Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỗ bạn trẻ Odagiri và Itou uống rượu là cái phòng nho nhỏ kia, còn bạn trẻ Ưng Thủ chắc là núp ngoài quầy bar – cái bàn dài dài:
Đáng tiếc là Y Đằng đang buồn bực làm sao biết được Ưng Thủ lén đi theo kia trong lòng đang suy tính cái gì chứ? Bây giờ y chỉ nghĩ muốn uống cho thật say. Cho dù biết rõ Odagiri bên cạnh này cũng chẳng phải là thiện nam tín nữ gì, y cũng bất chấp mặc kệ.
Vừa thấy Odagiri tỉnh táo mang theo Y Đằng say khướt rời đi, Ưng Thủ vội vàng đuổi theo. Ra đến cửa, bóng người vừa rồi còn do dự kia thoáng chốc đã không thấy đâu nữa.
“Đáng chết, đáng chết, đáng chết!” Ưng Thủ gấp đến độ xoay vòng quanh, giống con ruồi mất đầu nên mất luôn phương hướng. Sửng sốt nửa ngày, ngõ tắt bên cạnh tựa hồ truyền ra thanh âm gì đó, Ưng Thủ không chút nghĩ ngợi chạy vội qua. Chưa đến vài bước chân, quả nhiên thấy hai thân ảnh đang dính vào nhau, tựa hồ như đang hôn môi.
Lửa giận lập tức bốc đến đỉnh đầu, Ưng Thủ nuốt một hơi khí lạnh rồi xông lên, một bên mắng “Khốn nạn!” thi quyền đánh thẳng vào cằm của tên đàn ông có vóc dáng cao hơn.
Nam nhân cao lớn kia không làm sao chống lại một đấm của Ưng Thủ đang phẫn nộ. Chưa kịp kêu một tiếng đã ngã lăn xuống đất.
“Giết người!” Giọng của một cô gái hét lên.
Tìm lầm người! Ưng Thủ nhìn nắm tay của chính hắn rồi lập tức ngây ngẩn cả người.
Người đang hét kia là một cô gái tóc ngắn, còn nam nhân đang đo đường kia hắn cũng chưa từng gặp bao giờ. Không phải Y Đằng cùng Odagiri, bọn họ đã chạy đi đâu rồi?
Lòng nóng như lửa đốt, Ưng Thủ chật vật thoát khỏi cánh tay đang lôi kéo hắn của cô gái kia, đưa tiền, “Thật có lỗi, thật có lỗi! Tôi nhận sai người! Phiền cô kêu xe cứu thương!” Nói xong liền vội vàng chạy trở về!
Không đợi hắn cất bước, nữ hài tử kia vẫn bám chặt vào tay hắn, “Anh đừng đi! Vạn nhất anh giết anh ấy rồi thì làm sao bây giờ? Đừng tưởng rằng trả tiền là xong!”
“Tôi có việc gấp! Không đi không được!” Ưng Thủ không chút thương hoa tiếc ngọc đẩy nữ sinh tóc ngắn đang lôi kéo hắn ra, mới vừa vọt tới đầu ngõ. Lại nghe tiếng người gấp gáp chạy tới vây quanh hắn.
“Đừng thả hắn đi! Hắn đả thương người!” Nữ sinh tóc ngắn đang chạy theo sau cũng gấp rút hét lên.
“Đánh người bị thương còn muốn chạy?”
“Mau vây bắt hắn!”
Nguyên bản Ưng Thủ đang gấp như kiến bò chảo lửa, làm sao có công phu cùng những người tranh cãi, chỉ có thể một quyền một quyền, cùng đám người vây quanh hắn hỗn chiến. Nguyên bản chỉ là nhận sai người, bây giờ phát triển thành kéo bè kéo lũ đánh nhau, sau khi đánh ngã mười mấy người, ngay cả cảnh sát cũng kinh động chạy tới. Mất sức chín trâu hai hổ, lúc này mới đem được Ưng Thủ đang nổi giận đùng đùng mời vào cục cảnh sát.
Đem đám người bị thương đưa vào bệnh viện, đóng đủ viện phí. Lục tục khẩu cung và vân vân. Vẫn là cho tới giữa trưa hôm sau, Ưng Thủ mới có thể rời khỏi cục cảnh sát.
Nghĩ khoảng thời gian dài như vậy, chuyện gì muốn phát sinh cũng đã phát sinh. Từ ngực đến cổ Ưng Thủ tràn đầy cảm giác chua chát và giận dữ, oán khí quả thực bốc cao tận trời. Vội vàng đi đến viện thú y. Không gọi một tiếng, trực tiếp xông vào văn phòng Y Đằng, Y Đằng cư nhiên không có đi làm!
“Y Đằng đâu?” Ưng Thủ trừng mắt bắt lấy Mộc Hạ cùng tiểu Lan mà hỏi.
“Bác sĩ không có đến, y nói thân thể y không thoải mái!” Tiểu Lan nháy ánh mắt, thiếu chút nữa bị Ưng Thủ hình dáng đáng sợ như quỷ đòi hồn dọa tới mức nói cũng không xong.
Chưa từng thấy qua bộ dáng Ưng Thủ tức muốn hóa quỷ như vậy, cả người giống như quỷ vương mới từ địa ngục chui ra, tản mát ra một cỗ sát khí mãnh liệt. Đặc biệt trên người hắn còn mang theo vết thương rõ ràng. Dáng vẻ gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ. Ai thấy không sợ nha?
