Pheromone Của Tôi Có Độc

chương 62

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

TTTCTCĐ - Chương

(dreamhouse)

Chương :

Điểm của Du Việt đã qua vạn, y không tiếc mấy trăm này.

Có điểm của nhiệm vụ che giấu cùng quà lễ của nhiệm vụ cấp A, các Alpha đỉnh cấp đều không sợ hãi.

Nhưng nếu mỗi ngày đều chơi đoàn kết cái gì đấy, biển còn có thể cạn, điểm trên vạn xuống âm không phải là không thể.

Khi ăn cơm chiều, tâm trạng của Du Việt sắp hỏng mất, tay y đã rửa đến sắp nát rồi, y vẻ mặt đưa đám nhìn Tưởng Duệ, "Đội trưởng, anh còn có thể quản cậu ấy nữa không vậy!"

Tưởng Duệ: "Chính cậu thả đồ xuống, tương đương với ném điểm ra khỏi tay, cậu quản cho tốt tay của mình là được."

Du Việt ủy khuất, "Nhưng tôi đã nói không thích động vật máu lạnh, cậu ta còn thả rùa đen lên tay tôi, cậu ta thả một trăm lần, tôi bị trừ điểm, cứ thế mãi làm sao được? Không công bằng chút nào."

Ngụy Phàm Lĩnh cũng lạnh mặt nói, "Còn chưa công bằng? Vậy khi nào cậu không thả tay Tưởng Duệ vào tay tôi, tôi sẽ đưa con thỏ lông xù xù cho cậu."

"Lông xù xù...... Nhìn không thấy, thả vào tay tôi cũng sợ." Du Việt nhỏ giọng nói.

Tây Sách cùng Ốc Cao Niên càng ác hơn, ngay cả lưỡi dao cũng dám đưa, ai dám nhận chứ.

(dreamhouse)

Cuối cùng biến thành ai nhận đồ vật mà đồng đội đưa cho chính là tán thành người đó, chịu phục người đó.

Cho nên dù bị đưa cho cái lược cũng phải ném xuống.

Dù sao không thể nhận được.

Ai cũng không phục ai.

Tâm tình của Du Việt là như vậy, Ngụy Phàm Lĩnh cũng vậy, Ốc Cao Niên cùng Tây Sách càng như vậy.

Người duy nhất khiến người khác cảm thấy buồn bực là Vạn Dương Trạch.

Du Việt quay đầu hỏi Vạn Dương Trạch, "Cậu làm sao vậy?"

Vạn Dương Trạch an tâm ăn cơm, "Cái gì làm sao?"

"Người khác cho cậu cái gì cậu cũng ném, chỉ đồ tôi đưa là không ném, như vậy quá rõ ràng, đồ vật mấy người Tây Sách đưa cho cậu cũng không có gì đáng sợ mà." Du Việt buồn bực.

Vạn Dương Trạch mang tới cho người ta cảm giác cho dù nhận dao nhỏ hắn cũng không sợ.

Vạn Dương Trạch chỉ là thấy Du Việt bị trừ quá nhiều điểm, không muốn mình bị trừ ít, cuối cùng điểm lại ở trên y.

(dreamhouse)

Hơn nữa phương thức bồi dưỡng tình cảm như này khá tốt, tất cả mọi người đều đang bị trừ điểm điên cuồng, chỉ một mình hắn là không quá không hợp đàn, đây xem như là một loại phương thức dung nhập vào tập thể.

Rất kỳ quái là được.

Ăn xong cơm chiều, Tưởng Duệ nói, "Trò chơi này sẽ tiếp tục thẳng cho đến khi tất cả mọi người không bị trừ điểm nữa mới thôi, các cậu xem mà làm."

Ngụy Phàm Lĩnh dũng cảm nhấc tay, "Vậy có thể thêm điều kiện có thể đặt bất cứ thứ gì vào tay đồng đội bao gồm cả bản thân nhưng bài trừ đội trưởng ra ngoài được không?"

