Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người chơi thông qua khảo thí người mới đều có ba ngày để nghỉ ngơi.
Bất kể là tuyệt vọng, vui mừng hay là khóc ròng ròng đều không thể thay đổi được sự thật ba ngày thoáng qua như gió.
Khác với tâm tình sợ sệt của những người chơi khác, Thẩm Đông Thanh đã sớm thức dậy, chuẩn bị xong một balo đồ ăn vặt, đợi phó bản mở ra.
Đừng nói, hắn còn cảm thấy trò này chơi rất vui.
Sáng sớm mười một giờ, Thẩm Đông Thanh đeo ba lô nhỏ, ra khỏi phòng.
Nơi ở của Thẩm Đông Thanh là một toà nhà bên trong thành phố nhỏ, nhưng bởi vì ba ngày nay hắn đều ở trong phòng vui sướng làm trạch, không đi ra ngoài một bước, hiện tại đi ra mới phát hiện trong thành phố có rất nhiều người chơi, trên đường phố rộn rộn ràng ràng, cùng thành thị bình thường không khác gì cả.
Hắn dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, đi tới một trạm xe buýt.
Một chiếc xe công cộng cũ kỹ dừng ở đó, xuyên qua lớp thuỷ tinh dính tro bụi, có thể nhìn thấy bên trong đã có mấy vị hành khách ngồi xuống.
Thẩm Đông Thanh lôi kéo tay trượt, lên xe, ngồi ở chỗ ngồi trống dựa vào cửa sổ.
Đại khái là còn người chưa đến, xe vẫn đậu ở chỗ này, không hề nhúc nhích.
Thẩm Đông Thanh móc điện thoại di động ra, mới vừa mở ra màn hình, liền có một cái tay từ sau lưng duỗi ra, vỗ một cái vai hắn.
"Này!"
Thẩm Đông Thanh quay đầu lại, đối mặt một khuôn mặt tươi cười đầy nhiệt tình.
"Chào đại thần." Người ngồi đằng sau nằm nhoài lên chỗ ngồi của Thẩm Đông Thanh, làm một cái tự giới thiệu mình, "Tui là Phương Kỳ, đại thần, cầu kết giao bằng hữu."
Thẩm Đông Thanh lắc đầu: "Tui không phải đại thần."
Phương Kỳ dùng ánh mắt "tui hiểu", lướt qua chiếc balo đầy ụ của Thẩm Đông Thanh, hạ thấp giọng: "Đồ bên trong Thương Thành quý muốn chết, ngài có thể mua nhiều như vậy, nhất định là đại thần."
Thẩm Đông Thanh liếc mắt nhìn hắn, kéo ra balo, không hề che giấu: "Là đồ ăn vặt."
Bên trong chứa có chocolate, bánh quy, khoai chiên, coca cola, . . . nhưng lại không có cái gì thứ hữu dụng.
Phương Kỳ nụ cười hơi ngưng lại, sau đó phản ứng lại: "Ngài dám mua nhiều đồ vô dụng như vậy nhất định là người tài cao gan lớn, tui có thể ôm cái đùi lớn của ngài không?"
"Tui chỉ mới thông qua một phó bản người mới, dựa vào nằm hết, hiện tại đi phó bản mới một mình, tâm lý có chút hoang mang rối loạn, nếu đại thần có thể mang tui là tốt rồi . . ."
Phương Kỳ vừa nói, vừa muốn muốn ngồi ở bên cạnh Thẩm Đông Thanh, thuận tiện rút ngắn mối quan hệ giữa hai người.
Chỉ là hắn mới vừa đứng lên liền nhìn thấy liền có một người lên xe, trực tiếp bỏ qua mấy vị trí trống khác, trực tiếp ngồi ở chỗ hắn muốn ngồi.
"Này, đây là chỗ . . ."
Người đoạt chỗ ngồi kia mang kính râm màu đen, nghe thấy Phương Kỳ nói chuyện, hơi kéo xuống kính râm, lộ ra một đôi con ngươi màu cà phê nhạt, nhìn thẳng vào hắn.
Chưa tới một giây, Phương Kỳ liền sợ, hắn vội vàng nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngài ngồi."
Tuy rằng Phương Kỳ không quen biết người này nhưng xem khí thế của hắn, chắc chắn không phải người chơi bình thường.
Phương Kỳ đàng hoàng quay về chỗ ngồi của hắ, dựng đứng lỗ tai nghe động tĩnh phía trước —— nếu có thể tìm cơ hội ôm đùi là được rồi!
Thẩm Đông Thanh thoáng nhìn người đang ngồi bên cạnh thâdy có chút quen mắt, liếc mắt nhìn nhiều một cái: "A, là anh!"
Chu Văn Ngạn thẳng thắn tháo xuống kính râm: "Là tôi."
Thẩm Đông Thanh hơi ngượng ngùng mà mím mím khóe môi, trên gương mặt dập dờn ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ: "Kẹo anh cho tui ăn rất ngon."
Chu Văn Ngạn có chút muốn vò cái đầu lông xù của hắn một cái, mà tay mới vừa nâng lên, liền bị hắn ép xuống, giả vờ lạnh nhạt mà "Ừ" một tiếng.
Thẩm Đông Thanh không thèm để ý, quay đầu vào balo kiếm một chút, lấy ra một quả đông tròn, nhét vào tay Chu Văn Ngạn: "Tui mời anh ăn."
Bàn tay Chu Văn Ngạn rộng lớn, ngón tay thon dài, quả đông bị hắn nắm trong lòng bàn tay, xem ra đặc biệt nhỏ nhắn. Hắn sửng sốt một chút, không biết làm như nào đối với quả đông trong suốt này.
Cuối cùng chỉ có thể nhét vào túi tiền quần áo.
Người cuối cùng lên xe, cửa xe đóng, xe công cộng rốt cục khởi động.
Động cơ rầm rầm vang vọng, chậm rãi lái vào một mảnh bóng đêm sền sệt.
Cùng lúc đó, âm thanh vang lên hai bên.
Một cụ ông già nua đang nói chuyện, nói tới thập phần lao lực, một câu nói xong là ho khan ba lần, âm thanh khàn giọng khó nghe.
【 Hoan nghênh đến với game Vô Hạn Ác Mộng】
【 Bạn đã vào phó bản C 】
【 Mời người chơi ở lại trường cấp ba Khánh Hải vượt qua bảy ngày】
Dứt tiếng, tài xế đạp một chân phanh xe gấp, phát ra một trận tiếng thắng xe làm người ê răng.
Xe công cộng ngừng lại, cửa mở.
Có người thò đầu ra liếc mắt nhìn, bên ngoài là một mảnh sương mù dày đặc, che dấu hết thảy những thứ có thể thấy được.
Ở tình huống như vậy, không mấy ai dám xuống xe.
Chu Văn Ngạn đứng lên chậm rãi xoay người: "Đi thôi."
Thẩm Đông Thanh không nghĩ nhiều, xốc lên ba lô liền đi xuống theo hắn.
Phương Kỳ vừa nhìn hai cái đùi lớn xuống xe, cũng vội vã chạy theo.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, cũng lục tục mà xuống xe.
Bên ngoài sương mù rất lớn, tầm nhìn không tới một mét.
Thẩm Đông Thanh chăm chú nhìn dưới chân, sợ bị đá vấp chân, đi cẩn thận từng li từng tí một. Đi chưa tới hai bước, đột nhiên nhìn thấy ở phía dưới cái mũi có một cái tay.
"Hả?" Thẩm Đông Thanh ngẩng đầu.
Chu Văn Ngạn một tay cắm trong túi áo, một tay đặt trước mặt Thẩm Đông Thanh, không hề nói gì, chỉ liếc nhìn hắn.
Thẩm Đông Thanh thử dò xét nắm tay hắn.
Chu Văn Ngạn một nắm chắc, lôi kéo người đi về phía trước.
Đại khái đi khoảng mười phút, sương mù dần dần nhạt đi, có thể nhìn thấy cửa trường cấp ba ở phía trước.
Đại khái là bây giờ là thời điểm kết thúc những ngày nghỉ hè, bọn học sinh một đám một đám mà đi tới cửa trường, bên cạnh cửa trường có một miếng bia đá hoa cương, bên trên dùng giấy thiếp vàng viết tên trường —— Trường cấp ba Khánh Hải.
Chu Văn Ngạn mang theo Thẩm Đông Thanh lẫn vào trong dòng người, đi về phía cửa chính của trường.
Chỉ là còn chưa đi vào trường, liền bị một người phụ nữ trung niên mang mắt kiếng gọng vàng ngăn lại. Ngực của nàng treo một tấm bảng, trên đó viết "Chủ nhiệm phòng giáo dục".
