Pheromone Của Tôi Có Độc

chương 64

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

TTTCTCĐ - Chương

(dreamhouse)

Chương :

Du Việt tức giận, "Dựa vào cái gì bọn họ lợi hại muốn thăm dò là có thể thăm dò? Được tiện nghi còn khoe mẽ."

Ngụy Phàm Lĩnh cũng không để bụng, "Phải, có cái gì mà thăm dò, bốn Alpha trên % thì thế nào, đây là cuộc thi đoàn đội, mọi người phải đồng tâm mới có thể lấy được kết quả tốt."

Ốc Cao Niên: "Đồng tâm? Hiện tại người duy nhất kéo chân sau trong trò chơi tin tưởng đồng đội chính là cậu."

Ngụy Phàm Lĩnh: "......"

Còn không phải do mấy tên A chết tiệt các người tập thể bài xích tôi, cố ý chơi tôi sao?

Nhưng Ngụy Phàm Lĩnh cảm thấy hắn sắp thành công rồi, hắn đã sắp có thể chịu đựng được động vào tay của Tưởng Duệ.

Lần tới, lần tới hắn nhất định sẽ không ném tay Tưởng Duệ đi.

Tưởng Duệ dùng bút gõ bàn, ý bảo mọi người an tĩnh lại, "Mỗi người nghĩ ra một cái tên cho đội ngũ, cuối cùng bầu phiếu quyết định dùng tên nào, đương nhiên, cũng có thể lấy tên mà tổng bộ đặt."

Du Việt lên hứng thú, "Là tên gọi khác của đội đặc huấn sao? Có thể lấy tên nào đó ngầu ngầu chút."

Tưởng Duệ: "Phải, tên gọi khác, các đội ngũ khác đã chọn được tên rồi, chúng ta phải trước thời gian quy định chọn ra tên của đội mình."

(dreamhouse)

Du Việt hưng phấn hỏi Vạn Dương Trạch ở bên cạnh: "Có ý tưởng gì không?"

Vạn Dương Trạch hỏi Tưởng Duệ, "Nhất định phải lấy tên khác sao? Không thể gọi là đội đặc huấn được sao?"

Tưởng Duệ cũng rất đau đầu, "Huấn luyện viên nói mỗi đội ngũ phải có một cái tên, những người khác đều có, chúng ta không thể không có."

Ngụy Phàm Lĩnh nhấc tay: "Tôi biết rồi! Hùng Ưng! Tiểu đội Hùng Ưng thế nào?"

Du Việt to đầu, "Tôi không muốn gọi là tiểu đội Hùng Ưng, nghe như năm con gà con."

Ngụy Phàm Lĩnh: "...... Hoàn toàn không trẻ con chút nào."

Những người khác cũng không đồng ý tên Hùng Ưng.

Tưởng Duệ thở dài, "Không sao, Hùng Ưng đã bị người khác dùng, các cậu phải lấy tên không trùng với đội ngũ khác."

Tên Ngụy Phàm Lĩnh đặt mọi người đều không có lỗ tai nghe, mà mọi người đều chỉ biết phủ định ý tưởng của người khác.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cái tên nào thích hợp, cuối cùng Tưởng Duệ từ trong đông đảo những cái tên chưa bị chọn nhặt bừa ra một cái.

(dreamhouse)

Hành Trình, danh hiệu ZT.

Mọi người tỏ vẻ tên này rất bình thường, toàn bộ tán thành.

Những tháng ngày huấn luyện ở đội đặc huấn, Du Việt không cảm thấy có gì khác so với học ở Đông Quận, tới tổng bộ học những thầy giáo đó, về Đông giáo vẫn là những thầy giáo đó.

Hơn nữa Du Việt đi đâu về đâu, ở bên cạnh luôn có Vạn Dương Trạch, cảm giác an toàn bạo lều.

Ở tổng bộ, Vạn Dương Trạch vẫn luôn kiêng kị Du Việt rút phải cùng một gian ký túc xá với Ngụy Phàm Lĩnh, nhưng trùng hợp thế nào, rút bao nhiêu lần đi nữa, Du Việt cũng chưa từng rút ra cùng một phòng với Ngụy Phàm Lĩnh.