Du Việt liếc hắn một cái, "Hừ, tay của Tưởng đội trưởng không phải ai muốn cầm cũng có thể, ngày nào đó đội trưởng mang chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ, cậu có phải là muốn thấy chết không cứu không? Chỉ bởi vì cậu không muốn nắm tay người ta."

Ngụy Phàm Lĩnh cảm thấy chính mình có lý lại không đứng được chân, "Cái đó, đợi đến khi tính mạng bị đe dọa, tôi có thể thấy mà không cứu chắc? Còn không phải lúc này là trò chơi, tôi cảm thấy trò chơi nên có giới hạn."

Du Việt: "Con người đều có phản xạ điều kiện, hiện tại cậu không nắm tay đội trưởng, sau này thật sự có vấn đề, cậu cũng theo bản năng không nắm tay đội trưởng, phải nhớ rằng bất luận kẻ nào giao tính mạng vào tay cậu, cậu cũng không thể tùy tiện buông ra."

Du Việt cảm thấy chính mình nói quá có đạo lý, tàn nhẫn nhai một miếng thịt bò.

Ngụy Phàm Lĩnh phản kích, "Thân là một bác sĩ, cậu nên lấy từ bi vi hoài, động vật máu lạnh thì làm sao, chúng nó cũng có sinh mệnh, cậu lại thẳng tay quăng chúng nó ra xa, thân là người chăm sóc cùng chữa bệnh, cậu càng nên yêu quý các loại sinh linh mới phải, sao có thể chỉ thích lông xù xù, quả thực hẹp hòi!"

(dreamhouse)

"Cái đó gọi là yêu thích cá nhân, nếu thật sự gặp phải động vật máu lạnh bị thương, cần cứu chữa tôi sẽ cứu." Cứu xong sẽ sợ hãi là được.

Ngụy Phàm Lĩnh lại nói, "Vậy tôi cũng thế, cậu không thể hiểu cho tôi một chút sao?"

Du Việt: "Không thể, Tưởng đội trưởng vừa đáng yêu lại vừa phụ trách, hoàn toàn không phải động vật máu lạnh, cậu đó là công kích cá nhân, cậu có thành kiến."

Ngụy Phàm Lĩnh tâm nói, cậu thật vô nghĩa! Tôi có thành kiến với anh ta đấy, hoàn toàn không cần phải công khai bằng lời.

Du Việt cảm thấy chuyện này đều do Ngụy Phàm Lĩnh xây lên, nếu không phải ngay từ đấu Ngụy Phàm Lĩnh đặt rùa đen vào trong tay của y, làm cho y theo bản năng ném đi, sau đó ai đưa cái gì cho y y cũng đều cảm thấy dọa người, dẫn tới cuối cùng bị trừ một đống điểm.

Kết quả sau đó mọi người đều không dám nhận lấy đồ vật đồng đội đưa cho.

Trên diễn đàn cảm thấy đây là chuyện không thể tưởng

【 Alpha đỉnh cấp không thể nào như vậy được? Vì sao cả năm người đều không dám nhận đồ vật mà đồng đội mình đưa cho? 】

【 Tui muốn biết các ổng đưa cho nhau cái gì? Hình như đây là trò chơi rất nhược trí, sợ như vậy sao? 】

(dreamhouse)

【 Tố chất này, trình độ này, đây là tân sinh Alpha đỉnh cấp của quốc gia chúng ta? 】

【 Bọn họ chỉ là Alpha, không có dị năng, không có siêu năng lực, chỉ có phân hóa suất cao hơn người bình thường một chút thôi, còn rất dễ bị kỳ phát tình làm cho bối rối, là sinh vật càng thêm mẫn cảm cùng bạo lực, có sợ cái gì đó là điều rất bình thường đi? 】【 Ngũ cảm của bọn họ dùng tốt hơn người bình thường, cho nên mới càng sợ thêm gấp bội? 】

【 Dậy dậy, người các ông nói chính là Alpha, không phải Omega, nếu bọn họ đang thi đấu bình chọn Omega cái gì đó nói vậy thì thôi đi, nhưng bọn họ là Alpha, bọn họ không nên như thế, Alpha trời sinh là người đứng trên đỉnh kim tự tháp. 】

