Túi máu vỡ tung, phòng khám cũng tràn ngập mùi tanh và chất lỏng sền sệt, An Nghỉ cẩn thận đi vòng qua thi thể Giao Sa —— Cậu còn cố ý kiểm tra xem y đã chết thật hay chưa, lại bị Phế Thổ cười nhạo: “Trúng giữa trán mà còn sống được, em nghĩ hắn là cá mập biến dị chắc.”
An Nghỉ mím môi, kéo chiếc giường gấp trong góc ra, sau đó vươn tay muốn di chuyển Phế Thổ.
Phế Thổ vốn đang nhắm mắt, bị cậu lôi lôi kéo kéo bỗng bừng tỉnh, hỏi: “Gì đấy?”
An Nghỉ: “Bế anh lên cáng.”
Phế Thổ lộ ra vẻ mặt vừa hoài nghi vừa buồn cười: “Em, bế anh?”
An Nghỉ bất mãn: “Sao nào!”
Phế Thổ: “Thôi, qua đỡ đi.” sau đó quàng một tay lên vai An Nghỉ, nhưng hai chân không cách nào cử động được, chỉ đành chật vật nhích từng chút một lên cáng.
Một tay vừa mới chống lên cáng, bánh xe bị An Nghỉ quên khóa chết đã vì dính máu mà hơi trượt đi, cả hai lập tức mất thăng bằng.
An Nghỉ tay chân luống cuống một bên đỡ Phế Thổ một bên cố gắng kéo cáng lại, oa oa kêu to.
Phế Thổ chịu hết nổi: “Giẫm chân xuống! Đè lên bánh xe!”
Lúc này An Nghỉ mới phản ứng lại, vội vàng dùng một chân móc lấy chân cáng cố định bánh xe, tránh được kết cục hai người cùng ngã vào đống máu.
Phế Thổ vẫn chưa hết hoảng hồn —— còn ngã thêm lần nữa chắc cái thân già này của hắn cũng thịt nát xương tan, giận mà không có chỗ xả: “Con dê ngốc này!”
An Nghỉ không vui bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm.
Phế Thổ: “Em nói gì?”
An Nghỉ lí nhí: “Không…”
Phế Thổ nằm gọn trên cáng, An Nghỉ đẩy hắn ra ngoài hành lang, lúc đi vào thang giếng, hắn lại nghe thấy An Nghỉ nhỏ giọng làu bàu.
“Rõ ràng đã nói sẽ đối xử tốt với em, lừa đảo…”
Phế Thổ nhăn mày: “Rốt cuộc cứ lẩm bẩm cái gì thế hả?”
An Nghỉ cứng họng lớn tiếng nói: “Lúc trước anh hôn mê đã công khai tỏ tình với em!”
Phế Thổ không tin, “Hừ” một tiếng: “Hôn mê thì tỏ tình kiểu gì?”
An Nghỉ: “Thật đó! Em lén tới thăm anh, lúc đó ý thức anh không minh mẫn lắm, còn nghĩ mình đang nằm mơ.
Thế nào, có phải anh thường xuyên mơ thấy em không? Anh nói thật đi, em sẽ không cười anh đâu!”
Cười anh? Phế Thổ ngước mắt nhìn An Nghỉ —— thấy từ cổ cậu trở lên đã phơn phớt màu hồng nhạt, dưới lớp tóc ngắn lộ ra vành tai ửng đỏ.
Phế Thổ: “Hửm? Anh nói gì, không nhớ lắm.”
Hầu kết An Nghỉ khẽ giật giật, mặt càng đỏ hơn: “Anh nói, anh nói… rất hối hận vì trước đây đã đối xử không tốt với em, còn nói đáng lẽ nên dùng tiền mua súp dinh dưỡng cho em.
Lúc đó thái độ chân thành như vậy, kết quả vừa tỉnh lại đã biến thành như thế, hừ!” Cậu nửa thật nửa giả nói: “Anh còn nói anh thích em nhất, xin em đừng rời khỏi anh, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh em.
A đúng rồi, anh còn cực kỳ hối hận vì trước lúc chia tay đã nói những lời tàn nhẫn với em.”
An Nghỉ ba câu thật hai câu giả, nói cũng được ra hình ra dáng.
Phế Thổ vừa nghe được hai câu đầu, ký ức bỗng nhiên ồ ạt kéo về, nhưng những nội dung phía sau lại không có ấn tượng gì mấy.
