Từng lọn tóc dài ngắn khác nhau không ngừng rớt xuống, An Nghỉ dùng vẻ mặt chết lặng mà chuyển động cổ tay —— Sau nhát cắt đầu tiên, toàn bộ quá trình tiếp đó tràn ngập cảm giác thần bí mà vô hình như một nghi thức, tựa như lời từ biệt trong câm lặng, một màn hiến tế vô tình.
Đầu tiên cậu cắt ngắn tới bả vai, nhìn trái nhìn phải một hồi, lại cảm thấy không hài lòng, tiếp tục cắt ngắn thêm, từ từ lộ ra cần cổ, rồi vành tai.
Viêm Vương nhìn một hồi thì đi tới: “Phía sau cậu không nhìn được, để tôi.” Lúc này An Nghỉ mới buông cây kéo trong tay ra.
Không dứt khoát như cậu, Viêm Vương dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một lọn tóc, dùng mũi kéo tỉa lại đuôi tóc, sau đó lại lấy ngón tay đẩy ra.
Thay đổi kiểu tóc có thể khiến ngũ quan một người biến đổi đến đáng kinh ngạc —— An Nghỉ nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt tủ bằng hợp kim nhôm, trong thoáng chốc dường như không thể nhớ nổi dáng vẻ của chính mình khi còn để tóc dài.
An Nghỉ tóc ngắn toát ra vẻ anh khí nhanh nhẹn, những đường cong trên mặt cũng có vẻ càng thêm sắc bén.
Đôi mắt vốn tròn xoe đen láy, giờ đã không còn trong vắt đến mức liếc một cái là có thể thấu triệt tất cả, đứng cạnh Viêm Vương tóc đen mắt đen, lại càng giống như hai anh em tuổi tác xấp xỉ nhau.
Viêm Vương tu chỉnh xong mặt sau, vô cùng hào hứng vòng ra phía trước cậu, nói: “Nhắm mắt lại.”
An Nghỉ bối rối: “Làm đại khái thôi, ngoài kia còn…”
Viêm Vương “Hừ” một tiếng: “Im lặng.”
An Nghỉ không cam lòng mà nhắm mắt lại, cảm giác những vụn tóc tơ xẹt qua trên mặt khiến cậu nhăn mũi, nhột quá.
Lát sau, Viêm Vương rốt cuộc cũng vừa lòng, tiện tay phủi hết tóc vụn còn sót lại trên mặt cậu, nói: “Được rồi, đi thôi.”
Hai người cùng nhau rời khỏi nhà ăn.
Bên ngoài vẫn đang bận rộn thu dọn tàn cục, cả hành lang tấp nập người qua người lại ồn ào nhốn nháo.
Từ xa, Điền An đã trông thấy cậu, trên mặt cô hoáng hiện vẻ vui mừng xa cách lâu ngày gặp lại, nhưng vẫn do dự không dám tiến tới.
An Nghỉ cũng đã phát hiện ra cô —— Sắc mặt cô tái nhợt tiều tụy, tóc tai hỗn loạn, nhưng trên người sạch sẽ, cũng không bị thương.
An Nghỉ kêu lên: “Chị Điền An!”
Cậu lách qua đám đông chạy tới bên cạnh cô: “Chị không sao chứ!”
Lúc này Điền An mới yên lòng, cũng ôm chầm lấy cậu: “An Nghỉ! Chị… vừa rồi cảm thấy giống em… nhưng lại không dám chắc.”
An Nghỉ như con thú nhỏ lắc lắc mái tóc ngắn ướt sũng vừa cắt xong, dưới lớp áo may ô lại là cơ thể tinh tế khỏe khoắn của thiếu niên.
Những người khác cũng vây đến, không ngừng gọi “An Nghỉ” “An Nghỉ”, tới tấp mở miệng hỏi thăm —— “Không sao chứ!”
“Nhóc đã đi đâu vậy…”
“Vừa nãy sao người đó lại…”
“Còn ai nữa không?”
Trọng tâm câu chuyện chỉ dừng lại trên người cậu trong một thoáng ngắn ngủi, chẳng mấy chốc đã lập tức bị những sự việc khác kéo đi.
An Nghỉ không rõ bản thân đang cảm thấy yên lòng hay mất mát —— Cận hương tình khiếp[], cậu vẫn luôn lo sợ khoảnh khắc một lần nữa đối mặt với mọi người trong trạm, sợ những lời mắng mỏ, chỉ trích vì cậu đã ích kỷ tự mình rời khỏi.
Nhưng lúc này đây, xem ra hết thảy mọi thứ đều đang vận hành bình thường, dù thiếu vắng cậu, cả trạm vẫn đều đặn hoạt động như trước.
Cậu rời đi và quay về, cũng chỉ như lớp bọt nước nhỏ giữa con sóng lớn, chút ít mong ngóng đè nén trong lòng cậu cũng trôi theo sự lo lắng tan vào hư vô.
[] Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
Viêm Vương đứng bên ngoài, cách xa đám đông một khoảng nhìn cậu —— Thực tế, tất cả thành viên của Yahwili đều ngăn cách bản thân với những cư dân trong trạm, giống như dựng lên một bức tường vô hình ở giữa.
Lúc này, loa phát thanh trên đỉnh đầu bỗng kêu vang, giọng nói của Lid truyền tới: “Chú ý, các tầng chú ý, mời tất cả mọi người tới tầng ba kiểm kê nhân số, nếu có thương tích nhanh chóng báo cáo.”
Đám đông nghe được, vòng vây xung quanh An Nghỉ rốt cuộc cũng tản đi, bắt đầu lần lượt xếp hàng di chuyển ra ngoài.
An Nghỉ đứng im tại chỗ, có chút luống cuống —— Cậu biết “Mọi người” ở đây là chỉ toàn bộ cư dân của trạm, mà phạm trù này, đã không còn bao gồm bản thân cậu nữa.
Vì thế, sau khi những người khác đã rời khỏi, cậu liền đứng chung một chỗ với đoàn người Yahwili.
Cậu nhìn Viêm Vương, lại nhìn những người đàn ông xa lạ phía sau cậu ta —— không đúng, đây cũng không phải nơi cậu thuộc về.
An Nghỉ ngó quanh: “Số đâu rồi?”
Viêm Vương: “Xuống dưới rồi, sợ làm kinh động đến mọi người.”
An Nghỉ thấy trong lòng có chút chua xót, bỗng nhiên nảy lên cảm giác như người ngoài cuộc đồng bệnh tương liên.
Cậu hỏi: “Tôi có thể tới tầng bảy xem thử không?”
Viêm Vương gật đầu: “Đương nhiên.”
An Nghỉ vội vàng băng qua hành lang gấp khúc nơi tầng bảy, căn phòng phía cuối đã thắp đèn sáng trưng.
từ xa đã nhìn thấy cậu, Ian còn ở đang tất bật thu dọn dụng cụ, thấy cậu bước vào, liền giơ một ống thủy tinh trong suốt lên lắc lắc cho cậu thấy —— Bên trong thân ống dính đầy máu, có hai khối kim loại nhỏ vặn vẹo, là mảnh đạn vừa được gắp ra từ thân thể Phế Thổ.
An Nghỉ nhìn Phế Thổ nằm trên giường bệnh —— Những vết thương trên người hắn cuối cùng cũng được xử lí cẩn thận, toàn thân phủ đầy băng gạc trắng muốt, đặc biệt là hai bên cẳng chân bị bọc đến kín mít.
Ian nói: “Vừa thiếp đi rồi, hẳn là không còn gì nguy hiểm đến tính mạng.”
An Nghỉ ngơ ngác “Dạ” một tiếng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn quanh, muốn biết hai cây đinh thép rút ra đã bị vứt đi đâu.
Ian thấy phản ứng của cậu, sợ cậu chưa hiểu, lại nói lại lần nữa: “An Nghỉ, Mio sẽ khỏe lên thôi.”
Nét mặt An Nghỉ vẫn không thay đổi, chỉ khe khẽ gật đầu.
Ian cởi găng tay xoa xoa mái tóc ngắn còn hơi ẩm ướt của cậu: “Thế này đẹp lắm, rất hợp với em.”
Bả vai An Nghỉ khẽ sụp xuống —— Cảm giác khẩn trương đã vơi đi, nhưng sự nôn nóng bất lực bỗng chốc vây lấy trái tim cậu.
Bác sĩ nói Phế Thổ sẽ khỏe lên, nhưng anh ấy nhất định rất đau đớn.
Còn cậu chẳng thể làm bất cứ thứ gì, không thể giúp anh mau chóng khỏi hẳn, cũng không thể chia sẻ nỗi đau này với anh.
