Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Dùng sức đạp, dùng sức đạp! Chậm thế là chưa ăn cơm à? Phạt đá chân một trăm cái!”
“Động tác không đúng, lại đá chân một trăm cái!”
“Nhìn như cọng bún thiu là sao? Phạt đá chân một trăm cái!”
Ưng Thủ phụng phịu một đường lại gần, đệ tử nào bị hắn nhìn đến đều âm thầm kinh hãi.
“Sư phụ gần đây hình như tâm tình rất kém ha!”
“Tớ bị phạt sắp chịu không nổi rồi!”
Hai đệ tử trộm nói chuyện, một tên mếu máo sắp khóc đến nơi.
“Đừng nói nữa, sư phụ mà nhìn thấy sẽ lại phạt!” Matsui lén nhìn sư đệ, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Sư huynh, sư phụ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Gần đây sư phụ nghiêm khắc giống như ngược đãi người ta!”
“Đừng có nói linh tinh, như thế nào có thể nói sư phụ như vậy? Sư phụ nghiêm khắc với chúng ta hoàn toàn đều là vì muốn tốt cho chúng ta!” Matsui trộm nhìn Ưng Thủ một cái, miệng mặc dù đang phủ nhận, nhưng trong lòng cũng hiểu rằng bọn họ nói cũng không phải không hề có căn cứ.
Luyện tập xong, một đám đệ tử đều mệt đến ngã trái ngã phải tùy tiện nằm vật ra trên sàn nhà. Chỉ có Ưng Thủ vẫn tiếp tục tập đến khi ướt đẫm mồ hôi. Cho đến lúc mệt mỏi đến độ động ngón tay cũng không thể, mới cùng đệ tử nằm xuống thở hổn hển.
Tối hôm đó, lời nói của Y Đằng lúc rời đi, còn có biểu tình của y, mỗi lần Ưng Thủ nhớ lại đều buồn bực không thôi. Tên kia nghĩ hắn có cái gì đặc biệt hơn người chứ? Cần gì nghiêm trọng vậy? Không làm bằng hữu thì không làm bằng hữu. Cũng chỉ là tên chanh chua thôi, không nói gì cũng chẳng chết ai được! Tuy rằng trong lòng biết được sự thật như vậy, chỉ là tâm tình càng lúc càng tệ đi. Chỉ có thể liều mạng luyện Không Thủ đạo để phát tiết.
Hơn nữa, từ sau ngày đó, Ưng Thủ phát hiện chính hắn lại có thêm một thói xấu, chỉ cần rảnh rỗi, mắt hắn lại không tự chủ được mà nhìn về phía viện thú y bên kia đường. Mà mấy ngày nay làm cho hắn càng nhìn càng khó chịu là, chiếc xe cao cấp hay lui tới viện thú y kia càng ngày càng ghé đến thường xuyên hơn.
Nhất định vấn đề chỗ nào đó! Ưng Thủ gượng dậy. Nhìn đám đệ tử còn bò lết trên mặt đất chưa chịu đứng lên kia, nói “Xem ra thể lực của mấy người vẫn chưa đủ nha! Tôi mới gia tăng lượng huấn luyện một chút, mọi người liền mệt thành cái hình thù này! Hôm nay thời gian trễ rồi, sau khi về nhà cũng phải luyện tập cho tốt, biết chưa?”
Những đệ tử vừa rồi còn đang mệt đến chết, giờ lại vội vội vàng vàng đứng lên hành lễ với Ưng Thủ, lớn tiếng nói, “Đúng vậy, sư phụ.”
Đã xong một ngày luyện tập. Ưng Thủ vọt đi tắm rửa, thay quần áo, chuẩn bị về nhà. Lúc đi ngang viện thú y của Y Đằng, phát hiện bên trong đèn còn sáng. Hắn lại không tự chủ được mà bước chân chậm lại.
Lén trốn ngay góc tường mà nghe, quả nhiên là Y Đằng. Y còn chưa đi, đang tiếp điện thoại.
Tuy rằng trong lòng biết rất rõ, nghe lén người khác gọi điện thoại là chuyện phi đạo đức bậc nhất, nhưng hai chân Ưng Thủ tựa như bị đóng đinh, không chịu nhúc nhích nữa.
Từ cửa nhìn vào, Y Đằng cầm điện thoại trông gầy đến lợi hại, sắc mặt cũng có vẻ tiều tụy, xanh xao nhìn thật đáng thương. Nhưng lời y nói ra, so với sắc mặt của y, lại càng làm hắn hoảng sợ hơn.
“Không, Sayuri tiểu thư, tôi nhất định phải chuyển. Tôi cũng biết sẽ phải nộp tiền phạt do vi phạm hợp đồng nhưng tôi không sợ.”
Chuyển nhà? Y là phải chuyển nhà sao?
Cũng không biết Sayuri nói gì đó ở đầu bên kia, Y Đằng đỡ trán, vẻ mặt hoang mang, thở dài, “Đúng vậy, tôi biết đó chỉ là việc trước mắt, tôi có băn khoăn.”
Tên kia có phải điên rồi hay không? Ưng Thủ tức giận nghĩ. Y thà rằng tán gia bại sản cũng muốn rời khỏi nơi này? Nơi này có cái gì không tốt? Chính mình có thể làm cho y chán ghét như vậy sao?
Bực mình kinh khủng, Ưng Thủ xúc động, hận không thể một cước đá văng cửa, vọt vào đánh cái tên tùy hứng không cần nghĩ suy kia một trận nên thân, đánh cho tới khi y thanh tỉnh mới thôi.