Kỳ quái nhất là, Ngụy Phàm Lĩnh từ đầu tới đuôi luôn ở cùng với Tưởng Duệ.

Ngụy Phàm Lĩnh hoài nghi bản thân bị người khác nguyền rủa, nhưng không tìm thấy chứng cứ.

Lại một lần phải ở cùng phòng với Tưởng Duệ, Ngụy Phàm Lĩnh chỉ muốn rút chăn ra nhét vào lỗ tai.

Ngụy Phàm Lĩnh đột nhiên xốc chăn lên, "Tưởng duệ!"

"Ừm."

(dreamhouse)

Ngụy Phàm Lĩnh: "Đã mấy giờ rồi? Vì sao anh vẫn còn đang xem máy tính, có ánh sáng tôi không ngủ được."

Tưởng Duệ không để ý đến hắn, y đang nghiên cứu chiến lược gặp mặt với Bugassan.

Mấy năm gần đây sự nổi tiếng của đội đặc huấn càng ngày càng tăng, các quốc gia hiện tại, đặc biệt là mấy quốc gia từng có thành tích tốt trước đây muốn lợi dụng sự nổi tiếng của đội đặc huấn quảng cáo cho các sản phẩm trong nước mình, đồng thời tăng lên giá trị phụ gia của đội đặc huấn.

Thậm chí muốn phát sóng trực tiếp sinh hoạt của các đội viên đội đặc huấn khi ở Bugassan, tất cả các quốc gia thậm chí không dự thi cũng có thể quan sát.

Buổi thi đấu hữu nghị này trở thành trò chơi giải trí vs chém gϊếŧ cùng nhau tồn tại.

Nó không giống với chỉ đơn thuần là thi đấu.

Tưởng Duệ giải thích đơn giản, Ngụy Phàm Lĩnh nghe đầu càng ngày càng căng đau, "Sao lại phiền toái như vậy? Cái gì mà phát sóng trực tiếp, bọn họ coi chúng ta thành minh tinh giới thể dục sao? Tuy rằng chúng ta cũng khá xinh đẹp, nhưng anh xác định huấn luyện hằng ngày của chúng ta có thể công chiếu sao?"

Tưởng Duệ lắc đầu.

Y đương nhiên cũng không muốn bị công chiếu.

(dreamhouse)

Một khi thật sự phát sóng trực tiếp huấn luyện hằng ngày, tất cả mọi người sẽ biết, Hành Trình nội bộ bất hòa là thật sự bất hòa.

Lấy miệng pháo người thắng làm vua.

Ai đoàn kết ai thua.

Vạn Dương Trạch nghe chuyện này xong liền đi tìm Tưởng Duệ xác nhận lại, "Đi Bugassan thi đấu phải phát sóng trực tiếp cuộc sống hằng ngày?"

Tưởng Duệ cũng rất bất đắc dĩ, "Phải, vẫn là tôn chỉ ấy, hữu nghị thứ nhất, thi đấu là phụ, cậu từng xem gameshow chưa, nó cũng cùng loại đấy đấy."

Vạn Dương Trạch rất đau đầu.

Hắn không muốn người khác / nhìn chằm chằm Du Việt.

Du Việt dưới tình huống bị nhiều Alpha vây quanh cảm xúc sẽ rất khó khống chế, cần đến hắn trấn an, nếu phát sóng trực tiếp Du Việt rất có thể sẽ cố kỵ có máy quay mà tự mình chịu đựng.

Du Việt tính tình lười nhác, vẫn luôn là hắn chiếu cố y, Vạn Dương Trạch càng không muốn người khác lấy lý do Du Việt không hiểu thường thức sinh hoạt mà tiến hành công kích y, hắn thích cưng chiều y đó.

Nhưng đến lúc ấy mọi người trên diễn đàn khẳng định sẽ lại làm loạn lên.

(dreamhouse)

Vạn Dương Trạch không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của Du Việt, y vốn thích xem diễn đàn, thích xem mọi người nói gì về mình, khi nhìn thấy đánh giá không tốt sẽ nghiêm túc nhìn nhận lại bản thân đã làm sai ở chỗ nào.

Nhưng ở trong mắt Vạn Dương Trạch, tất cả khuyết điểm của Du Việt đều không phải là khuyết điểm, đều đáng yêu.

Chủ yếu là Du Việt vừa sợ nóng vừa sợ lạnh, khi nóng mặc rất ít, có đôi khi còn không chú ý hình tượng, bọn họ rốt cuộc bị phát sóng trực tiếp như thế nào, góc độ máy quay là gì, ở thời gian nào, hoàn toàn không thể đoán trước được.

Vạn Dương Trạch không sợ nhiều tình địch, nhưng vợ mình luôn bị người khác nhớ thương lại không thể công khai biểu thị chủ quyền là chuyện rất phiền não.

Tưởng Duệ cảm giác được Vạn Dương Trạch kháng cự, miễn cưỡng an ủi hắn, "Không đổi được, năm nay tổ kiến đội đặc huấn trước thời gian lâu như vậy, phía bên trên phỏng chừng cũng đang an bài cái này, các đội ngũ có thể thông qua phát sóng trực tiếp biết được ưu nhược điểm của đối thủ, đối với chúng ta mà nói vừa có hại vừa có lợi."

Vạn Dương Trạch không nói chuyện, chỉ hỏi một câu, "Khi ngủ có camera không?"

Tưởng Duệ hơi sửng sốt, "Vẫn chưa biết, nhưng khi chúng ta xuống máy bay, hẳn là sẽ có quay chụp."

Ngụy Phàm Lĩnh vẫn luôn ở bên cạnh nghe, không hiểu vò đầu, "Tôi tưởng chỉ có mỗi minh tinh mới có đãi ngộ ấy thôi chứ?"

Tưởng Duệ cảm thấy hắn rất không có kiến thức, ánh mắt khinh thường không che giấu chút nào, "Thi đấu giải trí cũng có fan."

(dreamhouse)

Ngụy Phàm Lĩnh "Hừ" một tiếng, "Những năm trước thi đấu nhiều giải như vậy, ngoại trừ lấy về thành tích rác rưởi ra, nào có ai chú ý."

Tưởng Duệ biết đội ngũ mà hắn mang lần này có một ưu thế mà những đội năm trước không có, chính là cả năm đội viên đều rất tuấn tú......

Nhưng hắn không thể nói ra được, nói ra đám nít ranh này sẽ mặt ngang với bầu trời.

Hơn nữa, trong cuộc thi đấu thể lực, mặt đẹp thật sự không phải chuyện tốt gì, đến lúc đó mọi người đều biết bọn họ ngu nhất.

Ngụy Phàm Lĩnh: "Xuống máy bay liền quay chụp, chẳng phải là toàn thế giới đều sẽ biết đội ngũ chúng ta bất hòa sao? Sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Đế Đằng đi."

Tưởng Duệ: "Đúng vậy."

Đế Đằng căn bản không thiếu tiền, chỉ muốn đội viên có thể tranh được cái thành tích tốt, hình tượng không hình tượng cái gì không đáng nói, chỉ muốn lấy thứ tự, danh tiếng có thể không cần, tài phú phụ gia hoàn toàn có thể chắp tay nhường người khác.

Như vậy khi thi đấu người khác đều sẽ xem nhẹ bọn họ, cảm thấy Hành Trình của Đế Đằng chính là phế vật, có lợi cho bọn họ nuôi quân súc nhuệ.

Vạn Dương Trạch trở về ký túc xá, Du Việt đang nhàm chán lăn lộn ở trên giường, "Vì sao cậu đi nói chuyện với đội trưởng lại không cho tôi đi theo?."

(dreamhouse)

Vạn Dương Trạch là sợ Ngụy Phàm Lĩnh trong phòng của đội trưởng quấn lấy Du Việt, "Không có việc gì, không có gì để nói, tôi hỏi một ít chuyện cần chú ý khi tới Bugassan mà thôi."

Du Việt thấy Vạn Dương Trạch mấy ngày nay càng ngày càng thất thần, không hỏi thêm gì nữa.

Tưởng Duệ đi phòng hậu cần lĩnh đồng phục sinh hoạt của đội về, do Đế Đằng thống nhất thiết kế.

"Cậu đi phát đồng phục cho mọi người đi." Tưởng Duệ đặt quần áo xuống mép giường của Ngụy Phàm Lĩnh.

