Trong phòng họp của quân bộ, ngồi hai bên bàn hội nghị là hơn mười con người và người thú cấp bậc trên thiếu úy trở lên, nhưng lúc này lại hoàn toàn yên tĩnh.
Cao Tiệp tháo mũ beret xuống, vò mái tóc ngắn, không thể nào ngắn hơn được nữa, “Báo cáo cũng đã xem rồi, các vị có ý kiến gì?”
Nam Đinh, Cao Mẫn và mấy sĩ quan ngồi nhìn nhau, tất cả mọi người đều không ngờ rằng lương thực dự trữ vốn có thể duy trì trong bảy tháng lại bởi vì zombie xâm phạm, phá hỏng đỉnh vòng bảo vệ, gây tổn hại gián tiếp đến bộ phận điều hòa nhiệt độ khiến nhiều thực phẩm biến chất. Bây giờ lương thực dự trữ chỉ có thể duy trì được tối đa hai tháng mà thôi, nhưng tháng một và tháng hai tới là thời kỳ trái đất đóng băng, biết đi đâu tìm thức ăn đây?
“Khó khăn thế nào cũng phải ra ngoài tìm thức ăn!” Thượng tướng Vệ Ngôn Thành ngồi trên ghế chính thẳng lưng, hai tay đặt trên bàn, ánh mắt như chim ưng, mang theo uy nghiêm của cấp trên, “Không có thức ăn, chưa cần zombie đột kích, Quy Vương đã thành vùng đất chết rồi!”
Ông ta chậm rãi quét mắt về phía một sĩ quan đang ngồi, ra lệnh: “Nam Đinh, Bắc Thần, hai người hãy bố trí, lần này tất cả binh lính người thú từ mười lăm tuổi trở lên phải lên đường tìm kiếm thức ăn.”
“Thượng tướng!” Cao Tiệp không nhịn được đứng lên, gót chân phải chạm gót chân trái, đứng nghiêm: “Người thú mười lăm tuổi vẫn còn là thiếu niên, nhiệm vụ lần này rất gian khổ, bọn họ nếu có gì bất trắc, quân ta sẽ bị tổn thất nghiêm trọng!”
“Trung tướng, tuân theo mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân!” Ánh mắt sắc bén của Vệ Ngôn Thành lập tức bắn về phía anh ta, ông chưa từng nghĩ rằng Cao Tiệp sẽ đứng lên phản đối. Cảm thấy mình quá nghiêm khắc, ông ta rũ mắt, dừng một chút, giọng nói hòa hoãn hơn: “Các anh yên tâm, tôi sẽ cho các anh vũ khí và trang bị chống lạnh tốt nhất!”
“Thượng tướng!” Cao Mẫn đứng lên, “Cao Mẫn xin được tham gia nhiệm vụ!”
“Được rồi! Nam Đinh, Cao Mẫn, các anh mỗi người dẫn theo một đội, ba ngày sau xuất phát!”
Bộ quân sự, phòng quân doanh.
Liễu Sắt tắt máy tính, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi.
Sau khi zombie xâm nhập bị tiêu diệt, Quy Vương khôi phục lại vẻ bình yên.
Liễu Sắt, Bách Lý Dạng và sư đệ Mộc Thanh của anh ta không bị thương, được phân đến bộ quân sự, do trung tướng Cao Tiệp quản lí. Đổng Y Y bị điều đến đơn vị không gian của bộ kĩ năng, do Cao Mẫn quản lí.
Cuộc sống ở đây vô cùng quy củ, mỗi ngày chỉ có ba việc, ăn, ngủ, huấn luyện.
Thời gian rảnh còn lại, Liễu Sắt hay dùng máy tính tìm hiểu về thế giới này:
Năm , là năm không thể nào quên đối với tất cả những người còn sống sót, ngày tận thế bắt đầu.