Bầu không khí im lặng ngưng trệ không trong chốc lát, sau đó Viêm Vương cũng xuống tới nơi.
Cậu ta chống tay lên khung cửa, nhìn thoáng qua Phế Thổ, sau đó mới nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ, mọi người đã tập trung ở tầng ba rồi, rất nhiều bệnh nhân, ngài có rảnh không?”
An Nghỉ có chút kinh ngạc quay đầu nhìn cậu ra —— Trước đây Viêm Vương vẫn luôn chỉ gọi tên bác sĩ, vậy mà bây giờ lại gọi anh là “ngài”.
Ian gật đầu: “An Nghỉ, em ở lại chăm sóc Mio nhé.
Lúc nó tỉnh lại thì đo thân nhiệt một lần, đừng vội cho ăn đồ ăn rắn.”
Hai người vừa rời khỏi, cũng bước vào: “Bọn tôi cũng phải đi rồi.”
An Nghỉ “Dạ” một tiếng, ngay sau đó mới lập tức phản ứng lại: “Đi… đi đâu?”
Đôi mắt đỏ sẫm dường như nổi lên chút ý cười, nói: “Đương nhiên là rời khỏi đây, trở lại nơi bọn tôi thuộc về.”
Khóe môi An Nghỉ hơi giật giật, chậm chạp hiểu ra: “Phải đi rồi sao…”
: “Bọn tôi không thể ở trong trạm quá lâu, mà đồng đội thất lạc lúc trước còn chưa tìm được.
Giờ có thể tranh thủ lúc hỗn loạn, đến khi hệ thống an ninh khôi phục rồi bọn tôi cũng không dễ ra ngoài nữa.”
An Nghỉ có chút mất mát, hỏi: “Vậy… còn có thể gặp lại không?”
: “Chỉ cần còn sống, rồi sẽ gặp lại thôi.”
Y vươn tay, dường như muốn học theo Số xoa xoa đầu An Nghỉ, nhưng rồi lại nhanh chóng đổi ý, chỉ vỗ vai cậu, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Lúc này, mọi người xung quanh đều đã đi hết.
An Nghỉ nhìn Phế Thổ trong lúc hôn mê vẫn cứ nhíu chặt hai đầu mày, vội vàng lao ra khỏi phòng, hô lên: “!”
Phía bên kia hành lang, quay lại nhìn cậu.
An Nghỉ gấp gáp nói: “Cảm ơn anh! Giúp tôi gửi lời cảm ơn Số và nữa!”
chỉ chỉ vào tai mình, ý nói Số có thể nghe thấy.
An Nghỉ cười, nâng cao âm lượng: “Số , cảm ơn ông!”
vẫy vẫy tay với cậu, quay người rời đi.
An Nghỉ cũng trở lại trong phòng.
Cậu kéo một chiếc ghế tới, ngồi xuống sát bên mép giường Phế Thổ, nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch, hốc hác đến mức cơ hồ có chút không nhận ra nổi.
Cậu nhớ lại những lời lúc trước Phế Thổ từng nói trong lúc tinh thần hỗn loạn —— Anh ấy hối hận vì đã đối xử không tốt với mình, liệu đến lúc tỉnh lại anh ấy có còn nhớ không? Sau này anh sẽ đối tốt với mình hơn một chút chứ?
An Nghỉ dường như đã quên, quên rằng bản thân cậu ban đầu kỳ thực vô cùng để ý những chuyện này —— Lúc mới quen nhau là thời điểm Phế Thổ đối xử với cậu tốt nhất, thường xuyên mỉm cười với cậu, cũng rất dịu dàng, sau này cậu mới biết những điều đó chỉ là để lợi dụng cậu thôi.
Khoảng thời gian tiếp theo, thái độ của Phế Thổ không còn tốt nữa, từng câu từng chữ vừa ngắn ngủi vừa thiếu kiên nhẫn, lạnh lẽo như băng.
Lại sau đó nữa, An Nghỉ bỗng nhiên phát hiện, Phế Thổ thực ra vẫn rất tốt —— Hắn mua dê điện tử cho cậu, nấu súp dinh dưỡng cho cậu ăn, hơn nữa dù có ngại phiền phức đến đâu cũng sẽ không bỏ rơi cậu, còn luôn dốc toàn lực bảo vệ cậu nữa.