Không đợi hắn ra tay, từ cửa truyền đến tiếng thắng xe sít sao. Trực giác của Ưng Thủ báo hiệu cho hắn tránh đi. Liền thấy tên đàn ông vẫn thường làm hắn phiền lòng kia, vận tây trang phong độ bước ra khỏi xe.
Nhìn thấy tên kia quen thuộc đến mức gõ cửa rồi cứ bước vào gặp Y Đằng, Ưng Thủ đột nhiên nghĩ, tên kia một mực theo đuổi người kia sẽ không có ý đồ chết tiệt gì đi, tên này không tốt cho Y Đằng! Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, Ưng Thủ vốn đang tức muốn điên lại đột nhiên trầm xuống, cả người giống như gà gỗ đứng ngu ở nơi đó, không thèm nhúc nhích mảy may.
Chờ Ưng Thủ phản ứng lại, hai người trong phòng đã nói chuyện được một lúc lâu.
“Tôi thấy cậu mấy ngày nay tâm tình chắc là không tốt, đi ra ngoài uống một chén đi!” Odagiri phát ra lời mời đạm mạc.
Y Đằng cúi đầu dọn dẹp này nọ trên bàn, biểu hiện trên mặt tỏ ra không thèm để ý đến hắn.
Dù sao cũng không phải lần đầu bị cự tuyệt, Odagiri cũng không để ý gì cho lắm, tự mình giải vây, “Nếu cậu không muốn đi thì quên đi, lần sau muốn thì nói tôi.”
Y Đằng ngẩng đầu liếc hắn một cái, “Chờ tôi dọn dẹp xong đã.”
Đáp án ngoài dự đoán này làm cho Odagiri vui mừng không thôi, “Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá rồi!”
Hai người trước sau rời đi, nhìn chiếc limousine chạy nhanh như chớp, Ưng Thủ đang trốn ở chỗ tối không chút nghĩ ngợi đuổi theo, chạy ra chặn đầu một chiếc taxi.
“Mau đuổi kịp chiếc xe chạy phía trước!”
Tài xế taxi ra vẻ hiểu chuyện, cười cười, “Phu nhân ở trên chiếc xe đó à?”
“Phu nhân?” Phu nhân là cái chuyện gì?
Thấy Ưng Thủ bày ra vẻ mặt ngớ ngẩn khó hiểu, tài xế lại cười, “Loại sự tình này tôi gặp nhiều lắm, anh là đi bắt gian đúng không!”
Cái gì bắt cái gì gian! Bộ nhìn hắn giống kẻ bị cắm sừng dữ vậy sao? Tại sao lại cản nhầm cái xe này? Ưng Thủ thở không ra hơi.
“Nói hưu nói vượn, mau lái xe!”
“Khách nhân, cậu cũng không dám thừa nhận! Nhìn cậu khẩn trương vậy, tôi liền hiểu được hết!” Lái xe ra vẻ kinh nghiệm đầy mình mà khuyên nhủ, “Yên tâm, có tôi đi theo, không ai có thể trốn được đâu. Nếu đánh không lại, tôi cũng có thể hỗ trợ nga!”
Làm sao tìm được một vị tài xế nhiệt tình như vậy … lại còn thêm sức tưởng tượng phong phú vô hạn nữa? Ưng Thủ lại không thể nói thẳng, mình là đuổi theo một người nam nhân như vậy được! Chỉ có thể vuốt mặt mà im lặng.
Cũng may tên kia lái xe cũng không giống trâu điên, động tác thuần thục mà điều khiển. Xe hắn chạy không nhanh không chậm, từ tốn đuổi theo, vừa không lo mất dấu vừa không sợ bị phát hiện.
Sau khi chạy đến trước hiên của một cái Izayaki cao cấp, chiếc xe phía trước chậm rãi ngừng lại. Ưng Thủ rút một tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho tài xế, nói “Không cần thối lại” sau đó nhanh chóng ra khỏi xe rồi chạy theo.
Mắt thấy Y Đằng cùng Odagiri đi vào trong đó, Ưng Thủ không chút nghĩ ngợi liền đi theo. Sau khi tìm được mục tiêu, hắn tùy tiện chọn một góc ngồi xuống. Tùy tiện kêu một chén rượu rồi dỏng tai lên nghe bọn họ nói chuyện.
Đại đa số thời điểm đều là Odagiri nói một mình, Y Đằng chỉ im lặng lắng nghe.
Odagiri nói chuyện thực khôi hài, cách ví von cũng rất nho nhã, Ưng Thủ càng nghe càng thấy không phải. Trong lòng cũng không biết làm sao mà chua nồng lên.
Y Đằng cũng không phản ứng lại nhiều, yên lặng uống rượu. Tốc độ cực nhanh, làm Ưng Thủ thấy hết hồn. Hắn vẫn còn nhớ Y Đằng sau khi say rượu sẽ trở nên như thế nào a!
Hiển nhiên Odagiri cũng không giống hắn, ở mặt ngoài thoạt nhìn quân tử như vậy, nhưng thấy Y Đằng một ly lại một ly nốc rượu, hắn cư nhiên hoàn toàn không thèm khuyên can. Nghĩ muốn chiếm tiện nghi sao, tâm tính cũng quá rõ ràng đi!
Tên ngu ngốc! Ưng Thủ ở trong lòng oán hận mắng Y Đằng. Còn uống như vậy nữa, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi lớn! Còn không nhanh dừng lại cho ta!
......
Izakaya: cư tửu ốc: