Nhất thời, cả một khuôn viện to như vậy lại chìm trong im lặng, mà ánh mắt của mọi người đều dừng trên hai người Ân Phượng Trạm và Ân Phượng Liên đang đứng trên sân đấu, ngay cả nháy mắt cũng không dám.
Mọi người không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy hai người kia đang thì thầm to nhỏ gì đó, rồi cứ thế bất động...!Thấy một màn này, hai mắt của Thuận Thừa Đế đang ngồi ở trung tâm không khỏi di chuyển, lúc này, bỗng nhiên nghe thấy Vân vương Ân Phượng Cẩm cất giọng.
"Tứ đệ, đây là buổi luận võ đấu rượu, chẳng lẽ ngươi muốn lâm trận bỏ chạy?"
Ân Phượng Cẩm nói chuyện một chút cũng không khách khí, khiến cho Ân Phượng Hiên bất mãn không thôi.
"Hừ! Tam hoàng huynh, chuyện lâm trận bỏ chạy thế này, trước đây ta đã chứng kiến huynh làm không ít nhưng lại chưa thấy qua tứ ca lần nào! Hiện tại, thế nào? Huynh muốn thay tứ ca sao? Vậy xin mời! A, ta quên mất, vừa rồi huynh đã bị đá khỏi sân đấu, phỏng chừng hiện tại cũng không thể đi lên nữa."
"Ngươi...!Đúng, Lục hoàng đệ, ta đúng là không thể đi lên, nhưng ta nhớ rõ lúc nãy đệ cũng bị đá khỏi sân đấu! Hơn nữa còn bị đá xuống trước ta!"
"Đúng vậy, vì thế hiện tại không phải ta không hé răng một lời sao!"
"Ngươi..."
"Đủ rồi!"
Ân Phượng Cẩm và Ân Phượng Hiên cãi qua cãi lại một hồi vừa kinh động phía trên cũng kinh động phía dưới, nhưng hai người không quan tâm, cách một bàn, cứ ngươi một câu, ta một câu, không ai nhường ai, cuối cùng chọc giận đến cả Thuận Thừa Đế.
Thấy Thuận Thừa Đế lên tiếng, Ân Phượng Hiên cùng Ân Phượng Cẩm lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm câu nào.
Chờ bọn họ thành thật, Thuận Thừa Đế mới nâng mắt, nhìn về phía Ân Phượng Trạm cùng Ân Phượng Liên.
"Lão tứ, lão ngũ, các ngươi đang làm gì vậy?"
Thuận Thừa Đế mở miệng hỏi, mà nghe lời này, Ân Phượng Liên liền quay đầu liếc mắt nhìn Thuận Thừa Đế một cái.
"Không làm gì cả, chỉ cùng tứ hoàng huynh nói chút chuyện mà thôi!"
"Muốn nói thì xuống sân nói, đừng lãng phí thời gian của mọi người!"
"Chuyện này phụ hoàng đừng nói với nhi thần, muốn nói thì nói với tứ hoàng huynh đi."
Nhướng mày, đáp lời Thuận Thừa Đế, sau đó tầm mắt của Ân Phượng Liên lại đặt trở về trên người Ân Phượng Trạm.
Chỉ thấy, hiện tại, hai con ngươi của Ân Phượng Trạm thoáng dao động, cả người hơi lùi về phía sau một bước.
Thấy vậy, Ân Phượng Liên liền hiểu rõ, hơi hơi mỉm cười.
"Xem ra tứ hoàng huynh đã đồng ý rồi! Một khi đã vậy thì đa tạ!"
Dứt lời, Ân Phượng Liên cũng không nhiều lời thêm, ngay sau đó liền đánh một chưởng về phía Ân Phượng Trạm...!
...!
Võ công của Ân Phượng Trạm cao đến mức độ nào thì không ai biết! Nhưng hiển nhiên, so với Thái tử Ân Phượng Hàn thì tốt hơn rất nhiều, càng đừng nói là Ân Phượng Cẩm và Ân Phượng Hiên!
Vì thế, chỉ sau mấy chiêu đã có thể thấy thực lực của Ân Phượng Trạm ngang hàng với Ân Phượng Liên! Hơn nữa, cho dù người không biết võ công cũng có thể nhìn ra được, động tác của Ân Phượng Liên lần này nhanh hơn rất nhiều so với lúc động thủ với Thái tử Ân Phượng Hàn, không những thế biểu tình trên mặt cũng nghiêm túc hơn không ít.
Người tới ta đi, thời gian từng chút trôi qua, thời điểm mọi người đang xem đến nhập thần, chỉ thấy sau khi Ân Phượng Trạm đánh một chưởng thất bại, thì hắn trực tiếp thả người về phía cuối sân đấu, sau đó, lưu loát xoay người, nhìn về phía Ân Phượng Liên mà nói:
"Ngươi thắng!"
Dứt lời, Ân Phượng Trạm lập tức duỗi tay, cầm lấy một ly rượu đặt trên bàn lên, uống một hơi, cạn sạch.
Mà nhìn vẻ mặt lạnh lùng tự nhận phạt uống rượu của Ân Phượng Trạm, Ân Phượng Liên chỉ hơi mỉm cười, nhưng đáy mắt lại xẹt qua một tia trầm tư khó thấy...!
...!
Kỳ thật, ở đây cũng không có mấy người biết võ công.
Cho nên, lúc thấy Ân Phượng Trạm tự nhân thua, mọi người cũng không biết rốt cuộc tại sao Ân Phượng Trạm lại thua!
Nhưng tình hình trước mắt đã như vậy thì cũng không ai dại dột truy hỏi Ân Phượng Trạm thua ở điểm nào.
Mà làm người chiến thắng cuối cùng, đương nhiên Ân Phượng Liên sẽ được mọi người tán thưởng!
Cứ thế, buổi luận võ đấu rượu kết thúc!
Lúc này, thấy Ân Phượng Trạm trở lại, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi nhíu mày, sau đó thấp giọng hỏi: "Vừa rồi, hắn nói gì với ngươi vậy?".