Hắn nghe một hồi cũng có chút quẫn bách, da mặt hơi nóng lên, khóe môi khẽ giật giật, dường như muốn phản bác, lại không biết bản thân có thực sự đã nói ra những lời này không.
An Nghỉ vốn chỉ thuận miệng trêu hắn —— Dù sao suốt thời gian ở cùng Phế Thổ cậu chưa từng nói lại được hắn lần nào.
Phế Thổ vẫn luôn thành thục, tâm tư thâm trầm, khiến cậu phân không rõ đâu là vui đùa đâu là thật lòng.
Nhưng giờ đã khác, vẻ mặt vừa giật mình vừa xấu hổ của Phế Thổ khiến An Nghỉ sướng run người, cầm lòng không đặng mà cúi xuống hôn hắn.
Phế Thổ không được tự nhiên quay mặt đi: “Không chê bẩn à, bao nhiêu ngày rồi anh chưa tắm.”
An Nghỉ cười rộ lên, những lọn tóc ngắn dưới quầng sáng của bóng đèn lộ ra vẻ mềm mại.
Phế Thổ ngửa đầu nhìn cậu, cũng khó nhịn mà cong cong khóe miệng.
Bầu không khí còn chưa kịp bước sang giai đoạn kiều diễm, tiếng cãi cọ bên ngoài thang giếng đã cắt ngang.
An Nghỉ định kéo mở cánh cửa rỉ sét, Phế Thổ lại ngăn lại: “Đừng ra.”
“Dạ?” An Nghỉ quay đầu.
Phế Thổ lắc lắc đầu, ý bảo cậu im lặng tiếp tục lắng nghe.
Bên ngoài đang ầm ĩ đến náo loạn.
Đầu đuôi không rõ ra sao, nhưng cậu nhạy bén nhận ra giọng của Viêm Vương giữa một đống tạp âm: “Chỉ trích thì cũng phân rõ đối tượng đi chứ! Việc nào ra việc đó, hiện tại trạng thái của mọi người đều không tốt, không thể bình tĩnh lại rồi hẵng-”
Nhưng một giọng nói khác lập tức xen vào: “Được lắm! Việc nào ra việc đó, chúng ta hảo tâm mời các người tới trạm, còn cung cấp đồ ăn nước uống, thiết bị y tế cũng để các người sử dụng, nhưng từ lúc các người vào đây thì sao? Đã làm ra những gì! Còn khiến Oneear-”
Vừa nhắc đến Oneear, đám người nháy mắt lại càng thêm ầm ĩ, thậm chí còn có người khóc nức lên.
Một giọng nói xa lạ vang lên: “Chuyện đó cũng đâu phải do chúng tôi làm, chúng tôi cũng bị lừa đó thôi.
Mất công chúng tôi còn tới cứu các người, sớm biết thế-”
“Mày nói gì!”
“Quả nhiên vẫn không có ý gì tốt! Mày nói sớm biết cái gì hả?”
Viêm Vương lại lần nữa lên tiếng: “Thôi thôi, bình tĩnh lại đi, khoảng thời gian này sự tình ra sao tôi tin trong lòng mọi người đều hiểu rõ, người nào lòng lang dạ sói, người nào chỉ theo lệnh làm việc, thực sự không khó phân biệt đến thế.
Chúng tôi không đại diện cho toàn bộ Yahwili, Firefre lại càng không đại diện cho chúng tôi.”
Lid bỗng nói: “Nhắc đến cái kẻ Firefre kia, các người vẫn đang khống chế vài thành viên đúng không, đều là thân tín của Firefre, các người tính làm gì với chúng?”
Nhất thời những tiếng hô vang vọng bốn phía: “Đúng vậy, gã mặt sẹo còn định ức hiếp Điền An!” “Giết chúng! Báo thù cho Oneear!” “Không thể bỏ qua như vậy được!”
Giờ phút này An Nghỉ bỗng cảm thấy may mắn vì Phế Thổ đã ngăn mình lại —— Nếu cậu bước vào ngay giữa cuộc tranh luận này, cậu nên lấy thân phận gì để lên tiếng đây?
Cậu đương nhiên sẽ vì mọi người trong trạm mà thống hận Firefre cùng đám chó săn của gã, nhưng cậu quả thực đã cùng Viêm Vương hành động, thậm chí đã tự tay giết chết Firefre trước mắt những thành viên Yahwili, hiện giờ còn nhiều thêm một mạng của Giao Sa.