Hiện giờ cậu chỉ mới nỗ lực một chút xíu để bảo vệ Phế Thổ, cũng đã mệt mỏi đến kiệt quệ.
An Nghỉ nhỏ giọng: “Chỉ cần còn sống là tốt rồi, những thứ khác đều không quan trọng.”
Suhmati cũng được, ở đâu cũng được, trước mặt tử vong, mọi cố chấp đều trở nên mỏng manh yếu ớt.
Khoan đã, dê điện tử?
An Nghỉ lục thử, phát hiện không mang theo trên người, vội vội vàng vàng chạy xuống tầng dưới xách balo của mình, vác theo cả súng ngắm súng lục cùng đi lên, chuẩn bị trường kỳ đóng quân bên cạnh Phế Thổ.
Lại không ngờ, dưới lòng đất không có ánh mặt trời, dê còn đã sớm không còn khởi động được nữa.
An Nghỉ loay hoay vặn vẹo cái máy, nhưng pin mặt trời đã hao hết sạch, có thử cách nào cũng không mở lên được màn hình, chỉ có bóng đèn đỏ ở nút nguồn chớp tắt liên tục.
Đột nhiên, một tiếng “An Nghỉ” khàn đục lại tràn ngập nghi hoặc vang lên, khiến cậu như sực tỉnh.
An Nghỉ giật mình ngẩng phắt đầu dậy: “Anh anh anh anh tỉnh rồi! Anh có ổn không? Cảm giác thế nào? Anh còn nhớ những chuyện đã xảy ra không?”
Phế Thổ bị một loạt câu hỏi liên tiếp công kích đến choáng váng, trước mắt xoay vòng vòng.
An Nghỉ thấy vẻ mặt anh dại ra, sức ảo tưởng bỗng nhiên bùng nổ, cực kỳ hoảng hốt: “Anh anh anh… anh còn nhận ra em không?”
Phế Thổ lao lực nói: “Không chắc lắm, là An Nghỉ phiên bản đã thăng cấp à?”
An Nghỉ sửng sốt nửa giây, sau đó mới kịp phản ứng lại, thẹn thùng sờ lên mái tóc ngắn của mình.
Phế Thổ nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc này, rốt cuộc cũng tìm về được chút cảm giác chân thực, hỏi: “Ian đâu rồi?”
An Nghỉ nhoài người ghé vào bên tai hắn, nói: “Bác sĩ lên tầng trên hỗ trợ rồi, anh thấy đau ở đâu à?”
Phế Thổ lắc đầu: “Còn Firefre?”
An Nghỉ: “Chết rồi.”
Phế Thổ yếu ớt khẽ nhếch lông mày, An Nghỉ lại nói: “Là em giết.”
Lần này thì Phế Thổ thật sự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó hắn đã phát phát hiện khuỷu tay trầy xước và gò má tím bầm của An Nghỉ, hỏi: “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
Dạ dày của An Nghỉ trước đó bị Firefre đạp vào, đến giờ vẫn cứ đau âm ỉ, cậu không có thời gian kiểm tra thương tích ra sao, nhưng nói ra thì không tốt lắm, vì thế lắc đầu: “Hết rồi.”
Phế Thổ không tiếp lời, chỉ nhàn nhạt nhìn cậu.
An Nghỉ bị hắn nhìn chăm chú như vậy, trong vô thức cũng thấy căng thẳng —— Anh ấy phát hiện ra mình nói dối sao?
Chỉ là… cậu thật sự không có cách nào làm nũng với một Phế Thổ đang trong tình trạng như vậy, so với những thương tổn đối phương phải chịu đựng, chút xước xát nhỏ của cậu quả thật chẳng đáng nhắc tới.
Nhóm Số đã đi rồi, Phế Thổ còn đang rất yếu, bác sĩ thì bận rộn chăm sóc bệnh nhân, Viêm Vương còn phải xử lý tình hình của Yahwili, hiện tại chính là thời điểm đòi hỏi cậu phải tỏ ra đáng tin cậy.
Phế Thổ chậm rãi chớp mắt, nhẹ giọng gọi: “An Nghỉ.”
An Nghỉ đáp ngay: “Dạ?”
Phế Thổ hé môi, chậm chạp nói: “Vất vả cho em rồi.”
An Nghỉ ngây ngẩn cả người, hai mắt mở lớn, một giọt nước mắt dường như sắp trào ra.
Cậu vội vàng khịt mũi, để lộ hàm răng trắng bóc cười nói: “Không vất vả!”