Phòng giáo dục chủ nhiệm dùng ánh mắt nghiêm nghị đảo qua hai người, đặc biệt dừng ở trên hai tay nắm lấy nhau trong chốc lát, tiếp theo dùng một âm thanh sắc bén nói: "Ở trường cấm qua lại thân thiết, không thể yêu sớm."
Phó bản này Chu Văn Ngạn chưa từng tới, nhưng hắn có nghe Kính Mắt nói, tốt nhất không cần làm trái quy tắc trong trường học, vì vậy liền buông lỏng tay ra.
Thẩm Đông Thanh vốn là cảm thấy được chỉ là một việc rất đơn thuần, chuyện Chu Văn Ngạn nắm hắn bước đi, nhưng mà vào miệng chủ nhiệm phòng giáo dục, tại sao hai người không giống bình thường?
Bây giờ Chu Văn Ngạn buông tay ra ngược lại như nói hai người bọn họ đang chột dạ.
Thẩm Đông Thanh nghĩ như thế, nắm lấy tay Chu Văn Ngạn, nghiêm túc nói với phòng giáo dục chủ nhiệm: "Thầy à, tụi tui chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Sau khi nói xong, nhìn cũng không nhìn liền kéo Chu Văn Ngạn đi.
Nói tới cây ngay không sợ chết đứng, cư nhiên làm chủ nhiệm phòng giáo dục không tìm được lí do để phản bác.
Thẩm Đông Thanh cứ nắm tay Chu Văn Ngạn như thế, cùng học sinh xung quanh đi chung hướng.
Học sinh nghỉ hè trở về thì chuyện thứ nhất làm chính là trở lại ký túc xá chỉnh lý đồ vật.
Ký túc xá ở trường học phía bên góc hướng tây, phải đi qua lớp học, sân luyện tập cùng nhà ăn, sau khi đi gần hết nửa sân trường, đã tới trước hai toà lầu sáu tầng.
Tòa ký túc xá nam nữ tách riêng, hai người cùng các nam sinh đi vào một trong hai toà nhà.
Thẩm Đông Thanh lúc này mới buông tay ra.
Chu Văn Ngạn nhìn gò má của hắn, nhịn cười, thấp giọng nói: "Sao không nắm tiếp?"
Thẩm Đông Thanh nghiêm trang nói: "Hồi nãy chỉ là để chứng minh hai chúng ta không có nói chuyện yêu đương."
Sau khi nói xong, Thẩm Đông Thanh liền đi qua cột thông cáo, nhìn xem mình ở phòng ngủ nào.
Trên cột thông cáo đều là các thông cáo những việc cấm làm.
Thẩm Đông Thanh nhìn một vòng, không tìm được tên của hắn, cũng không tìm được tên của Chu Văn Ngạn.
"Hai cậu đứng đấy làm cái gì? Về phòng ngủ, sắp đi học rồi!" Một nam sinh đầu đinh đi tới, tựa hồ là cùng một phòng ngủ với họ, "Nhanh lên, đến muộn sẽ bị trừ điểm!"
Thẩm Đông Thanh cùng Chu Văn Ngạn liếc mắt nhìn nhau một cái, đi theo, cuối cùng dừng ở cửa phòng ngủ số .
Sau khi đi vào thấy mép giường có dán tên.
Ký túc xá tổng cộng có thể ở sáu người, Thẩm Đông Thanh giường là giường trên ở cửa, giường của Chu Văn Ngạn đối đầu với hắn.
Thẩm Đông Thanh đem balo đặt lên giường, đang muốn ra ngoài cùng đầu đinh, chỉ thấy cửa phòng chợt bị ngườiđẩy ra một chút.
Trạng thái của Phương Kỳ rõ ràng không đúng, vẻ mặt hốt hoảng, vừa thấy được Thẩm Đông Thanh giống như là nhìn thấy thân nhân.
"Tui mới vừa nhìn thấy . . ." Phương Kỳ run như cái sàng, "Có người chơi cùng thầy chủ nhiệm cãi vã, sau đó . . ."
Người chơi kia tương đối có cá tính.
Kiểu tóc là kiểu sát mã đặc, đủ mọi màu sắc, là điều mà trong nội quy tuyệt đối không cho phép, mới vừa vào cửa trường liền bị cô chủ nhiệm ngăn lại, muốn hắn đem đầu tóc cắt xuống.