Cảm giác của kẻ ngoài cuộc càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Cậu bất giác phát hiện, cậu chẳng những không thể chọn theo một phe phái đối lập nào, mà còn chẳng thể dung nhập vào bất cứ một đoàn thể nào cả.
Trưởng thành, thì ra là cảm giác cô độc đến thế.
Ian đứng bên ngoài đám đông đau đầu bóp trán, bỗng thoáng liếc thấy hai người đang nghe lén trong thang giếng, buông tay khẽ khàng thở dài.
An Nghỉ chỉ chỉ dưới lầu, im lặng hỏi Ian có muốn đi cùng không.
Đối phương cười khổ lắc đầu, chỉ vào tiêu điểm đang bị vây quanh là Viêm Vương.
Hai bên vẫy tay với nhau, An Nghỉ cũng thấy đau đầu thay anh —— Vốn cho rằng Firefre đã là khó đối phó nhất, không ngờ xử lý gã chỉ là một phân đoạn trong cả mắt xích, hiện tại sự cân bằng đã bị hỗn loạn phá vỡ, mới thật sự sa vào vũng lầy bất an.
Phế Thổ bỗng nhiên bóp bóp tay cậu: “An Nghỉ, gọi em đó, cứ ngây ra vậy.”
An Nghỉ: “Dạ?”
Phế Thổ: “Anh xin phép được gội đầu tắm rửa.”
Trên mặt An Nghỉ hơi thoáng qua vẻ mê man, sau đó cực kỳ tận tâm khuyên bảo: “Không được đâu! Trên người anh có rất nhiều ngoại thương, không được đụng vào nước, nhỡ đâu mưng mủ nhiễm trùng thì sao!”
Phế Thổ rất tự nhiên dời đi lực chú ý của cậu, nói: “Gội qua cái đầu vẫn được chứ, sẵn cạo râu luôn, nhìn tay nghề cắt tóc của em có vẻ không tồi nhỉ.”
An Nghỉ ngượng ngùng sờ sờ mái tóc ngắn còn chưa quá quen, thanh âm càng lúc càng nhỏ: “Có phải, có phải xấu lắm không… Em cũng thấy không quen, đầu nhẹ quá.
Nhưng mà, ờm, tóc em dài nhanh lắm…”
Phế Thổ có chút khó hiểu: “Nói gì thế?”
An Nghỉ nhỏ giọng: “Không phải anh nói thích, thích, em để tóc dài, bởi vì…”
Phế Thổ nhớ lại phát ngôn trước đây của mình —— để tóc dài lúc làm tình kích thích hơn, thiếu chút nữa sặc nước bọt.
An Nghỉ không để ý, vẫn vò vò hai bên tóc mai ngắn cũn cỡn.
Thang giếng lại lần nữa kẽo kẹt mà dừng lại, An Nghỉ quay lưng kéo cáng ra ngoài, nói: “Hơi tối một chút, gần đây không có đủ điện để cung cấp.”
Phế Thổ vừa liếc mắt đã nhận ra là tầng âm mười hai, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Mấy hôm trước… bọn em ở đây à?”
An Nghỉ: “Ừm, mấy người Số mới vừa đi rồi.”
Phế Thổ nghe thấy tên Số , kinh ngạc chớp mắt một cái: “Ông ta cũng tới?” Sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hóa ra nhìn thấy không phải ảo giác…”
Hắn làm bộ cảm thán: “Thật là, không biết em ngốc nghếch hay thông minh nữa.”
An Nghỉ không hiểu: “Sao chứ.” Cậu đẩy mở cánh cửa nhà vệ sinh trong căn phòng nghỉ bỏ không, vặn vòi nước.
Dòng nước màu nâu vàng rỉ sét từ từ chảy ra, lại đợi trong chốc lát, cột nước từ từ trở nên trong suốt, An Nghỉ mới nói: “Được rồi.”
Cậu cẩn thận quấn quanh cổ Phế Thổ mấy lớp vải dầu không thấm nước, lại tỉ mỉ che chắn toàn bộ cơ thể hắn, sau đó mới từng chút một thấm ướt tóc hắn.
Phế Thổ cảm nhận được những bọt nước nhỏ bé rơi trên đầu, mở miệng trêu ghẹo: “Em tưới nước cho anh đấy à?”
Thanh âm của An Nghỉ từ trên đỉnh đầu hắn truyền xuống: “Nước hơi lạnh đó, mấy ngày nay đều không có nước ấm.”