Phế Thổ nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ cong lên.
Dù Phế Thổ đã khôi phục ý thức, nhưng thân thể vẫn còn quá yếu ớt, An Nghỉ sợ làm phiền hắn, chỉ dám im lặng ngồi cạnh trông chừng để hắn nghỉ ngơi.
Không lâu sau, cửa phòng khám đột nhiên bị đẩy ra, người bước vào lại khiến An Nghỉ chấn động.
“Sao ông lại ở đây!” An Nghỉ trừng mắt nhìn Giao Sa.
Đối phương nghênh ngang đi vào, sau đó đóng cửa lại, thong dong nói: “Làm sao, hay tao nên hôn mê bất tỉnh cùng mấy đứa khác trong kho hàng? Uổng công tao lúc trước còn đặc biệt tới tìm mày nói chuyện, vậy mà cái vụ bỏ thuốc này cũng không thèm nói với tao.”
Trước đó không lâu đã từng được Ian nhắc nhở, chuông cảnh báo trong lòng An Nghỉ lập tức gõ vang, cậu nhíu mày: “Ông tới đây làm gì, mọi người đã lên tầng ba hết rồi.”
Giao Sa cười cười: “Vậy sao, lúc trước tao với mày mới nói được một nửa, bây giờ những kẻ khác đều có việc bận rồi, không bằng chúng ta tiếp tục câu chuyện lần trước đi.”
An Nghỉ: “Tôi không nhớ còn chuyện gì chưa nói xong.”
Giao Sa ngồi dựa ở góc bàn, mơ hồ nói: “Tình huống hiện trại trong trạm, chắc mày cũng rõ chứ?”
An Nghỉ buồn bực: “Có ý gì?”
Giao Sa ra dấu: “Cái trạm tị nạn nho nhỏ này, thật ra tương đối phức tạp.
Những phe cánh còn sót lại tại đây đều là những quả bom hẹn giờ, rất nhanh thôi sẽ nhận ra lập trường của nhau khác biệt đến mức nào.
À không, nói không chừng hiện tại đã bắt đầu có sự so đo giữa các bên rồi.”
“Tuy Firefre đã bị mày giết, nhưng về cơ bản người của Yahwili trong trạm vẫn còn nguyên.
Một bộ phận trong đó là thân tín của Firefre, lúc trước chính là những kẻ có thái độ ghê tởm nhất, có thể xem như kẻ thù số một của cái trạm này; thứ hai là đồng bọn của Viêm Vương, mới chiêu mộ, một đội ngũ vừa non nớt vừa không ổn định; còn lại phần lớn là những kẻ vốn không có lập trường gì cả, lại đột nhiên bị đánh thuốc mê bắt nhốt lại.
Còn phe trạm tị nạn, đa số đều căm hận Yahwili, lại không thể gộp chung đám người Yahwili đã giải cứu chúng với những kẻ khác mà đuổi hết ra ngoài.”
An Nghỉ cắt ngang: “Vậy còn ông?”
Giao Sa cười cười: “Đừng nóng vội, hiện tại những kẻ khác đều không nắm chắc thế cục, có thể thấy rõ quan hệ giữa các bên chỉ có ba người, là tao, mày, và Ian Feng.
Có điều cái tên Ian Feng đó luôn mang danh vô dục vô cầu, kể ra cũng thật thú vị, trong cái thời đại này vẫn còn có kẻ sắm vai thánh mẫu.”
An Nghỉ khẽ quay đầu liếc nhìn Phế Thổ —— Lúc Giao Sa bước vào, Phế Thổ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn từng nói ngủ say là lúc cơ thể phục hồi hiệu quả nhất, nhưng hắn thật sự đã ngủ rồi sao?
An Nghỉ nghĩ thầm bất luận Phế Thổ có ngủ thật hay không, Giao Sa nhất định đã ngầm cho rằng lúc này Phế Thổ đang không tỉnh táo.
Dù sao lần trước y tới cũng là vào lúc Phế Thổ hôn mê bất tỉnh.
Trong lòng An Nghỉ đột nhiên dâng lên một cảm giác quái dị —— Cậu nhìn Giao Sa, lại quan sát tình hình trong phòng, đột nhiên tỉnh ngộ.
An Nghỉ hắng giọng, nói: “Tôi hiểu rồi.”
Giao Sa nhướng mày: “Hửm?”
