Dưới ánh trăng mông lung, có thể mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh thon dài dây dưa trong dục trì mờ ảo, tiếng thở dốc ẩn nhẫn thấp thoáng truyền ra......!
Thẳng đến đông phương hé lộ tia sáng đầu tiên, Tiêu Chấn Diệp ôm Mộc Tử Khâm sớm đã hôn mê rời khỏi dục trì.
(Ủa rồi ngâm nước nguyên đêm có bị trương hok ta?)
Lần này, Tiêu Chấn Diệp nhớ kỹ lời Vương thái y dặn dò, ôn nhu hơn nhiều.
Song, cuối cùng Mộc Tử Khâm vẫn hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Chấn Diệp chăm chú thanh lý tốt giúp Mộc Tử Khâm rồi tinh tế thượng dược chỗ bị thương cho y, mới ly khai Huyễn Hoa cung.
Chẳng qua, thời điểm hắn rời khỏi là toàn thân nhiễm huyết, trước ngực sau lưng đều đầy vết cào và dấu cắn, trên trán còn có vệt máu khô cạn, như là đã chịu trọng kích nào đó.
Tâm tình Tiêu Chấn Diệp vậy mà chẳng bị ảnh hưởng, thậm chí có phần hưng phấn.
Thật là tiểu dã miêu, biết rõ giãy dụa đều phí công nhưng cứ cố chấp vươn móng vuốt về phía hắn...!
Có điều, một ngày nào đó trẫm sẽ đích thân mài mòn vuốt nhỏ của ngươi! Khiến ngươi nhu thuận ghé vào ngực trẫm, nguyện ý lộ ra bụng mềm với trẫm......!
Khóe miệng Tiêu Chấn Diếp câu lên độ cung thế tại tất đắc.
(Nhất định phải đạt được)
Chứng kiến vết thương trên người Tiêu Chấn Diệp, Lưu công công gặp mãi thành quen, lần nào bọn họ sinh hoạt mà không phải giống trải qua chiến sự, ngựa quen đường cũ mà mau chóng đi Thái Y viện thỉnh thái y.....!
Huyễn Hoa cung.
Lúc Mộc Tử Khâm tỉnh lại đương là buổi chiều hôm sau.
Quả nhiên, trên người vẫn như bị xe ngựa nghiền áp, toàn thân mềm nhũn vô lực, y ngay cả đứng cũng khó đứng nổi.
Điểm tốt duy nhất là chỗ kia không đau như lần trước, bên môi nhuốm sự trào phúng, lẽ nào y nên cảm tạ người nọ thủ hạ lưu tình sao?
Trong mắt Mộc Tử Khâm hiện rõ hận ý sắc lạnh cùng khuất nhục.
Một ngày nào đó, y sẽ đem những khuất nhục mà phải y chịu trả lại cho hắn gấp trăm lần!
"Nương nương, ngài tỉnh rồi."
Giọng nói trong trẻo kinh hỉ vang lên, Linh Tuyết đỡ Mộc Tử Khâm ngồi dậy, nhạy bén lấy cái gối mềm đệm sau lưng y, để y tựa vào đầu giường.
Rồi bưng tới chén cháo nóng hổi, múc một thìa thổi thổi, sau đó đưa đến bên miệng Mộc Tử Khâm, "Nương nương, đây là bệ hạ cố ý sai người chuẩn bị nguyên liệu phân phó nô tỳ nấu, nương nương nhân lúc còn nóng ăn đi."
Sắc cháo rất tốt, mùi hương không tồi, bụng của Mộc Tử Khâm đúng lúc kêu lên.
Y cũng chẳng làm ra vẻ, nuốt xuống muỗng cháo Linh Tuyết đút tới, cháo nóng thanh đạm rất ngon miệng, có vị dược thoang thoảng, vừa dễ tiêu lại không thiếu dinh dưỡng, một ngụm đi xuống, dạ dày trở nên ấm áp thoải mái hơn.
Đợi ăn cháo xong, trong bụng rốt cục được lót chút đồ, khí lực cũng khôi phục đôi phần.
.........!
Di Đông cung.
"Xoảng......"
Đầy đất toàn đồ vỡ vụn, Liễu An Di còn chưa ngưng đập phá.
"Nương nương bớt giận." Lan Phong ở một bên khuyên nhủ.
"Bớt giận? Tiện nhân kia đã trèo lên đầu bản cung rồi, ngươi bảo bản cung bớt giận thế nào!?" Liễu An Di phẫn nộ thét.
Hắn ở Di Đồng cung đợi suốt một đêm, kết quả tin tức truyền về chẳng phải Tiêu Chấn Diệp xử trí Mộc Tử Khâm mà là tiện nhân kia được sủng hạnh cả đêm.
Còn Tiêu Chấn Diệp chỉ lấy tội danh chiếu cố bất lực phạt cung nhân liên can tại Huyễn Hoa cung năm mươi đại bản, mỹ danh bảo rằng trút giận dùm hắn, nhưng ai lại chả biết đây là thiên vị Mộc Tử Khâm!
Hắn bồi bạn bên người bảy năm đằng đẳng, chung quy thua kém phi tử xuất hiện chen ngang!
"Nương nương, nô tỳ có một biện pháp, không biết có nên nói hay không?" Lan Phong chậm rãi mở miệng.
"Nói!"
Lan Phong ghé sát bên tai Liễu An Di: "Nô tỳ nghe nói bào đệ duy nhất của Mộc Tử Khâm – Mộc Tử Trạc bị Trì thân vương Tiêu Ưng Trì thu vào vương phủ làm hí tử, nói là hí tử, nhưng ai chẳng biết là cấm luyến......"
"Mà tiểu công tử Trần quốc công phủ – Trần Nguyên Tư cùng Trì thân vương quan hệ mập mờ ái muội, nếu để Trần tiểu công tử tiến nhập Trì thân vương phủ......"
"Trần tiểu công tử nhất định không cho Mộc Tử Trạc sống tốt, kế đó cũng khiến Mộc Tử Khâm không còn đắc ý..."
Trên mặt Liễu An Di hiện ra nụ cười ác độc mà dỡ tợn, dường như đã thấy trước kết cục của Mộc Tử Khâm: "Cứ như vậy, phiền Trần quốc phủ thay bản cung thu thập Mộc Tử Khâm...".