Phế Thổ: “Có sao đâu, em như vậy còn dễ cảm lạnh hơn.”
An Nghỉ chỉ đành dội ướt cả đầu hắn.
Tóc hắn thật sự quá bẩn, dính bết vào nhau, lần đầu vò không ra được chút bọt nào, sau khi xả nước sạch một lần, mới lại tiếp tục cho thêm xà phòng lỏng xoa đều.
Nước chảy thật sự rất lạnh, từng giọt đọng trên ngọn tóc rơi tí tách, nhưng những ngón tay dịu dàng xẹt qua trên da đầu lại mang theo nhiệt độ ấm áp.
Phế Thổ nhắm mắt, cảm thấy thần kinh căng chặt suốt mấy ngày nay rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Không thể không nói, trước đó hắn thật sự đã nghĩ mình sẽ chết.
Hắn đã trải qua gần ba mươi năm cuộc đời trên Phế Thổ, cũng không ít lần kề cận cái chết.
Nhưng lần này sống sót, dường như có thứ gì đó đã khác xưa.
Là thứ gì đã khác rồi?
Lần thứ hai xả sạch bọt, An Nghỉ thấy Phế Thổ vẫn đang nhắm mắt, liền áp tay chụp lấy hai bên má hắn.
Phế Thổ mở mắt: “Gì?”
An Nghỉ xoay xoay đầu hắn ngó trái ngó phải, cảm thán: “Gầy đi nhiều quá nè” ngay sau đó dồn lực, bóp mặt hắn thành một đống vặn vẹo.
Phế Thổ hàm hồ nói: “Muốn chết hả?”
An Nghỉ cười ha ha, hôn cái chóc cực kỳ vang dội lên mặt hắn.
Xử lý sạch sẽ cho Phế Thổ xong, An Nghỉ lại bắt đầu dọn dẹp phòng nghỉ.
Phế Thổ lười biếng nhìn cậu: “Em dọn làm gì?”
An Nghỉ cũng không quay đầu lại, cởi áo may ô của mình ra làm giẻ lau, lau qua nệm và thành giường một lượt: “Trước lúc thương thế của anh khỏi hẳn sẽ phải ở lại đây, vẫn nên thu dọn một chút.”
À, Phế Thổ bỗng nhớ ra, cái đêm trước ngày bọn họ chia tay —— trước lúc hắn chạm mặt Yahwili rồi bị bắt trói lên bàn thí nghiệm, hắn và An Nghỉ vốn đang định đường ai nấy đi.
Hiện giờ hết thảy đã trần ai lạc định, vậy những thứ khác hẳn cũng nên quay về quỹ đạo vốn có.
An Nghỉ nói khi tinh thần hoảng loạn, hắn đã hối hận.
Hối hận vì những lời mình từng nói, hối hận vì những việc mình đã không làm.
Thật vậy sao? Có thể lắm.
Nhìn An Nghỉ tất bật thu xếp phòng nghỉ nhỏ bé, căn phòng bên cạnh chính là nơi bọn họ lần đầu hôn môi, là chỗ lần đầu bọn họ làm tình.
Lúc này lại một lần nữa trở lại, dù biết chỉ là tạm thời, nhưng có những lời đã tới bên miệng hắn cũng không cách nào hỏi ra.
Cứ giả bộ như không biết, kéo dài thêm một chút nữa đi.
Những tháng ngày không ngừng bôn ba khắp Phế Thổ, mỗi sáng đều phải vất vả dựng An Nghỉ mơ mơ màng màng từ trên giường dậy, lại nhét đồ ăn vào tay cậu.
Những ngày gió lốc oanh tạc, hắn phải dùng dây thừng cột chặt cậu với chính mình.
Bắt gặp ánh mắt bất thiện của những kẻ lữ hành đi ngang, hắn theo thói quen giấu An Nghỉ ra sau lưng, giống như cậu thật sự là một con dê con non nớt yếu mềm.
Có lẽ, An Nghỉ nói quả thực không sai —— chỉ cần ở bên cạnh hắn, cậu sẽ nhịn không được bắt đầu làm nũng.
Nhưng tốc độ trưởng thành của thiếu niên tuổi chính là kinh người như thế.
Cho dù sớm đã không còn cần chăm sóc cẩn trọng, hắn vẫn cứ theo thói quen coi cậu là một đứa trẻ.
Huống hồ, nhìn dê con tất bật lo toan vì mình như vậy, cũng không tồi.