Thiên thạch, chiến tranh, dịch bệnh, vi rút, động đất… Hình như tất cả tai họa đều tập trung trong năm đó. Trái đất nứt gãy, một bộ phận loài người bị kích phát ra dị năng, thế nên bọn họ sống sót. Quân đội và người dị năng bảo vệ tư liệu quan trọng và các nhà khoa học, bí mật ra khỏi khu bị tai họa nặng.
Năm , thực vật biến dị nuốt trọn thành phố, phạm vi sinh tồn của loài người dần thu nhỏ lại.
Năm , nhà tiên tri được thần gợi ý, dẫn con người tới nơi này, khởi động khối năng lượng, loài người lại được an toàn, cũng đặt tên cho nơi này là Quy Vương.
Năm , cải tạo gene cuối cùng đã thành công, tạo ra người thú, thai nhi sau khi được sinh ra từ cơ thể mẹ, sống được hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Năm , qua bảy năm thí nghiệm không ngừng nghỉ, mười người thú ra đời, A Bảo cũng ở trong số đó.
Tạo ra người thú bởi vì cơ thể con người bị giới hạn, không thể sống sâu trong rừng rậm, chỉ có biến đổi gene mới thích nghi được với hoàn cảnh tàn khốc trước mắt. Người thú xuất hiện đã trợ giúp con người rất nhiều, bọn họ có trí tuệ của loài người, có sự nhạy bén của động vật, không cần bất kì cái gì bảo vệ mà vẫn có thể vào trong rừng đen tìm thức ăn cho bản thân và loài người. Cũng bởi vì người thú quá mạnh mẽ, nên cũng khiến loài người kiêng dè.
Con người và người thú giống như hai cái cây độc lập cắm rễ dưới đất, lại dựa vào nhau mà sống.
Nhưng khi con người đã quen đối mặt với zombie, với thành phố đổ nát, với tận thế thì dần dần bài xích người thú.
Bây giờ Liễu Sắt đã hiểu được tại sao lần đầu gặp A Bảo thì anh lại không thân thiện với mình; Tại sao lần đầu cô vào binh đoàn người thú, người thú lại tò mò quan sát cô.
Liễu Sắc thở dài, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ. Đã là mùa đông rồi, gần hai tháng không thấy A Bảo, không biết anh có khỏe không?
Bông tuyết rơi xuống vòng bảo vệ lập tức tan ra, trái với bên ngoài ngập tuyết, nhiệt độ bên trong tuy không cao nhưng không có lấy một hạt tuyết đọng.
Liễu Sắt đút hai tay vào trong túi, đi dạo không mục đích trên đường, đầu óc hỗn loạn, không ngừng nghĩ đến tư liệu tra được mấy ngày nay. Người sống trong thế giới này không cần lo lắng ngày mai đi làm có kẹt xe hay không, đi ăn cơm có dầu dưới cống hay không. Mà là giây tiếp theo mình có còn thở hay không.
Đối với phế vật không có lấy một kỹ năng như cô mà nói sinh mạng thật vô cùng yếu ớt!
Liễu Sắt tiếp tục đi, trong lúc vô ý ngẩng đầu lại thấy một đoàn xe người thú cách đó không xa.
Hử? Đến binh đoàn người thú rồi sao?
Cô đứng trước cửa, hơi do dự. Sau khi biết tình hình giữa con người và người thú, cô cảm thấy xông thẳng vào đấy có vẻ không tốt lắm, tuy rằng cô không ngại những điều này.
Từ sau khi tới Quy Vương cô chưa từng gặp A Bảo, nếu không nghe Cao Mẫn nhắc tới, cô cũng không biết lần trước khi tiêu diệt zombie, anh cũng tới. Nghe nói anh bây giờ đang gấp rút huấn luyện, sang đầu xuân năm sau sẽ xuất phát đi tìm nguồn năng lượng.
Liễu Sắt rất nhớ anh.
Thật ra đi gặp anh cũng có gì đâu, Liễu Sắt không hiểu tại sao mình lại trở nên nhát gan như vậy.