Sát mã đặc (杀马特) là kiểu tóc giống HKT hồi đó, thêm màu vào thôi. Như này này
Chắc là người chơi kia coi thầy chủ nhiệm chỉ là một người phụ nữ bình thường, lá gan lớn lên, không phục mà tranh luận. Không nghĩ tới cô chủ nhiệm trực tiếp lấy ra cây kéo, "Roẹt" một cái liền đem đầu người cắt xuống.
Kinh khủng hơn chính là, những học sinh khác không cảm thấy được kỳ quái chút nào, mặt không thay đổi đi đi lại lại bên cạnh thi thể không đầu.
Đầu đinh một bên mặc đồng phục học sinh, vừa nói: "Trái với nội quy nhà trường, không phải rất bình thường sao? Sáu giờ lên lớp, các cậu chớ tới trễ."
Hiển nhiên hắn đối với tình huống như thế đã tập mãi thành quen, sau khi nói xong, hắn liền đi ra ngoài, dư lại ba cái người chơi ở trong phòng ngủ.
Phương Kỳ cũng ở phòng ngủ này, giường của hắn ở dưới giường Thẩm Đông Thanh.
"Chúng ta đi phòng học trước đi?"
Chu Văn Ngạn mở miệng: "Chờ đã, trước tiên đổi đồng phục học sinh đã."
Hồi nãy đầu đinh đi ra ngoài là mặc đồng phục học sinh.
Nói không chừng không mặc đồng phục học sinh cũng trái với nội quy nhà trường.
Phương Kỳ vừa nghĩ, đúng là có chuyện như vậy, vội vã mở cái tủ viết tên hắn, đem nguyên bộ đồng phục học sinh bên trong mặc vào người.
Đồng phục học sinh quá rộng, lập tức liền từ thanh niên mặt mày thanh tú trở nên thường thường không có gì lạ, mặc đồng phục học sinh quá tuổi còn có cảm giác kỳ quái.
Hắn quay đầu, nói: "Tui xong . . ."
Chậc, không so được.
Chu Văn Ngạn tay dài chân dài, coi như là đồng phục học sinh xanh trắng mặc lên người cũng hiện ra vóc người như thường, cổ tay áo kéo một cái liền đem đồng phục học sinh phổ thông mặc thành cao định. Thẩm Đông Thanh càng không cần phải nói, hắn lớn lên trắng mịn, mặc đồng phục học sinh một cái liền biến thành học sinh trẻ tuổi, trên mặt lúm đồng tiền nhợt nhạt, đi ra ngoài chính là giáo thảo thanh thuần.
Thật sự là hàng so với hàng chỉ muốn ném.
Dưới cảm xúc hâm mộ cùng đố kị, cảm giác sợ hãi của Phương Kỳ giảm không ít, hắn nhìn một chút thời gian: "Sắp tới sáu giờ rồi."
Thẩm Đông Thanh mới vừa đi ra ngoài đột nhiên liền nghĩ tới điều gì, nói "Chờ đã", chạy trở về phòng ngủ rồi chạy ra, túi tiền phình lên, hiển nhiên đựng không ít đồ vật.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Phương Kỳ, hắn vỗ vỗ túi: "Đồ ăn vặt."
Được thôi.
Vào lúc này còn có thể ăn đồ ăn vặt, không hổ là đại thần.
Niềm tin ôm cái đùi lớn của Phương Kỳ kiên định hơn.
Căn cứ thông tin viết trên giáo bài, một nhóm người đi tới lớp học, tìm được lớp C.
Tác giả ghi là "lớp (bốn) nên mình tự thêm vào.
Bên trong đã sớm ngồi đầy người, chỉ còn dư lại một vài chỗ trống, nhìn sách giáo khoa trên bàn liền tìm được chỗ ngồi của mình
Thẩm Đông Thanh ngồi ở hàng cuối cùng, cùng bàn là Chu Văn Ngạn. Sau khi ngồi xuống, hắn lật qua lật lại quyển sách để trên bàn, bên trong kẹp một cuốn trường học nội quy nhà trường.
Tiện tay mở ra một tờ, hàng nhứ nhất to hơn một dòng chữ —— cấm yêu sớm.
Thẩm Đông Thanh khép lại nội quy nhà trường.