Ngụy Phàm Lĩnh rất là không vui nằm bất động trên giường: "Anh mới là đội trưởng, vì sao anh không đi phát?"

Tưởng Duệ: "Tôi là đội trưởng, tôi nói cậu đi phát cậu phải đi."

Ngụy Phàm Lĩnh không chịu nổi nữa, đã bao lâu rồi, vì sao hắn vẫn bị Tưởng Duệ ức hiếp?

"Rốt cuộc khi nào chúng tôi mới có thể bầu đội trưởng cho chính mình?" Ngụy Phàm Lĩnh ngồi dậy.

Tưởng Duệ một ngày không đi, Ngụy Phàm Lĩnh cảm thấy hắn sẽ không bao giờ có thể dung nhập vào đội ngũ.

Trừ phi mọi người cùng nhau xa lánh Tưởng Duệ.

(dreamhouse)

Tưởng Duệ nghĩ nghĩ, nói, "Chờ sau khi thi đấu sơ tuyển kết thúc."

Ngụy Phàm Lĩnh nhụt chí, bao giờ thi đấu sơ tuyển mới tới!

Lần này có hơn ba mươi đội ngũ đại biểu cho các quốc gia đi Bugassan thi đấu hữu nghị, thậm chí không có kỳ hạn kết thúc, nếu như biến thành trại hè trường kỳ, vậy bọn họ sẽ phải ở lại Bugassan huấn luyện.

Còn là huấn luyện dưới sự theo dõi của camera.

Ngụy Phàm Lĩnh không muốn bị mọi người nhìn thấy hắn bởi vì bị nhét vào tay của Tưởng Duệ mà liên tục bị trừ điểm.

Ngụy Phàm Lĩnh nghẹn tức giận mang đồng phục đi phân phát.

Du Việt nhíu mày lại, "Cái gì thế này, mặc vào sẽ không ảnh hưởng đến sự đẹp trai của tôi đi?"

Vạn Dương Trạch nhìn, tâm nói đồng phục của đội năm nay thật sự đúng là rất khó coi.

Tây Sách cùng Ốc Cao Niên sau khi nhìn đồng phục trực tiếp nói hối hận gia nhập đội đặc huấn.

Mọi người đi tìm Tưởng Duệ, Tưởng Duệ tỏ vẻ bất lực, "Trang phục đã làm ra rồi, tốn rất nhiều tiền chế tác."

Tây Sách: "Không nhìn ra được."

(dreamhouse)

Ốc Cao Niên: "Thật sự không nhìn ra được."

Tưởng Duệ: "Chế tác thuần thủ công, khóa kéo đều làm từ vàng ròng, trang trí cũng rất sang quý, tất cả đều nằm trong một bộ sưu tập, muốn mua riêng ngoài thị trường đắt muốn chết, không bằng các cậu tạm chấp nhận một chút?"

Du Việt cảm thấy màu vàng đất ngoại trừ có cảm giác nhà giàu mới nổi ra còn có vẻ bọn họ rất giống dế nhũi, "Vì sao quần áo lại đắt như vậy, vì sao không dùng số tài chính đó để cải thiện thức ăn trong nhà ăn...... Chúng ta không xứng với quần áo đắt như vậy, hoàn toàn không xứng chút nào, đổi cái khác rẻ hơn đi?"

Màu sắc chủ đạo của trang phục là màu vàng đất, phía trước có dòng chữ "Hành Trình" to tướng, phía sau hình như là logo của Đế Đằng, khóa kéo chói lọi phảng phất như dây xích vàng của đại ca xã hội đen, trên quần cũng in đầy logo của Hành Trình Đế Đằng các loại.

Vì sao thẩm mỹ nhà thiết kế của Đế Đằng lại đặc sắc như thế? Rốt cuộc là chán ghét vị đội viên nào trong Hành Trình bọn họ?

Ốc Cao Niên khó chịu cực kỳ, ném đồng phục ra xa, "Xấu như vậy, ai thích mặc thì mặc, tôi không mặc."

Tây Sách: "Ta cũng không mặc."

Du Việt nhún vai, "Ta cũng thế."

