Editor: Tô Hồ Ly
Betor: mèomỡ
Liễu Sắt vừa dứt lời, hai người đều sửng sốt.
Nói rồi, nói ra suy nghĩ trong lòng mất rồi!!! Mặt Liễu Sắt nóng như lửa đốt, không dám ôm anh nữa, nhanh chóng nhảy xuống đứng lùi ra sau hai bước. Đây là lần đầu tiên cô tỏ tình với con trai, tim đập thình thịch, không còn nghe được âm thanh xung quanh nữa.
A Bảo nhìn ngực mình trống không, có chút thẫn thờ: Thì ra cô không thích người đàn ông kia, thì ra cô thích anh! Niềm vui như sóng biển dâng mãnh liệt khiến anh gần như không thể đứng vững.
‘Dù sao đi nữa cũng phải ra ngoài tìm thức ăn! Tất cả người thú từ mười lăm tuổi trở lên đều phải đi! Đây là mệnh lệnh!’
Lúc này giọng nói của Vệ Ngôn Thành đột nhiên vang trong đầu anh, con ngươi của A Bảo đột nhiên thu nhỏ lại như gặp phải ánh sáng chói. Anh lập tức tỉnh táo lại, chỉ mất mấy giây, không ai phát hiện anh đã vui vẻ vì câu nói của Liễu Sắt.
Lập tức phải xuất phát đi tìm thức ăn, lần đi này vô cùng nguy hiểm, không biết có thể sống sót trở về hay không, nếu như không thể…
“Thiếu tướng, xin nghĩ lại. Con người luôn luôn xảo quyệt.” Bất thình lình giọng Đông Ất vang lên ở ngay bên cạnh, cô ta tỏ vẻ sáng suốt phân tích: “Cô gái loài người này không có năng lực, giá trị vũ lực thấp, không thể chắc chắn rằng cô ta thật lòng với ngài, mà chỉ muốn dựa vào ngài bảo vệ thôi. Dù sao, chưa bao giờ có tiền lệ con người và người thú ở bên nhau.”
“Cô đi vào trước!” A Bảo lệnh cho Đông Ất.
“Thiếu tướng!” Đông Ất không muốn rời đi, cô ta sợ Nam Đinh sẽ bị cô gái loài người kia mê hoặc. Cô ta biết thiếu tướng luôn lạnh lùng, chưa từng thấy có ai dám leo lên người anh. Cô ta phát hiện, thiếu tướng đối xử với cô gái loài người này rất đặc biệt, cô ta không thể để mặc như vậy được.
A Bảo không nói nữa, cau mày, hơi hất cằm lên.
Khí thế mãnh mẽ khiến người thú nhạy cảm phải thần phục, “Tuân lệnh, thiếu tướng!”
Đợi cô ta đi xa, Liễu Sắt khẽ bước lên hai bước nhìn A Bảo, “Anh tin lời cô ta sao?”
“Cô là vậy à?” Anh không đáp mà hỏi lại.
“Em không phải vì cần bảo vệ mà nói vậy.” Giọng điệu Liễu Sắt hơi vội vàng, cô sợ A Bảo sẽ tin lời báo nữ kia, “Em thừa nhận lúc đầu em muốn dựa vào anh, nhưng khi đó là em xin anh giúp đỡ em, em chưa bao giờ có ý định lợi dụng anh.”
A Bảo sao lại không biết chứ? Anh im lặng một lát, thấp giọng hỏi: “Không phải cô đang tìm đường về nhà sao? Bây giờ thế nào? Không về nữa à?”
“Nếu tìm được nhất định sẽ về.” Liễu Sắt trả lời không chút do dự.
A Bảo rũ mi mắt, im lặng không lên tiếng: Từ lúc ở rừng rậm đen, A Bảo đã có thể chắc chắn Liễu Sắt đến từ thế giới khác. Mặc dù cô cố hết sức che giấu, nhưng lời nói và hành động của cô đã để lộ ra vô số kẽ hở. Không biết nơi đó là nơi nào, nhưng cuộc sống ở nơi đó nhất định rất yên bình, vậy mới có thể tạo ra người có sức chiến đấu gần như bằng không như cô.
Liễu Sắt thấy A Bảo im lặng một lúc lâu mới chợt nhớ ra: nếu như mình trở về, A Bảo thì sao? “Lúc đó anh đi với em được không?”
“Không được!” Lần này anh nói thẳng, “Chúng ta không thể ở bên nhau.”