Nam Đinh và Bắc Thần bước xuống từ xe quân đội đã nhìn thấy Liễu Sắt cúi đầu đứng trước cửa, tay đút trong áo, chân di di trên mặt đất, giống như đang đợi người.
Đợi? Người đàn ông kia sao?
Trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông kia ôm cô, Nam Đinh bất giác nắm chặt tay cho đến khi lòng bàn tay nhói đau. Anh buông tay, ném chìa khóa cho Bắc Thần, “Cậu đi sắp xếp, chút nữa chúng ta họp!”
Liễu Sắt nghe thấy giọng A Bảo, bỗng nhiên căng thẳng. Cô không dám ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm mũi chân, hai tai dỏng lên nghe bước chân của anh.
Nam Đinh xoay người đi vào binh đoàn người thú, lúc đi ngang qua Liễu Sắt vẫn không dừng bước như thể bên cạnh không có người vậy.
Liễu Sắt ngẩng đầu nhìn đôi bốt đen của anh thoáng qua nhưng không dừng lại. Chẳng lẽ không nhìn thấy cô sao? Giờ không gọi thì anh sẽ vào mất, cô sốt ruột, “A Bảo!”
Nam Đinh dừng lại, xoay người, vẻ mặt lạnh lùng, “Có việc gì?”
Tóc dài sau lưng anh đã cắt thành tóc ngắn, bên tóc mai cạo gọn gàng, trên trán điểm vài sợi tóc mái mềm mại, càng tôn lên gương mặt góc cạnh của anh. Anh mặc áo khoác quân đội bằng vải nỉ màu xám tro, quân trang càng làm anh cao hơn, nón lính bị anh cuộn nhét vào giữa vai và quân hàm, chỉ đứng không thôi cũng tỏa ra tín hiệu ‘muốn sống chớ lại gần’.
“À… Không có việc gì!” Liễu Sắt không hiểu tại sao anh lại trở nên lạnh lùng như thế? Hai tháng không gặp, dù chỉ quen biết cũng có thể chào hỏi chút mà!
Nghe cô nói không có việc gì, Nam Đinh xoay người rời đi.
“A Bảo!” Liễu Sắt không nhịn được gọi anh lần nữa.
Anh không nói gì, chỉ hơi nhíu mày nhìn cô, cái đuôi phía sau không ngừng đưa qua đưa lại, tỏ vẻ không kiên nhẫn, có chuyện gì nói mau!
“Anh gần đây bận nhiều việc lắm sao?” Liễu Sắt nhìn nét mặt của anh, đắn đo nói, “Hay là anh có chuyện không vui?”
Nam Đinh cũng không thích bản thân mình thế này. Từ sau lần thấy người đàn ông kia ôm Liễu Sắt, anh cứ luôn nóng nảy, giống như là đồ của riêng mình bị xâm phạm. Mà cô lại không động đậy để cho anh ta ôm, nghĩ tới đây anh không kìm được tức giận. Cũng phải, bọn họ là con người, con người và người thú chắc chắn không cùng cấp bậc. Cũng tốt, vậy thì cách xa bọn họ ra!
“Cô tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?” Giọng điệu của Nam Đinh rất không kiên nhẫn.
“Không có việc gì thì không thể tìm anh sao? Tôi…” Đi nhé!
“Thiếu tướng Nam Đinh …”
Liễu Sắt tức giận muốn xoay người đi, đúng lúc lại vang lên giọng nói lanh lảnh của một cô gái cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ. Hai người theo tiếng nhìn lại, từ binh đoàn một báo nữ bước ra, mũ beret đội chỉnh tề trên đầu, lộ ra đôi tai báo tròn vàng, đai lưng quân trang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, cô ta đánh hông từ từ đi tới, dáng đi rất đẹp.
Cô ta không phải là một trong… Những người hâm mộ A Bảo sao?
Nam Đinh vẫn im lặng, thờ ơ nhìn cô gái kia. Cô gái kia dường như đã quen tới vẻ lạnh lùng của anh, chỉ đưa mắt nhìn Liễu Sắt, tỏ vẻ áy náy bất đắc dĩ.
