Trì thân vương phủ.
Trong vũ đài, hí tử thanh y bị nam nhân cao lớn áp ở bàn hóa trang, thanh y trên người đã rách nát không chịu nổi, từng mảng da thịt trắng nõn bại lộ trước không khí.
Diện mạo thanh y hí tử tương tự bảy tám phần với Mộc Tử Khâm, chỉ khác ở đôi mắt đào hoa rạng rỡ, mi mục thiếu đi nét ngoan tuyệt của đấng bề trên, lại hơn vài phần hài tử thanh thuần.
Chính là bào đệ ngày xưa được Mộc Tử Khâm nâng trong lòng bàn tay– Mộc Tử Trạc.
Mà nam nhân kia đúng là người từng phò trợ Tiêu Chấn Diệp tranh đoạt hoàng vị, huynh đệ cùng cha khác mẹ của Tiêu Chấn Diệp – Tiêu Ưng Trì.
Yên chi phấn mặc trên bàn rơi đầy đất, một mảnh tán loạn, khí vị tình dục lan tỏa khắp chung quanh, tiếng khóc nhỏ vụn thỉnh thoảng vang lên, chọc đám thủ vệ ngoài cửa đỏ mặt hồng tai.
"Nói! Các ngươi thông đồng một chỗ từ khi nào?" Tiêu Ưng Trì ánh mắt hung ác.
"Ta! ! không có! ! " Giọng nói Mộc Tử Trạc đứt quãng, cậu bị đau đến ngũ quan xinh đẹp đều vặn vẹo, mồ hôi lạnh ứa ra đầy trán khiến lớp trang điểm nhòe đi.
"Không có?" Nam nhân cười lạnh: "Bổn vương tận mắt chứng kiến, còn dám giảo biện?"
Nam nhân không ngưng động tác: "Ta thấy ngươi được Chu Chước ôm rất vui vẻ, ngươi cho hắn ôm qua mấy lần? Ở trên giường hắn, bộ dáng ngươi cũng giống bây giờ hửm? Thế nào, là kĩ thuật của hắn hơn hay bổn vương tốt hơn! ! "
"Bốp –––––"
Một tiếng giòn vang cắt ngang không khí, mặt nam nhân bị đánh lệch qua, trên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng in dấu bạt tay sưng đỏ.
Không khí trầm xuống trong nháy mắt, nam nhân tựa hồ bị cậu đánh ngốc, biểu tình có chút mờ mịt, tạm thời không kịp phản ứng.
Thân thể Mộc Tử Khâm bất giác run rẩy, hoảng sợ trừng mắt nhìn chằm chằm nam nhân.
Cậu bị lời nói của hắn làm cho đầu óc hồ đồ, chẳng biết lấy khí lực từ nơi nào, dứt khoát vung tay tát hắn.
Hiện tại tỉnh táo lại, dù cho cậu có trăm lá gan cũng không dám làm như vậy.
Mồ hôi lạnh trên trán Mộc Tử Trạc ngày càng nhiều, thân thể run rẩy ngày càng lợi hại, cậu sẽ giết chết, cậu nhất định chết tại chỗ này.
Quả nhiên, không khí phút chốc đông cứng, Mộc Tử Trạc bất giác đánh cái rùng mình, tiếp theo liền trông thấy nam nhân nở nụ cười âm lãnh, ép người ta mạc danh mà phát lạnh.
"Xem ra ngươi còn chưa nhận thức thân phận của bản thân, bổn vương bây giờ sẽ hảo hảo Dạy! Dỗ! Ngươi!"
Tiêu Ưng Trì lại đè tới, cuồng phong bạo vũ, động tác càng thêm thô bạo! !
"Vương gia! "
Chả rõ qua bao lâu, ngoài cửa bỗng truyền đến âm thanh của thị vệ thiếp thân Lục Khôn, lúc này nam nhân mới đình chỉ.
Mộc Tử Trạc dưới thân đã muốn ngất liệm, dấu vết lăng nhục rải khắp toàn thân, cậu như vũng bùn mềm nhũn nằm trên bàn hóa trang, chút khí lực cử động cũng chẳng có.
Nam nhân chán ghét vứt bỏ liếc xéo Mộc Tử Trạc, tùy tiến túm kiện y sam nhăn nhúm phủ lên người cậu, rồi cẩn thận chỉnh lý y phục bản thân, sau đó nói vọng ra ngoài: "Tiến vào.
"
Lục Khôn đẩy cửa đi vào, ngửi được hương vị ngập tràn không khí, sắc mặt vẫn thản nhiên như thường bước đến bên cạnh Tiêu Ưng Trì, chả mảy may ngó tới người nửa nằm ở đài hóa trang, tựa hồ sớm quen những việc như vậy.
"Chuyện gì?" Tình sự bị chen ngang, Tiêu Ưng Trì rõ ràng không vui.
"Hồi vương gia.
" Lục Khôn cung kính nói, "Trấn quốc công phủ Trần tiểu công tử đến đây.
"
"Nguyên Tư?" Vẻ mặt Tiêu Ưng Trì lộ chút kinh hỉ, cấp tốc xông ra ngoài.
Lục Khôn vội vàng đuổi theo, thời điểm xuất môn còn tinh ý đóng kín cửa.
Bên trong chỉ có một mình Mộc Tử Trạc, cậu vẫn dựa nửa người vào bàn hóa trang, nét cười trên mặt nam nhân khi ly khai quẩn quanh trong đầu cậu.
Người tên! Nguyên Tư kia là ai, thế nhưng làm hắn lộ ra biểu tình đó?
Nhưng mà không đợi cậu nghĩ nhiều, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, cậu rốt cuộc khó tránh khỏi hôn mê bất tỉnh.
.