“Ta đi đến nhà tìm y!” Ưng Thủ trong cơn giận dữ bỏ lại tiểu Lan, lại nhanh chạy qua nhà của Y Đằng.
Tới cửa, Ưng Thủ ngay cả chuông cửa cũng không ấn, lập tức dùng chân đá, “Mở cửa, mau mở cửa cho tôi!”
Không cần đợi lâu, cửa xoạt một tiếng mở ra. Y Đằng mặt không chút thay đổi xuất hiện ở trước mặt hắn, “Làm gì?”
Nhìn thấy Y Đằng mang khăn tắm, bộ dạng như vừa tắm xong. Ưng Thủ hai mắt đều đỏ. Mang biểu tình như đi bắt gian, hắn một đường bước thẳng vào nhà, đi từng phòng kiếm thân ảnh của Odagiri, cuối cùng dừng lại ở phòng ngủ của Y Đằng.
Rõ ràng chỉ cần đẩy cửa ra là có thể biết đáp án, chính là Ưng Thủ tự nhiên lại không dám dùng tay đẩy cửa đi vào. Trong lòng có chút chua xót cùng oán khí lại thêm bất mãn, trong khoảng thời gian ngắn giống như bóng cao su đầy hơi chỉ chực bùng nổ.
Căn bản không biết Ưng Thủ phát điên cái gì, Y Đằng đi theo phía sau hắn, nổi giận mắng: “Tự nhiên chạy đến nhà tôi phát điên cái quái gì? Anh để lại cái gì ở đây sao? Phá phách cái gì? Cút ra ngoài nhanh cho tôi!”
Ưng Thủ không để ý tới y, hít sâu một hơi, một cước đá cửa. Bên trong trống rỗng, một bóng người cũng không thấy. Tâm trí nãy giờ vẫn căng ra liền như được thả lỏng. Nhưng nghĩ lại, không đúng! Đã muốn trễ thế này, cho dù Odagiri đã rời đi cũng không phải không có khả năng!
Vì thế, xoay người giang tay ôm chặt Y Đằng, vội vội vàng vàng hỏi: “Đêm qua, cậu làm gì cùng cái tên đàn ông kia không hả?”
“Cái gì đàn ông? Anh nói hưu nói vượn cái gì vậy?”
“Đừng lừa tôi, hôm qua tôi theo các người đến quán rượu. Sau đó, tên nam nhân kia đem cậu đi đâu? Nói nhanh lên!”
Y Đằng vừa rồi còn hung tợn vừa nghe lời này, nhất thời cúi đầu, ánh mắt dao động không chịu nhìn lên Ưng Thủ, còn liều mạng giãy dụa mắng, “Có phải chuyện của anh? Buông ra mau!”
Nhìn Y Đằng mang bộ dạng có tật giật mình, Ưng Thủ lại nổi trận lôi đình, hắn cố tình nắm chặt Y Đằng, mắt lộ ra hung quang, “Nói nhanh lên, rốt cuộc đã làm gì?”
“Buông, buông!”
Hai người một thì liều mạng giãy dụa, một thì liều mạng bắt lấy, nguyên lai áo khoác tắm trên người Y Đằng làm sao chống lại sức ép như vậy, xoạch một tiếng liền rơi xuống, trên bờ ngực trắng tuyết của Y Đằng lộ ra một tảng lớn hôn ngân, mặt y tái xanh!
Giống như ngũ lôi oanh đỉnh. Ưng Thủ ngây người nhìn ấn kí chói mắt trên người Y Đằng. Giống như ăn phải độc dược, nửa ngày nói không ra lời.
Vừa lấy được tự do Y Đằng cố gắng chỉnh trang y phục, hổn hển chỉ vào cửa quát, “Cút ra ngoài cho tôi!”
Nửa ngày không phản ứng, Ưng Thủ quay đầu hung hăng trừng Y Đằng, thanh âm bình tĩnh hỏi: “Cậu cùng hắn lên giường sao?”
“Cút nhanh cho tôi!”
“Tôi hỏi cậu có phải đã cùng hắn lên giường hay không!” Ưng Thủ cảm thấy được trái tim mình giống như bị cắm vào một thứ vừa sắc vừa nhọn, vừa đau vừa xót.
“Không liên quan chuyện của anh! Tôi nói anh cút!”
“Vì cái gì? Cậu rõ ràng có nói rất thích tôi! Còn nói không có tôi sẽ tự sát! Vì cái gì cùng với tên hỗn đản kia lên giường a?” Không thể nhịn được nữa Ưng Thủ hét to nghi vấn trong lòng!
Vừa rồi còn cãi cố, Y Đằng vừa nghe lời này, biểu tình trên mặt giống như bị người xán một gậy. Y tái nhợt nghiêm mặt, ngẩng đầu, không thể tin được, nhìn chằm chằm Ưng Thủ, mím môi nửa ngày, “Anh, anh không phải cái gì cũng không nhớ sao?”
......
Lời tác giả:
Có ai nghĩ đến có thể xảy ra chuyện anh hùng cứu mỹ nhân? Nga ha ha ha! Ưng Thủ nằm mơ đi! Mỹ cái đầu hắn! Bá vương bộ dễ ăn vậy sao?
Không cho hắn chút giáo huấn, thì thật là làm … Y Đằng thất vọng khóc
Lần trước đã bị hắn sờ soạng, lại còn đến một lần a? Thiết ~ có chuyện tốt như vậy sao? Ai chờ H chắc thất vọng rồi sờ sờ ~ bỏ đi ~~~
Nói thêm một câu, ta không ngược a!