Mặt Liễu Sắt trắng bệch, lập tức hỏi: “Vì sao? Là bởi vì em không đủ mạnh sao? Em sẽ cố gắng tập luyện, sẽ không làm vướng chân anh!”
“Bởi vì cô là người, còn tôi thì không!” Anh rút mũ beret ra đội vào, con ngươi màu hổ phách nhìn Liễu Sắt chăm chú, “Trở về đi!”
Nếu như tìm được đường về nhà, hãy trở về đi! Không nên ở lại thế giới này, không nên… ở cạnh người thú!
“Cốc cốc…”
Bách Lý Dạng gõ cửa, bên trong lặng ngắt.
Không ở trong phòng sao? Từ sau lúc tối trở về thì không thấy cô đi ra ngoài nữa! Bị bệnh sao? Dường như lúc trở về cô có chút mệt mỏi, nghĩ vậy, anh ta mở cửa phòng, nhìn đống chăn chồng chất lại càng hoảng sợ, “Cô ở đây à? Sao không trả lời tin nhắn?”
“Sao anh lại tùy tiện vào phòng tôi.” Trong chăn truyền ra giọng rầu rĩ của cô.
“Tôi gõ cửa, cô không đáp, tôi lo cô bị bệnh. Khó chịu chỗ nào à?”
“Không, anh tìm tôi có việc gì?”
“Họp khẩn cấp.”
Liễu Sắt chậm chạp mở máy truyền tin của mình, đèn đỏ lóe ra biểu thị có tin nhắn đang đợi. “Anh đi ra ngoài trước, tôi lập tức tới ngay.”
Cho đến khi trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, cô mới chui ra khỏi chăn. Thấy cửa phòng đóng chặt, buồn bực thở dài: Bị từ chối rồi! Bóng lưng anh rời đi cứ lẩn quẩn trong đầu cô, tuyệt tình, không chút do dự. Cô không hiểu, cô dịu dàng như vậy, sao lại bị từ chối?
“Bởi vì cô là người, còn tôi không phải.” Người thú sao? Vì lý do đó? Nhưng cô không quan tâm mà. Anh nói xong câu này liền đi, hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích. Sao cô lại ngu ngốc như vậy? Cô đập đầu. Sao lại đứng ngây ra đó nhìn anh đi chứ, không được, nhất định phải nói cho anh biết!
Cô vội vàng xuống giường, lúc tay đặt trên chốt cửa thì thở dài. Không biết nơi quỷ quái này nghĩ thế nào lại để nam nữ ở chung. Trong doanh trại quân đội Liễu Sắt ở, tiêu chuẩn một phòng khách hai phòng ngủ, cô bị xếp ở chung phòng với Bách Lý Dạng, mỗi người một phòng, chung phòng khách và phòng tắm, không có phòng bếp.
Liễu Sắt ra khỏi phòng, Bách Lý Dạng đã đi mất, xem ra sự tình rất khẩn cấp, cô nhớ A Bảo hiện giờ đã vào họp, đi tới đó cũng không tìm được anh, vì vậy cô lập tức chạy tới phòng họp.
Phòng họp là một tòa nhà độc lập, cách quân doanh không xa, chỉ có một tầng. Nói là phòng họp nhưng Liễu Sắt nghĩ nó giống giảng đường của trường đại học hơn.
Lúc Liễu Sắt đến phòng họp, bên trong đã có không ít người. Khi cô xuất hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cô, phòng họp yên lặng trong chốc lát, sau đó lại ồn ào trở lại. Từ sau lần hợp tác cùng Bách Lý Dạng tiêu diệt zombie, cô liền hot. Mọi người đều biết bộ phận võ kỹ có hai người, đánh nhau mà như múa, rất đẹp, cho dù từ ‘múa’ này hiện giờ đã biến mất trong từ điển.
Cô thấy Bách Lý Dạng, Mộc Thanh, Lập Vô Thương; Cao Mẫn, Đổng Y Y của bộ phận sức mạnh ngồi hàng sau, còn lại mấy nhân vật ưu tú biết khống chế lửa khống chế nước bằng tinh thần, thì cô không biết. Cô vốn định ngồi bên cạnh Cao Mẫn nhưng mọi người coi co cô và Bách Lý Dạng là một cặp, lập tức nhường chỗ bên cạnh anh ta cho cô.
“Liễu Sắt, qua đây ngồi đi!” Một cô bé mặt tròn tóc vàng nhiệt tình vẫy cô.