An Nghỉ ôm ga trải giường từ trong ngăn tủ giũ ra, đang nằm sấp trên giường lồng ga vào bốn góc —— Nửa thân trên của cậu để trần, phần eo hạ xuống, bên dưới mặc quần túi hộp rộng thùng thình.
Sau đó cậu bỗng “A!” một tiếng ngồi bật dậy, vội vàng vọt tới bên cạnh balo của mình, lấy ra một cái túi chân không.
Gì thế, Phế Thổ nheo mắt —— một cái đồ hộp?
An Nghỉ giơ túi lên nhìn thật lâu, sau đó run run rẩy rẩy mở túi ra, ghé vào ngửi thử.
Thế rồi cậu bỗng nhiên ngồi bệt ra sàn, ngửa đầu bật khóc.
Phế Thổ hoảng sợ: “Sao vậy, không phải mới nãy vẫn ổn sao?”
Giữa những tiếng nức nở của An Nghỉ, Phế Thổ mơ hồ nhận ra được ra mấy chữ: “Hỏng rồi.”
Phế Thổ ngờ vực hỏi: “Đồ hộp hỏng rồi?”
An Nghỉ sụt sịt mũi, khóc lóc kể lể: “Em, em đã cẩn thận vỏ vào, túi chân không rồi… hức… thế mà, túi lại bị thủng, huhu —— thịt hộp cho bữa trưa, thịt hộp cho bữa trưa hỏng rồi ——”
Phế Thổ dở khóc dở cười —— Mấy giấy trước hắn còn đang tự vẽ ra hình ảnh thiếu niên trưởng thành độc lập, vậy mà vừa quay đầu lại đã thấy ngay cảnh này, đành an ủi: “Chỉ là một cái đồ hộp thôi mà, lúc nào qua chợ hỏi xem có không.”
“Không phải! Hức —— không cần!” An Nghỉ khóc không ngừng, như có lũ lụt kéo tới, nước mắt đã nhịn nhiều ngày như vỡ đê mà ào ào tuôn ra: “Cái này ngon lắm… là em, em cố ý để dành cho anh… Em còn không nỡ ăn nữa, hức ——”
Trong một khắc, Phế Thổ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó giẫm lên.
Hắn vẫy vẫy tay: “Đừng khóc, lại đây ôm một chút đi.”
An Nghỉ lồm cồm bò dậy, nhào đến bên cạnh hắn: “Em cảm thấy… hức… em cái gì, cái gì cũng làm không xong.
Không bảo vệ được anh, cũng không bảo vệ được mọi người trong trạm.
Thật vô dụng.”
Phế Thổ xoa xoa đầu cậu: “Em đã cứu anh mà, An Nghỉ không phải rất giỏi đó sao.
Anh còn sống, em không vui à?”
An Nghỉ nghe không vào tai, vẫn còn đắm chìm trong mớ cảm xúc uất ức: “Ngay cả dê con cũng không cho ăn được.
Không có mặt trời, không có điện! Dê con… liệu có chết không! Huhu ——”
Đầu óc Phế Thổ xoay mòng mòng, thật vất vả mới nghe hiểu được, luôn miệng dỗ dành: “Nhất định sẽ không sao cả, đừng khóc.” Hắn vừa buồn cười vừa đau lòng, nhưng ngoài miệng chỉ nói: “Lúc em ở cùng mấy người Ian cũng là cái đức hạnh này sao?”
Tiếng nấc của An Nghỉ nhỏ dần: “Không, không đâu, lúc trước em vẫn luôn, vẫn luôn không khóc.”
Phế Thổ: “Ừ ừ, giỏi lắm.”
An Nghỉ đẩy tay hắn: “Anh đừng cười em! Em nói thật đó!”
Phế Thổ vô tội nhấc tay: “Không cười em mà, anh thật sự cảm thấy em rất giỏi.”
An Nghỉ vẫn không vui mà bĩu môi.
Cả hai im lặng trong chốc lát, An Nghỉ lau sạch nước mắt, khôi phục lại trạng thái làm việc, đỡ Phế Thổ chuyển qua giường mới vừa trải nệm, vẻ mặt trống rỗng sau khi vừa bộc phát cảm xúc.
Phế Thổ nhìn cậu một cái, hỏi: “Quầng thâm mắt dày quá, muốn lên ngủ không?”
An Nghỉ lắc đầu: “Trên người anh còn nhiều thương tích.”
Phế Thổ bật cười: “Giờ em đã biết để ý mấy cái đó rồi à.”
