Solo: Loli666
==============================
Đã vài ngày trôi qua từ lần cuối chạm mặt Hanabi.
Mọi thứ thật yên bình và tôi có rất nhiều niềm vui. Thật là tươi đẹp. Ừ thì, tan trường tôi cũng đôi lúc bắt gặp Hanabi. Cũng không hẳn là nhìn thấy mà tôi chỉ cảm thấy sự hiện diện. Khả năng thoắt ẩn thoắt hiện thực sự khiến cô ta trông như một nhân vật nền. Nói gì thì nói, cảm giác thật kỳ quặc. Hành động của cô ta đầy bí ẩn khiến tôi không thể hiểu nổi.
Trước lúc chia tay, sáng nào cô ta cũng đợi trước nhà tôi suốt 30 phút. Tôi thì luôn viện cớ khi bị hỏi lý do chậm trễ, ví dụ như sửa soạn tóc tai hay bận xem thời sự.
Khi không còn Hanabi trói buộc, tôi đã có thêm 30 phút tùy thích và quyết đến lớp sớm hơn. Vậy mà, tôi vẫn đến sớm hơn Hanabi. Lẽ nào cô ta dậy sớm chỉ vì tôi? Có gì vui khi cứ đứng đợi như chó thế chứ? Đó là Hanabi cơ mà. Thôi thì nó chẳng còn là vấn đề nữa.
Một lúc sau, Hanabi cũng đến và đi cùng một chàng trai, lá át chủ bài của đội chạy. Giờ cô ta đã có ai đó khác để tiêu khiển, còn tôi thành món đồ cũ. Thật nhẹ nhõm làm sao.
Tuy nhiên, cô ta bắt đầu màn ve vãn mà mặc kệ những người xung quanh. Rõ ràng đây là một việc trước giờ chưa từng có, rõ kỳ quặc khi thấy cô ta cứ cố làm vậy. Ngày hôm sau, tôi rời nhà sớm hơn 45 phút và không hề thấy cặp đôi kia trên tàu.
Song, ngày tiếp đó thì tôi lại thấy cô ta có mặt trên tàu. Củ lạc giòn tan? Ả cứ quyết bám theo tôi… như thế đang chế giễu, “Tôi có bạn trai mới rồi đó, đồ thua cuộc”. Có vẻ cô ta đang cố làm tôi ghen, ả bị điên thật rồi. Tôi quay lưng đi, không hề muốn bắt gặp thứ nhảm nhí đó nữa.
___________________
Giáo dục thể chất vào tiết đầu là một thay đổi tuyệt vời, giúp ta tạm gạt bỏ suy nghĩ khỏi tâm trí.
“Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ quyết định những ai tham gia chạy tiếp sức trong hội thao sắp tới. Trước tiên là chọn người chạy đầu và cuối. Các cậu có thể cưa đổ những bạn nữ nếu có một đội tuyệt vời đấy!”
Với những lời đó, giáo viên thể dục dường như làm đám con trai sôi sục. Với tôi thì vào nhóm giữa cũng được, dù gì tôi cũng không chạy tốt lắm.
Hồi mẫu giáo, tôi có đạt được ruy băng hạng nhất trong lễ hội thể thao. Tất nhiên, cô gái trẻ mang tên Hanabi đã xé nát nó. Tôi còn nhớ rõ lời nói của ả, “Em ghét cách anh chạy. Trông như một con ngựa xấu xí ấy. Chạy chậm lại đi.” Tôi đã hoàn toàn bị sốc và òa khóc. Cho đến giờ, tôi vẫn nhớ và giữ nó thành một thói quen. Trước thềm hội thao hằng năm, Hanibi sẽ luôn nhắc lại và tôi sẽ đần độn nghe theo lệnh mà bắt bản thân chạy chậm đi.
Nghĩ kỹ thì cô ta hẳn không muốn tôi gây bất kỳ sự chú ý nào để có thể độc chiếm. “Em sẽ không bao giờ tha thứ nếu không phải là người mà anh yêu nhất.” là điều cô ta nói ngày qua ngày. Một con phù thủy hiểm độc.
Tôi không muốn làm trung tâm nhưng cũng thật tuyệt khi thoát khỏi nhà ngục tối tăm, tắm mình trong ánh dương và để mọi người biết tới. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, thoát khỏi xiềng xích của Hanabi và tự chọn lối đi cho riêng mình. Vì thế, tôi sẽ làm đúng với bản thân.
“Rồi, nhóm tiếp theo vào vị trí.”
Chúng tôi bước tới vạch xuất phát và vào tư thế cúi.
“Chuẩn bị, sẵn sàng, CHẠYYYYYY!!!”
Chân tôi bật tới ngay khi nghe tiếng súng báo hiệu. Khi kiểm tra những người chạy cùng, có vẻ tôi đang dẫn trước. Cảm giác thật sảng khoái khi được là bản thân. Sự tự do khiến tôi phấn khích, hướng mắt tới vạch đích trước mắt và tiếp tục lao đi. Không biết tôi làm tốt không nhỉ…
Vừa điều hòa hơi thở, tôi thấy giáo viên đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn tôi. Kể cả các học sinh cũng vậy. Cái gì thế?
“Ichinose-kun, từ khi nào em nhanh đến thế? Thậm chí em vừa phá kỷ lục của quận luôn đấy!”
“Ôi trời, kỷ lục của quận ư? Cậu ấy tuyệt quá!”
“Nếu có cậu tham gia, dám chắc chúng ta sẽ ẵm giải!”
“Phải đó, hãy để Ichinose làm người chạy cuối đi.”
Giáo viên và bạn học bắt đầu náo động. Ừ thì tôi không muốn gây ra chuyện đó, tôi chỉ muốn được một lần thả mình thôi. Hẳn là với một tôi thấp kém trước đây, sẽ chẳng có thay đổi tích cực xuất hiện.