An Nghỉ: “Ông là một người hiểu rõ thế cục, đúng không?”
Giao Sa gật đầu.
An Nghỉ: “Nói cách khác, từ đầu tới cuối, những người khác đều chẳng hay biết gì, nhưng ông kỳ thực vẫn luôn hiểu rõ.
Ông biết mục đích Viêm Vương quay trở lại, ông biết mục đích Firefre bắt cóc Mio tiến hành thí nghiệm, thậm chí… nói không chừng, sớm hơn vậy, trước cả Firefre, ông đã biết về sự khác thường trên người Mio.”
Nói ra lời này, tuy trên mặt An Nghỉ vẫn là vẻ lạnh tanh, nhưng lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi —— Đoán đúng chưa? Y nhất định đã biết nội tình về huyết thống của Phế Thổ!
Giao Sa ngẩn người, khóe miệng chợt giãn rộng: “Không sai, có điều… Firefre thật sự quá ngu xuẩn, vậy mà lại nghĩ ra loại phương pháp chế tạo huyết thanh gióng trống khua chiêng như vậy.”
An Nghỉ âm thầm thở phào một hơi: “Rốt cuộc cũng tới lúc thẳng thắn rồi sao, tôi cũng có hai vấn đề muốn hỏi.”
Giao Sa tỏ vẻ hứng thú mà nghiêng đầu, đưa một tay ra ý bảo cậu tiếp tục.
An Nghỉ nói: “Vấn đề thứ nhất, chính là chuyện đến giờ tôi vẫn không hiểu —— Bao nhiêu người như vậy, tại sao ông luôn chọn trúng tôi? Lại nói, so với những người khác tôi chẳng có gì nổi bật, không có quyền phát biểu gì đó, lực chiến đấu căn bản cũng chẳng đáng nhắc tới.”
Giao Sa: “Ban nãy không phải đã nói rồi sao, dưới tình huống những kẻ khác đều chia phe cánh, chỉ có tao và mày là người đứng xem.”
An Nghỉ gật gật đầu: “Người đứng xem, đây chắc là… châm ngôn sống của ông hả? Tôi nghe nói, trong Yahwili ông và Firefre ngang hàng về tư lịch, nhưng ông chẳng có danh tiếng gì, nhân duyên cũng không tốt luôn.”
Đôi mắt Giao Sa lóe lên ánh sáng nguy hiểm, hơi nheo lại: “Cẩn thận từ ngữ của mày, bạn nhỏ ạ.”
An Nghỉ nhún vai, nói tiếp: “Vấn đề thứ hai là, ngoài mấy người chấp hành nhiệm vụ, không còn ai khác được biết sự kiện bỏ thuốc mê vào nước, tại sao chỉ có ông và Firefre không bị ảnh hưởng?”
Giao Sa thờ ơ cười một tiếng: “Không phải chính mày vừa nói à, bọn tao đâu phải mấy thằng nhóc choai choai.
Những kẻ sinh tồn được trên Phế Thổ này, không có cái mũi thính như chó thì sao sống nổi.”
An Nghỉ “À” một tiếng: “Vậy… về vấn đề đầu tiên, tôi lại có chút suy đoán hơi khác.”
Cậu đưa lưng về phía giường bệnh, đứng che trước mặt Phế Thổ, chậm rãi nói: “Tôi cho là, những lần ông tới phòng khám cũng không phải để tìm tôi, mấy ngày qua tôi chỉ ghé vào tầng bảy có hai lần, tại sao luôn tình cờ gặp được ông? Sau đó tôi cẩn thận nghĩ lại, hai lần chạm mặt này đều vừa đúng lúc an ninh trong trạm lơi lỏng —— Lần đầu tiên là khi tôi lợi dụng khoảng trống giữa thời gian thay ca, hiện tại lại là lúc giải phóng con tin.
Ông nghe thấy loa phát thanh kêu gọi mọi người tập trung tại tầng ba, nên cho rằng nơi này sẽ không còn ai.”
“Tiếc là, cả hai lần tới đây đều đụng phải tôi, khiến ông không thể thực hiện ý định của mình.
Vì không muốn rút dây động rừng, ông chỉ có thể tạm thời nói vài lời ra vẻ huyền bí trước mặt tôi.”
Giao Sa thu lại nụ cười: “Vậy mày nói thử xem, ý định thực sự của tao là gì?”