An Nghỉ cũng nhớ lại —— Lúc trước khi bọn họ tới khu chợ La thành, cậu đã cực kỳ lì lợm mà chen chúc với Phế Thổ trên một cái giường, sau đó còn…
An Nghỉ ghé vào cạnh giường dán sát bên đầu Phế Thổ, cảm nhận mùi dầu gội thoang thoảng giống nhau của cả hai, hỏi: “Sau đó chúng ta đi đâu ạ?”
Phế Thổ không mở miệng, An Nghỉ ngẩng đầu nhìn hắn: “Hửm?”
Phế Thổ: “Không có gì, chỉ là hơi ngạc nhiên, anh nghĩ em trở lại đây rồi sẽ không muốn rời đi nữa.”
An Nghỉ kỳ quái hỏi: “Tại sao chứ?”
Rốt cuộc cũng không thể kéo dài vấn đề này thêm nữa rồi sao? Phế Thổ nhợt nhạt thở dài: “Đây mới là nhà của em không phải sao, bạn bè người thân của em đều ở đây, hơn nữa điều kiện cũng tốt hơn nhiều so với bên ngoài, anh nghĩ… anh nghĩ lúc trước em đã luôn hối hận, luôn muốn sớm được quay về nhà.”
“Ngoài kia chỉ toàn là quái vật biến dị, bão lốc tận thế, và những kẻ như Firefre.
Anh nghĩ là, em đã chịu đủ rồi.”
An Nghỉ cau mày suy tư một hồi, cũng không có cách nào phản bác, chỉ nói: “Em không biết mọi người ở đây có còn xem em như người nhà không…”
Những ngón tay dưới chăn của Phế Thổ từ từ siết lại, trên mặt vẫn trầm tĩnh: “Bọn họ chỉ là hơn một năm không gặp em, qua một thời gian sẽ quen thôi, em cũng sẽ lại một lần nữa làm quen với mọi thứ.”
An Nghỉ nhìn hắn đăm đăm, lại suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên mỉm cười hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”
Phế Thổ ngước mắt nhìn cậu: “Anh?”
Trong giọng nói của An Nghỉ mang theo ý cười: “Trong trạm nhiều người như vậy, ở bên cạnh nhau từ nhỏ đến lớn, đều có thể coi sóc lẫn nhau, nhưng anh chỉ có em thôi mà.”
Phế Thổ ngây ngẩn cả người.
Một lúc lâu sau, hắn mới nuốt xuống cổ họng khô khốc, cố giữ cho giọng mình không run rẩy: “Những lời này, cũng là do anh nói ra lúc mất ý thức sao?”
An Nghỉ cười tủm tỉm: “Đúng vậy!”
Thì ra là thế.
Dê con vẫn luôn xinh đẹp như vậy sao?
Dưới hàng lông mi dài cong vút, đôi mắt màu nâu đậm rạng rỡ sáng lên, phản chiếu lại dáng vẻ lôi thôi tiều tụy của chính hắn.
Phế Thổ nói: “À, vậy nói thử đi, lúc anh nửa sống nửa chết nói ra những lời như vậy, phản ứng của em thế nào?”
An Nghỉ không trả lời, chỉ nhìn hắn.
Ánh mắt cậu chuyên chú và nghiêm túc đến vậy, khiến người ta cơ hồ không dám nhìn thẳng.
An Nghỉ không đáp lại, đôi mắt lấp lánh đảo quanh một vòng, bỗng ngẩng đầu lên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Phi thuyền tuần hoàn có đủ chỗ đặt một chiếc giường đôi không?”
Phế Thổ hơi sửng sốt, không rõ tại sao đề tài bỗng dưng rẽ sang hướng này.
“Nếu có giường đôi thì tốt rồi, mặc dù nằm chen nhau cũng khá vui.” An Nghỉ nói.
Phế Thổ nhìn bóng dáng bản thân in trong đáy mắt đối phương, cả khuôn mặt dường như bởi niềm vui ngỡ ngàng mà bất tri bất giác sáng bừng lên.
Đừng như vậy, thật mất mặt.
Mau hít thở đi, thở đều như bình thường ấy.
Thế nhưng, cảm giác vui sướng nháy mắt đã lan đầy khắp người hắn, ngay cả đầu móng tay cũng tê dại.
An Nghỉ nói: “Hoàng hôn và trời sao em đều đã thấy rồi, lần này, anh có nguyện ý dẫn em đi ngắm biển không?”.