Solo: Loli666
==============================
"Sen! Pai!"
Dựa vào bức tường với ánh đèn đường chiếu rọi, Hanabi bước tới chỗ tôi bằng dáng vẻ cường điệu. Trên khuôn mặt ấy là một nụ cười cáu bẩn.
“Trễ quá, em mong là anh biết điều đó. Đừng nói là chỉ ghé qua, anh hẳn đã quên rồi đú- Này! Đừng có bơ em, quay lại đây.”
Cô ta chạy tới trước mặt tôi rồi dang hai tay ra cản đường. Trời ạ…
“Thì?”
“Thì?!” Anh bắt em đợi hàng giờ liền đấy!”
Hanabi luôn có giọng điệu hách dịch, như thể muốn tất cả phải quy phục cô ta. Tương tự, tôi đã phải vào vai người hầu và mắc kẹt trong lối suy nghĩ ấy.
Hôm nay chính là lúc kết thúc. Đứng đợi là do lỗi của cô ta, tôi phát ốm và mệt mỏi lắm rồi. Vậy mà cô ta vẫn cứ bám theo. Lý do gì đây? “Em yêu anh nên muốn hai ta quay lại với nhau.” chắc? Nhảm nhí.
Tôi vẫn còn nhớ câu nói, “Anh thật vô vọng, nên mới cần người như em giúp đỡ mọi lúc.” Mỉa mai làm sao, cô ta đối xử với tôi không khác gì bao cát vì tôi đã mất đi lòng tự tôn. Sao thằng này phải tiếp tục làm người hầu cho cô ta? Đến nước này, giải pháp duy nhất là đường ai nấy đi. Tôi thở dài vì toàn bộ chuyện này thật mệt mỏi.
“Dỏng tai lên nghe cho kỹ đây: chúng ta chỉ là người dưng; và cô là mối thảm họa với tôi!”
“Tss... thế ư? Vậy là anh thực sự nghĩ vậy.”
Khi vẫn giữ nụ cười trên môi, ánh mắt của cô nhìn tôi chứa đầy sự khinh bỉ.
“Tôi mừng là cô nghe rõ.”
“Nếu em rời đi thì anh sẽ chẳng thể sống nổi đâu!”
“Ha, phải là ngược lại mới đúng chứ?”
“Thật quá thảm hại, cả ngày đội vòng nguyệt quế như thế. Anh có hiểu vị trí của mình không đấy? Tưởng được vài viên sỏi tung hô thì anh sẽ được thành Quý ngài nổi tiếng ư? Phải rồi. Hãy nhớ rằng, anh định sống sao khi không có em? Sẽ chẳng có ai giúp anh đâu. Anh không thấy sao, senpai?”
Hôm nay rất nhiều bạn cùng lớp đã bắt chuyện với tôi. Tuy phần lớn chỉ nói mấy câu nhưng tôi không trách họ bởi tôi hiểu những gì Hanabi gây ra. Từ khi còn bé, cô ta đã gieo ý nghĩ bản thân vô dụng vào đầu tôi. Đôi lúc thật tuyệt khi được khen ngợi. Hôm nay chính là lần đầu tôi trải nghiệm điều đó.
Từng chút từng chút một, tôi hoàn toàn có thể dựng nên những mối quan hệ tốt đẹp.
Và tôi muốn tự mình làm mà không có Hanabi theo dõi như diều hâu và quyết định xem tôi có thể và không thể làm gì.
“Anh là một senpai bất thường và cần ai đó chỉ dẫn 24/7. Anh không thể hành động đúng đắn nhưng em ổn với điều đó. Nếu chịu xin lỗi, em sẽ tha thứ. Em đã biết hết mọi thứ về anh nên chỉ cần một lời chân thành thôi là được.”
“Không bao giờ. Chẳng phần nào trên người tôi muốn sự tha thứ từ cô cả.”
“Ra là anh muốn chơi thế…”
“Tự xem lại mình đi. Cô không thấy tính kiểm soát của bản thân à? Tôi vốn không phải của cô.”
Hai mắt Hanabi mở lớn đến nỗi biến dạng. Miệng cũng vặn thành một nụ cười khó chịu với đôi môi run rẩy.
“Ahahahaha!!!! Anh thật PHIỀN PHỨC…thứ rác rưởi, cứ khoe khoang đi.”
“Cuối cùng cũng giải quyết xong. Cả hai hãy để mối quan hệ ngu xuẩn này biến mất.”
“..........”
Hanabi chạm lên tóc và làm nó rối xù lên khi cau mày giận dữ với tôi.
“Vậy là hết.”
“Anh giễu cợt em đúng không? Nhất định anh sẽ phải trả giá. Đừng bao giờ quên điều đó senpai.”
Bước qua cô ta vào trưa nay là một điều sỉ nhục. Và giờ, tôi lần nữa làm vậy trong bầu không khí căng thẳng bất thường, đến nỗi tôi không dám quay đầu lại.
Câu “Đừng bao giờ quên” của Hanabi xoẹt qua đầu tôi và nhanh chóng biến mất.
Chẳng có gì đáng bận tâm. Không còn Hanabi bám theo như bây giờ sẽ thật là tuyệt.