Vạn Dương Trạch không nói chuyện, nhưng hắn cũng không dự định mặc.

(dreamhouse)

Ngày đi Bugassan tới rồi, Du Việt lên trên máy bay mang theo một chồng tư liệu y học thật dày, tới Bugassan rồi cũng phải xem tiếp.

Cảm giác như y đang đi lưu học.

Du Việt mặc thường phục, hỏi Tưởng Duệ ngồi bên trái: "Thi đấu hữu nghị tốn nhiều thời gian như vậy, thi đấu vòng loại chính thức phải làm sao bây giờ?"

Tưởng Duệ: "Vậy huấn luyện ở nước ngoài."

Du Việt: "...... Quá khủng bố."

Ngụy Phàm Lĩnh ngồi bên phải nổi lên hứng thú, "Thế nào, cậu sợ bị người khác vây xem?"

Du Việt: "Không phải, tôi sợ bọn họ nhìn thấy tôi dùng đồng đội làm vật thí nghiệm, cảm thấy tôi khủng bố."

Ngụy Phàm Lĩnh: "......"

Hơn ba mươi đội ngũ, từ khi bắt đầu xuống máy bay liền phát sóng trực tiếp.

Khi chuẩn bị xuống máy bay, Tưởng Duệ mới ý thức được, năm đội viên của hắn thật sự không có ai mặc đồng phục.

(dreamhouse)

Bugassan quá nóng.

Ngụy Phàm Lĩnh cùng Du Việt đi dép lên, mặc áo ngắn tay đủ mọi màu sắc, Ốc Cao Niên đeo kính râm, Vạn Dương Trạch kéo vali hành lý, vẻ mặt lạnh nhạt khốc soái, người sống chớ gần.

Năm người mỗi người một vẻ, chỉnh tề không giống nhau...... Thật sự không khác gì khách du lịch.

Nhóm Du Việt vừa đi đến cửa tiếp cơ liền sợ ngây người, khắp nơi là fan giơ bảng hiệu, biển người tấp nập, cùng với phóng viên.

Nhưng mọi người cơ hồ đều vây quanh ba đội ngũ phía trước.

Du Việt kinh ngạc: "Cái đt, tôi thật quê mùa...... Đây đều là fan của những đội ngũ đó? BT là đội ngũ nhà ai? Ý là biếи ŧɦái sao?"

Ngụy Phàm Lĩnh nhỏ giọng nói, "Chính là đội ngũ của Bugassan có bốn Alpha kia, người ta là Lao Nhanh (Bēn téng)."

Du Việt càng buồn bực, nhấc vạt tay áo lên xoa mồ hôi trên cằm, "Lao Nhanh...... Bọn họ ở Bugassan cũng không cần ngồi máy bay tới, fan bọn họ tới tiếp cơ cái gì? Fan đó là thuê sao? ZT (Hành Trình - Zhēngtú) chúng ta ngay cả một cái bảng cũng không có, không bằng cũng thuê chút đi."

Tưởng Duệ che miệng ho khan, "Lao Nhanh làm đội ngũ ban tổ chức, bọn họ tới đón người, thấy chưa? Tất cả mọi người đều mặc đồng phục của đội mình."

(dreamhouse)

Ngụy Phàm Lĩnh cúi đầu nhìn dép lê của mình cùng Du Việt, "Đúng vậy, thì ra thật sự có người nạm vàng lên đồng phục, mắt lão tử sắp mù rồi, hai chiến đội viết tắt JB cùng SB kia nghiêm túc sao?"

Hơn ba mươi đội ngũ, các đội khác xem như đều có năm đội viên chính thức, huấn luyện viên mang đội cùng một đống đội trưởng đội phó.

Sau đó, mỗi đội ngũ đều mang theo năm quản gia, ngay cả quản gia cũng có đồng phục thống nhất.

Chỉ có Hành Trình, đội trưởng dẫn đội là Tưởng Duệ, ngoại trừ huấn luyện cái gì cũng không làm.

Tưởng Duệ cũng đi dép lê.

Năm người mỗi người mặc một kiểu, tổ camera phát sóng trực tiếp cho rằng bọn họ là khách du lịch, không dám nhận.

(dreamhouse)

Truyện Chữ Hay