【 Ầy, đừng nói như vậy, Alpha cũng là người, cũng sẽ có lúc yếu ớt, người càng mạnh nhược điểm lại càng rõ ràng, hôm nay mới là ngày đầu tiên mà thôi. 】

【 Nhược điểm của cả năm người là nhát gan? 】

【 Lầu trên là quân đội bạn (?友军)sao? Thật không nhìn ra, nhưng tôi cũng cảm thấy bọn họ có thể bị trừ điểm đến rơi khỏi top mười bảng xếp hạng. 】

Trò chơi buổi chiều Tưởng Duệ đưa ra với mong muốn đoàn kết nội bộ, vốn có thể kết hợp với một bài huấn luyện nữa, nhưng kết quả ngoài ý muốn, dẫn tới trò chơi kéo dài đến tận tối.

Thẳng đến gần giờ mới cho mọi người trở về.

Phòng chỉ có ba, sáu mảnh giấy, lấy được giấy hình vẽ giống nhau ngủ một phòng.

Toàn bộ hành trình người khẩn trương nhất chính là Ngụy Phàm Lĩnh.

(dreamhouse)

Hắn đặc biệt sợ lấy được giấy hình vẽ giống Tưởng Duệ.

Chính là đặc biệt sợ, dù sao hắn cũng không muốn cùng Tưởng Duệ ngủ chung một phòng.

Luôn cảm thấy tên kia sẽ nửa đêm tập kích hắn.

Ngụy Phàm Lĩnh khẩn trương xoa xoa tay, "Các cậu trước đi, tôi cuối cùng."

Du Việt không sao cả, lấy được mảnh giấy vẽ rùa đen.

Du Việt nhíu mày: "Tôi thật sự hận cái thứ này."

Ngay sau đó Ốc Cao Niên quơ quơ mảnh giấy trong tay mình, "Du Việt, duyên phận."

Vạn Dương Trạch trầm mặc không lên tiếng mở ra, là giấy trống, Tây Sách cũng giấy trống.

Tưởng Duệ là một ngôi sao rất xấu, Ngụy Phàm Lĩnh cũng vậy.

Ngụy Phàm Lĩnh bắt đầu la lối khóc lóc ở trước mặt mọi người, "Không giống, hai cái này không giống, sao có thể nói là cùng một hình, tôi khẳng định không cùng một phòng với Tưởng Duệ."

Du Việt: "......" Còn có thể tẩy trắng như vậy?

(dreamhouse)

Tưởng Duệ ném cho Ngụy Phàm Lĩnh một cái ánh mắt xem thường, "Rùa đen ở , giấy trống ở , ngôi sao ở ."

Ốc Cao Niên đi về phía phòng , Du Việt rất có phê bình kín đáo, "Đội trưởng, có thể chú ý dùng từ không? Không phải rùa đen ở ."

Tưởng Duệ: "Được."

Ngụy Phàm Lĩnh đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì, chạy lên bắt lấy tay Ốc Cao Niên, bị Ốc Cao Niên tránh đi.

Ốc Cao Niên nhíu mày, "Có việc gì?"

Ngụy Phàm Lĩnh lấy lòng đối phương, "Đồng đội tốt, việc nhỏ thôi, đêm nay chúng ta đổi phòng ngủ được không? Sau này cậu có chuyện gì cứ việc mở miệng, tôi có thể giúp tuyệt đối đạo nghĩa không chối từ."

Ốc Cao Niên: "Không thể."

Nói xong liền trở về phòng.

Ngụy Phàm Lĩnh lại nhìn Vạn Dương Trạch cùng Tây Sách.

Hắn không muốn cùng một phòng với Vạn Dương Trạch, nhưng Tây Sách có vẻ rất khó nói chuyện.

(dreamhouse)

Du Việt cũng trở về.

Vạn Dương Trạch cùng Tây Sách giống như ai cũng không quen biết ai trở về phòng của mình.