Liễu Sắt khó hiểu: Cô áy náy với tôi cái gì vậy?
“Trung úy Bắc Thần bảo tôi đi hỏi ngài khi nào bắt đầu họp!”
Liễu Sắt không khỏi nhìn trên vai A Bảo, bộ đàm màu bạc kia chẳng lẽ dùng để trang trí sao? Cần cô tự mình đi hỏi cơ à?
Nam Đinh nghe cô gái kia nói xong, không nói lời nào liền xoay người rời đi.
“A…?” Trong đầu Liễu Sắt bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ, “Có phải anh không thích tôi gọi anh là A Bảo không? Vậy thì Nam…”
“Không được phép gọi!” Anh bất ngờ quay người, ánh mắt lạnh lùng, “Tôi không cho phép cô gọi cái tên này!”
Anh không thích cái tên Nam Đinh này, nó chỉ là một danh hiệu ở Quy Vương, giống như Bắc Thần, giống như báo nữ Đông Ất. Anh thích tên A Bảo cô đặt, anh thích nghe cô dùng giọng nói mềm mại của cô gọi tên mình. A Bảo vẫn luôn nhớ, lúc đó cô nghiêng đầu suy nghĩ, ngồi bên cạnh anh líu ríu phàn nàn không biết nên gọi anh là gì. Hôm nay cô tìm được con người phù hợp, đã vậy thì đừng tước đoạt cả cái tên này, đây tên là cô đặt cho anh, cho anh!
Có lẽ vì giọng nói của anh quá lạnh lùng nghiêm khắc, ngay cả cô gái bên cạnh cũng không đành lòng, “Thiếu tướng Nam Đinh không có ác ý, anh ấy chỉ hơi lạnh lùng thôi.”
“Cô làm ơn câm miệng được không?” Liễu Sắt cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc nãy báo nữ tỏ vẻ áy náy với cô rồi, cô ta là xin lỗi thay A Bảo! Liễu Sắt ghét hai người họ thân thiết như thế!
Báo nữ không ngờ cô lại không khách khí như vậy, kinh ngạc quên cả cãi lại.
Liễu Sắt mặc kệ cô ta, ngẩng đầu, khiêu khích nói với A Bảo: “Vì sao ai cũng gọi được mà tôi lại không? Nam…”
“Câm miệng!” Anh hung tợn bước lên, từ trên cao trừng mắt nhìn xuống cô: “Ai cũng có thể gọi, chỉ có cô là không!”
“Anh! Hứ!” Liễu Sắt thuận thế nhảy lên, hai tay ôm cổ anh, chân quắp lấy eo anh như lúc bọn họ ở trong rừng rậm đen.
Cả người A Bảo cứng đờ, “Xuống!”
“Không!”
“Xuống!” Nam Đinh hơi nhếch môi, lộ ra răng nanh sắc nhọn với Liễu Sắt.
Liễu Sắt bỗng dưng thấy khó chịu. Anh nhe răng nanh với cô có nghĩa là anh vẫn không tin tưởng cô sao? Vậy dịu dàng trong rừng rậm đen thì sao? Lo lắng khi thấy cô bị zombie bao vậy thì sao? Tất cả chỉ là tự cô đa tình ư?
Cô bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách của anh, “Không cho phép anh nhe răng với em, không được cắn em, bất cứ lúc nào cũng không được!” Nói xong cô ôm cổ anh, áp mặt lên tóc mai hơi cứng của anh, nhẹ nhàng cọ: “A Bảo, em muốn ở bên anh!”
p.s: Há há há. Tuôi đã dụ được nhân lực. Là em Tô Hồ Ly đáng yêu (đã bỏ tôi giữa đường ở bộ Quỷ dạ xoa ý. huhu) Giờ ẻm đã trở lại. Hú hú. Mang theo A Bảo từ dưới hố lên theo. Vỗ tay Tung bông