An Nghỉ bước sang bên cạnh hai bước, kéo ra tủ đông gắn trên tường —— bên trong vốn dùng để ướp lạnh các loại thuốc thể lỏng chưa ổn định, hiện tại toàn bộ đã đổi thành những túi máu đầy ắp —— máu của Phế Thổ.
An Nghỉ nói: “Ông thừa nhận bản thân từ sớm đã chú ý tới điểm dị biệt trên người Mio, trước đó… có lẽ là không cơ hội, hoặc không có can đảm gây chiến với Firefre.
Mà hiện tại đã có kẻ giúp ông dọn đường, còn Firefre thì đã chết, ông mới sốt ruột tới đây kiếm hời.”
Sắc mặt Giao Sa rốt cuộc cũng sầm xuống, y hừ lạnh một tiếng: “Không có can đảm? Đừng đánh đồng tao với loại ngu xuẩn đó.”
An Nghỉ không bận tâm, tiếp tục nói: “Ông còn cố ý nhắc nhở Firefre, khiến gã không đụng tới chỗ nước bị bỏ thuốc, định gây trở ngại cho bọn tôi, nhưng không ngờ Firefre lại không cảnh báo đồng đội như dự định.
Cũng khó trách, người mắc chứng đa nghi chẳng dễ tin được ai, có lẽ gã muốn xem thử đến cuối cùng có những ai không trúng thuốc, xác định kẻ phản bội, thừa dịp tính sổ.”
Giao Sa đứng dậy, ra vẻ không đành lòng mà thở dài: “Thật phiền toái, rõ ràng chỉ cần ngoan ngoãn mắc mưu là sẽ không phải chết rồi, sao phải ra vẻ thông minh như vậy làm gì.” Y móc khẩu súng lục từ sau thắt lưng ra, chĩa vào An Nghỉ: “Tao thực sự không thích tự tay giết người.”
Sắc mặt An Nghỉ vẫn trầm tĩnh như cũ, giống như đã sớm đoán được y sẽ làm như vậy.
Cậu hơi nghiêng người, lấy từ trong tủ đông ra một túi máu, nói: “Có điều, ông tính sai một chuyện rồi.”
Giao Sa không khỏi phân tâm nhìn thoáng qua túi máu, nhíu mày: “Cái gì?”
An Nghỉ gằn từng chữ: “Chuyện, đó, là-”
Trong một khắc, cậu đột nhiên vung tay ném mạnh túi máu tới, cả người thụp xuống lăn sang bên cạnh.
Giao Sa theo bản năng lập tức bóp cò, túi máu bị xuyên thủng, huyết dịch tanh tưởi nháy mắt nổ tung đổ ập xuống, ngăn cản tầm nhìn của y.
Ngay lúc đó, một tiếng súng chát chúa lại vang lên, không phải Giao Sa —— Giữa hai đầu mày y thình lình xuất hiện một cái hố máu, hai mắt y trợn trừng đầy phẫn nộ, toàn thân đổ ập về sau, hình ảnh cuối cùng đọng lại chính là Phế Thổ chống người trên giường bệnh, tấm chăn đơn đắp trên người hắn vẫn còn một cái lỗ tròn bốc khói.
Phế Thổ lấy ra khẩu súng lục bên dưới chăn, lạnh lùng nhìn y.
Trên trán Giao Sa chảy xuống một vệt máu, xẹt qua mi cốt đọng lại trên môi y: “Mày…”
Y tê liệt nằm trên mặt đất, hai chân chỉ co quắp một hồi rồi hoàn toàn bất động,
Khẩu súng xoay một vòng trên ngón trỏ Phế Thổ, hắn treo nó trên đầu ngón tay ý bảo An Nghỉ tới lấy —— Vừa rồi lúc An Nghỉ đứng lên đã lén nhét nó vào chăn cho hắn.
Phế Thổ chống đỡ không được vài giây đã lại mất sức mà ngã xuống, khàn giọng: “Phiền quá, không thể yên lặng mấy phút sao.”
An Nghỉ nhận lại súng, cũng cảm thấy kiệt sức —— Firefre biết, Giao Sa biết, còn có bao nhiêu người nữa cũng đã biết đây?
Chẳng lẽ đây chính là tương lai của Phế Thổ sao?
Bị những kẻ nghe lời đồn thổi không ngừng tính kế đuổi giết, chẳng lẽ, đây chính là tương lại của bọn họ?.