Ngụy Phàm Lĩnh đứng tại chỗ, Tưởng Duệ nói, "Trong ký túc xá không có phòng tắm riêng, cậu vẫn còn đứng sờ sờ ở đây? Sau khi tắt đèn là không thể ra ngoài."

Ngụy Phàm Lĩnh thở dài.

Vào trong ký túc xá, Ốc Cao Niên cởϊ áσ khoác ngoài ra, "Tôi ngủ bên trái."

Du Việt: "Tùy tiện."

Ốc Cao Niên hơi nhướng mày: "Vậy tôi ngủ cạnh cậu?"

Du Việt bẻ khớp ngón tay, "Được thôi, tôi chọc cậu đao, tất cả đều không nguy hiểm đến tính mạng, cuối cùng chỉ tạo thành vết thương nhẹ, không biết cậu có đau hay không?"

Ốc Cao Niên bình luận, "Du Liên độc miệng, cậu học được không tệ."

Du Việt không sao cả, "Trời sinh, trời sinh."

(dreamhouse)

Hai người rửa mặt xong, Du Việt vừa nằm xuống liền nghe thấy Ốc Cao Niên hỏi, "Du Việt, cậu rốt cuộc có phải Omega hay không?"

"Cậu phải tôi cũng phải." Du Việt vẫn là đáp án ấy.

Ốc Cao Niên nheo mắt nhìn trần nhà, "Có rất ít Alpha kiểu hình tốc độ cùng nhanh nhẹn, nếu cậu không đi quân y, cùng học chuyên ngành đột kích như Ngụy Phàm Lĩnh đối với cậu rất tốt......"

"Học cái gì không trở ngại việc tôi phát huy sở trường," Du Việt đánh gãy y, "Thật ra là cậu, thoạt nhìn mong manh yếu đối lại học chuyên ngành cách đấu, có đánh được không đấy?"

Ốc Cao niên: "Cái miệng cậu đúng là không ăn được thiệt thòi."

Phòng Du Việt chưa ngủ, Vạn Dương Trạch ở bên ngoài gõ cửa, "Du Việt, ra đây một chút."

Ốc Cao Niên cảm thấy buồn cười, "Thế nào, chẳng lẽ lời đồn cậu với Vạn Dương Trạch là một đôi là thật?"

"Cậu cùng Tây Sách không cần lời đồn, tôi thấy rồi." Du Việt đi ra ngoài.

Vạn Dương Trạch kéo y đi đến cuối hành lang, "Ốc Cao Niên cùng cậu nói gì thế?"

"Có thể nói cái gì, ba hoa thôi, cậu muốn kéo tôi đi đâu đó?" Du Việt đánh ngáp, "Đi xa quá, người không biết còn tưởng rằng cậu muốn đánh tôi......"

Vạn Dương Trạch kéo y đến một góc chết trên hành lang, "Duỗi cổ cậu ra đây."

(dreamhouse)

Du Việt dụi mắt, "Hả?"

Vạn Dương Trạch: "Đánh dấu cho cậu."

"Không, không cần, chúng ta không phải mới vừa ba ngày hai đêm sao thật sự không cần......"

Vạn Dương Trạch: "Phân hóa suất của Alpha không cố định, mấy người bọn họ đều bồi hồi ở ranh giới %, vạn nhất có người nào đó tiến vào kỳ phát tình, pheromone của cậu chưa chắc đã có tác dụng với bọn họ."

Du Việt vò đầu, "Nhưng mà......"

M cậu cắn một cái chân tôi liền mềm, tôi liền......

Du Việt ngượng ngùng nói ra, nhưng Vạn Dương Trạch biết.

Chỗ tuyến thể của Omega rốt cuộc mẫn cảm bao nhiêu, không thể đụng vào bao nhiêu, một khi hắn chạm vào, nhất định phải chịu trách nhiệm dập hỏa xuống.

Cho nên, Du Việt đang ngượng ngùng y muốn quá nhiều.

(dreamhouse)

Vạn Dương Trạch ôm chặt y vào trong ngực mình, "Du Việt, bọn họ là đồng đội của chúng ta, tôi sẽ nỗ lực khống chế du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của mình, nhưng tôi cực độ khát vọng ngày chúng ta thành công tốt nghiệp Đế Đằng."

Du Việt biết Vạn Dương Trạch cả ngày hôm nay lòng phiền ý loạn, nhiều Alpha như vậy, một Omega như y chu toàn ở trong đó, Vạn Dương Trạch lo lắng là điều rất bình thường.

Du Việt nhéo nhéo mặt Vạn Dương Trạch, cũng chỉ có một mình y dám làm, "Cậu yên tâm, tôi không có yếu ớt như vậy, cậu cũng phải tin tưởng vào...... tình cảm của tôi đối với cậu."

Tuy rằng ngoài miệng lão tử chưa bao giờ nói, nhưng ở trong lòng đã nhớ thương cậu rất nhiều năm.

Bắt cậu làm đối thủ một mất một còn, cậu cũng vĩnh viễn chỉ là đối thủ một mất một còn với tôi, ai đối nghịch với cậu, tôi là người đầu tiên không thích kẻ đó.

Một cái đánh dấu ngắn ngủi, mang theo mùi mê điệt hương nồng liệt.

Du Việt choáng váng, nếu không phải buổi tối ở tổng bộ tra tẩm càng thêm nghiêm ngặt, y chỉ hận không thể cùng Vạn Dương Trạch đi làm một phát.

Cho nên, đã nói không muốn đánh dấu tạm thời mà, làm phải mất thời gian rất lâu.

Nhưng Vạn Dương Trạch nói rất đúng, y dùng thuốc cách trở khí vị chặn lại pheromone của Vạn Dương Trạch, khi Ốc Cao Niên nghi ngờ có thể thả pheromone của Vạn Dương Trạch ra, lấp kín miệng của tất cả mọi người.

Dù sao đó đúng là hương vị của cường giả khiến người khác phải chán ghét.

(dreamhouse)

Đuổi kịp một giây trước khi tắt đèn, Du Việt trở về ký túc xá.

Nhưng y không ngờ rằng Ốc Cao Niên cũng không có ở trong phòng, Du Việt mới vừa nằm lên giường một lát đã nhìn thấy Tây Sách đẩy Ốc Cao niên vào trong phòng của bọn họ.

Phòng không bật đèn, Du Việt xác định chỉ có y cùng Vạn Dương Trạch có khả năng nhìn ban đêm tốt.

Bởi vì Tây Sách thế nhưng đẩy Ốc Cao Niên lên trên giường của y.

Rất rõ ràng, hai người không có nhìn thấy y.

Tây Sách hỏi Ốc Cao Niên, "Vì sao luôn trốn tránh tôi như vậy? Không phải là không cẩn thận làm một lần thôi sao, tôi cũng không nói cậu phụ trách tôi, tôi......"

Ốc Cao Niên rất tức giận, hình như là bị Tây Sách ép chặt tay, "Con m cậu để tôi đè một lần, tôi khẳng định cũng có thể mặt dày mày dạn giống như cậu."

Tây Sách: "Cái đó còn phải xem trình độ, nếu cậu thật sự đánh lại tôi, vậy có thể...... Đ, sao lại có người?"

Du Việt xấu hổ ngồi dậy, "Xin lỗi...... Đây là giường của tôi, hiện tại có lẽ tôi nên ở đáy giường?"

Người xấu hổ nhất chính là Ốc Cao Niên, y khó tin hỏi: "Không phải cậu cùng Vạn Dương Trạch đi hẹn hò sao?"

Du Việt tức khắc cảm thấy vừa nãy chính mình nên trực tiếp về ký túc xá của tên kia làm một phát.

Tây Sách ở đây, vậy Vạn Dương Trạch không phải là phòng không gối chiếc hay sao?

Du Việt: "...... Vạn Dương Trạch sợ Tây Sách ở một mình sợ hãi, các cậu cần không gian riêng không, tôi có thể giả bộ tôi chưa từng tới đây."

(dreamhouse)

Truyện Chữ Hay