Liễu Sắc không muốn ngồi cạnh Lý Bách Dạng, nhưng tiếng gọi của cô bé kia khiến cô trở thành tâm điểm của mọi người, cô lúc này chỉ muốn nhanh chóng ngồi xuống, hơi đâu mà lo ngồi vị trí nào?
“Xin chào, tôi là Leona, tôi đã nghe bọn họ nói về cô. Cô thực sự có thể đá chân ra phía sau người sao?” Cô ấy chỉ vào gáy, “Sao cô làm được?”
Leona thuộc đơn vị khống chế lửa của bộ phận sức mạnh, người nước ngoài tóc vàng, cụ thể nước nào thì không thể xác định. Lần trước tiêu diệt zombie cô ấy không tham gia, sau này nghe kể lại thì vô cùng hiếu kì với Liễu Sắt.
“Do học múa từ nhỏ, thêm chăm chỉ khổ luyện là được.”
“Cô biết múa?” Leona kích động, “Bây giờ không còn ai biết múa nữa, cô học ở đâu?”
“Ừm… Thật ra là… Một mình không có việc gì luyện chơi thôi.” Liễu Sắt không hiểu vì sao cô ấy lại kích động như vậy, không biết có bí mật gì hay không nên cũng không dám nói ra sự thật, đành trả lời qua loa: “Cô cũng biết tôi không có sức mạnh, không thể làm gì khác hơn là luyện tập sự dẻo dai.”
Người của tận thế đều chỉ học các kỹ năng để bảo vệ tính mạng, nào có thời gian rỗi đi học múa, bởi vậy mọi người đều hứng thú với thân thể mềm dẻo của Liễu Sắt.
Đổng Y Y ngồi bên cạnh Leona mất hứng. Từ ngày bắt gặp Liễu Sắt nghe trộm các sư huynh nói chuyện, cô ta đã không thích Liễu Sắt, cảm thấy cô ngấp nghé Bách Lý Dạng. Sau còn thấy đại sư huynh ở trước mắt bao người ôm Liễu Sắt, bộ dáng cực kỳ cẩn thận càng làm cô ta khó chịu. Thế nên cô ta gắt gỏng: “Ngày đó nếu không có sư huynh của tôi thì cô đã thành zombie rồi, còn có thể múa được sao?”
“Y Y!”
“Hừ!”
Bách Lý Dạng cau mày, không đồng ý nhìn Đổng Y Y. Sau đó không vui quay đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn bọn họ.
Liễu Sắt khá kính trọng người tập võ, hơn nữa ngày đó quả thực nhờ có Bách Lý Dạng cô mới cầm cự được lâu như vậy. Bởi vậy thấy Đổng Y Y không lễ phép cô cũng không để ý, chỉ cảm thấy là trẻ con giận dỗi, “Ngày đó quả thực nhờ có anh.”
Bách Lý dạng ngượng ngùng cười.
Lúc này Cao Tiệp đi đến, anh ta đi tới vị trí chính, nhìn xung quanh một vòng, cả phòng lập tức lặng ngắt như tờ. Anh ta tháo mũ lính xuống, cất bên tay phải mới ngồi xuống. Giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng họp, “Triệu tập mọi người tới là vì chuyện lương thực dự trữ…”
Anh ta tường thuật lại những gì đã xảy ra, cuối cùng nói: “Hiện giờ quân đội muốn phái ra ba người có sức mạnh không gian, ba người điều khiển lửa điều khiển nước, ba người có sức mạnh tinh thần, ba võ kỹ, do thiếu úy Cao Mẫn chỉ huy, hỗ trợ binh đoàn người thú số cùng nhau đi tìm thức ăn. Có ý kiến gì không?”
“Không!”
“Tốt, cứ thế đi, thiếu úy Cao Mẫn, nơi này giao cho cô, cô chọn đội viên, chút nữa binh đoàn người thú sẽ tới, hai bên bàn bạc cho tốt.”
“Rõ, trung tướng!”
Cao Tiệp đi rồi, trong phòng họp vẫn yên lặng như cũ.
Mọi người đều không nhiệt tình với chuyện đi tìm thức ăn, nhất là khi hai tháng tới là mùa lạnh nhất, tìm thức ăn ở đâu? Đây rõ ràng là nhiệm vụ có đi không có về.
Đang yên lặng, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng ken két, âm thanh giày quân đội giẫm lên mặt đất từ xa đến gần, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, đoàn người thú tác phong chỉnh tề nối đuôi nhau bước vào phòng họp, chia thành hai hàng. Nam Đinh bình tĩnh đi qua đám binh sĩ, tới trước mặt Cao Mẫn.