Ra ngoài xem xem?"
Ở cái game này, chắc chắn không phải làm trẻ ngoan là có thể sống đến cuối cùng. Loại người chơi ngoan ngoãn này nếu có thể sống qua phó bản này, cũng không nhất định sống qua phó bản khác.
Cái phó bản trường cấp ba Khánh Hải này cũng chưa hoàn toàn có thể qua được, còn có nhiều câu đố chưa mở ra, nhưng cũng có nhiều người sống sót đi ra từ giữa. Căn cứ vào miêu tả của những người kia, phó bản này liên quan tới vườn trường quái đàm.
Cho nên nội quy nhà trường rất có thể chỉ là bù nhìn.
Chu Văn Ngạn nghĩ thầm: Nếu không muốn thì thôi, một mình hắn cũng có thể mang nằm.
Mang nằm là nằm cũng qua cửa.
Chỉ là hắn có thể mang nằm một lần, lại không thể mang nằm vĩnh viễn, vẫn cần muốn trưởng thành . . .
Hắn cúi đầu, ngoài ý muốn đối mặt một đôi mắt lòe lòe toả sáng.
"Được đó." Thẩm Đông Thanh một lời đáp ứng, còn có chút không thể chờ đợi được.
Hai người một trước một sau mà xuống giường.
Bạn cùng phòng kia nằm thẳng tắp ở nơi đó, không có bất kỳ phản ứng nào.
Két một tiếng.
Cửa phòng khe khẽ mở ra, ánh đèn hành lang u ám chiếu vào.
Hành lang hoàn toàn tĩnh mịch.
Phảng phất tòa phòng ngủ này đều không có người sống, chỉ có hai người bọn họ đi lại trên hành lang. Hai bên là một cánh lại một cánh cửa phòng đóng chặt, theo cảm giác mát mẻ như là nhà xác chứa thi.
Thẩm Đông Thanh không chịu một chút ảnh hưởng nào.
Gummy bear của hắn còn chưa ăn xong, sờ sờ trong túi tiền móc ra một viên. Hắn nhét vào miệng hai viên, còn lại đưa cho Chu Văn Ngạn.
Nếu là người quen Chu Văn Ngạn, liền tuyệt đối sẽ không đem hắn với kẹo ngọt gắn với nhau, không cần nói tới nếm thử, sợ là nhìn cũng không nhìn.
Nhưng bây giờ hắn nghiêng qua, cắn xuống viên gummy bear kia.
Cảm thụ được vị ngọt trong miệng, Chu Văn Ngạn đột nhiên hiểu lầm: Tại sao bọn họ thật giống như đôi tình nhân không tuân thủ nội quy nhà trường, buổi tối lén chạy đến nói chuyện yêu đương?
May mắn là ý nghĩ này không tồn tại quá lâu thì đã bị người khác cắt đứt.
Tại khúc cua của hành lang, có thể nhìn thấy một bóng người đi đi lại lại trên đường.
Kia chắc hẳn là nhân viên quản lý ký túc xá, nàng đang cầm một cái cây lau sàn, cái cây lau sàn kia thoạt nhìn rất lớn, nàng kéo đi kéo lại hết sức lao lực.
Hai người nhẹ tay nhẹ chân vòng qua chỗ ngoặt.
Nhìn thấy rõ ràng nhân viên quản lý ký túc xá cong mình, ôm trong lòng cũng không phải đồ lau sàn, mà lại là một nữ sinh, tóc cô rất dài, trên đất kéo ra một vệt máu cong cong.
Nàng lau rất nghiêm túc, như không nhìn thấy càng lau càng bẩn.
Đây chính là một trong những quái đàm kia.
Chu Văn Ngạn nghĩ thầm nên mở ra cái quái đàm này như thế nào.
Vào lúc này, nhân viên quản lý ký túc xá ưỡn lưng thẳng, phát ra một trận cười khàn khàn: "Ta thích nhất học sinh không tuân theo quy củ, có thể đổi đồ lau sàn mới rồi."
Nghe được câu này, "đồ lau sàn" trong tay nàng đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt đều là cười trên sự đau khổ của người khác.
Chu Văn Ngạn bất động thanh sắc tiến lên một bước, đem Thẩm Đông Thanh chắn phía sau.
Thẩm Đông Thanh không sợ sệt một chút nào, còn có thời gian sờ sờ đầu, nghi ngờ nói: "Làm đồ lau sàn hả? Nhưng mà tóc của hai tụi tui không đủ dài a . . . Như vậy có được không đó?"
Nhân viên quản lý ký túc xá nhìn hai người một cái, chìm vào trong nghi vấn.