Thanh âm của Ân Phượng Liên rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có hắn và Ân Phượng Trạm nghe được.
Mà lúc này, vừa nghe thế, đôi mắt Ân Phượng Trạm khẽ đảo.
"Vậy, theo Tần Vương điện hạ như thế nào mới không nhàm chán?"
Nhìn Ân Phượng Liên ở đối diện, Ân Phượng Trạm cũng đè thấp giọng nói xuống, nhưng lời hắn nói lại khiến Ân Phượng Liên mỉm cười.
"Không bằng chúng ta thêm tiền đặt cược?"
"..."
"Tứ hoàng huynh, không cần quá lo lắng, cũng không phải chuyện gì quá lớn..."
Thấy Ân Phượng Trạm không nói lời nào, Ân Phượng Liên không khỏi thấp giọng nói.
Nhưng nói tới đây, Ân Phượng Liên lại bỗng nhiên ngừng lại, sau đó tầm mắt nhanh chóng chuyển về phía mái đình nơi Nhiếp Cẩn Huyên đang ngồi.
"Phương pháp nghiệm thi của Tứ hoàng tẩu vừa chuẩn lại vừa nhanh, có thể nói là vô cùng thần kỳ, nên nếu buổi luận võ hôm nay mà đệ thắng thì mong sau này tứ hoàng tẩu có thể thường xuyên giúp..."
Ngữ điệu của Ân Phượng Liên vừa nhẹ lại vừa chậm, nhưng không đợi Ân Phượng Liên nói hết lời, ánh mắt Ân Phượng Trạm đã trầm xuống, sau đó, không chút nghĩ ngợi trực tiếp mở miệng, đánh gãy lời nói của Ân Phượng Liên.
"Không được!"
Tốc độ trả lời của Ân Phượng Trạm vô cùng nhanh, đến mức Ân Phượng Liên cũng phải sửng sốt, nhưng ngay sau đó Ân Phượng Liên lại cười lớn, rồi khẽ nói vào tai Ân Phượng Trạm.
"Tứ hoàng huynh hà tất phải cố chấp như thế, bất quá chỉ là hỗ trợ thôi mà..."
"Hình Bộ có ngỗ tác!"
"Nhưng so ra vẫn kém kỹ thuật cao siêu của tứ hoàng tẩu, không phải sao? Hơn nữa, tứ hoàng huynh cũng biết, ta thường xuyên hành tẩu trên giang hồ, rất hay gặp phải những chuyện thiên bách kỳ quái(), nhưng những chuyện giang hồ này, không thể cứ phiền đến ngỗ tác của quan phủ,..."
() Thiên bách kỳ quái: Những thứ kì lạ và quái gở.
Rõ ràng Ân Phượng Liên có mục đích riêng của mình.
Nhưng hắn không đề cập tới giang hồ còn tốt, nhắc tới giang hồ, Ân Phượng Trạm nhịn không được mím chặt môi, sau đó liền xoay người bỏ đi...!
Thấy Ân Phượng Trạm một lời cũng không nói, cứ thế rời đi, Ân Phượng Liên hơi ngẩng ra, rồi nhanh chóng lắc mình đứng ra ngăn cản hắn.
"Tứ hoàng huynh cần gì nóng vội thế?"
"Không có gì để nói!"
"Sao lại không có lời nào để nói..."
Hơi mỉm cười, sau đó hai hàng lông mày của Ân Phượng Liên hơi động, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên cách đó không xa, rồi mới thu tầm mắt đặt trở lại trên người Ân Phượng Trạm ở trước mặt.
"Tứ hoàng huynh, ta thỉnh cầu như thế, cũng vì bội phục năng lực của tứ hoàng tẩu! Đương nhiên, trước đây ta nghe nói sở dĩ tứ hoàng tẩu có một thân tài nghệ như vậy là bởi đã bái Mạnh Hiển làm thầy! Bất quá nói thật, lão đầu họ Mạnh kia ta cũng nhận thức, nhưng sao ta lại không thấy năng lực của hắn giỏi hơn tứ hoàng tẩu? Ngược lại, tứ hoàng tẩu càng giỏi hơn lão đầu họ Mạnh kia không ít."
"Đương nhiên, cái này cũng có thể nói là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nhưng nghiệm thi không phải là chuyện bình thường, không những cần thiên phú, đầu óc mà quan trọng nhất là cần có kinh nghiệm...!Cho nên, quan hệ thầy trò của Mạnh lão đầu và tứ hoàng tẩu, nếu lđổi lại, thì ta còn cảm thấy có khả năng!"
"Hơn nữa, nghe nói trong chuyện Vinh Hinh Uyển bị cháy lần trước, thời điểm Lan Tài Tử được cứu ra, toàn thân đã bị cháy đen, nhưng tứ hoàng tẩu lại có thể từ đó tìm ra manh mối, còn chứng minh được sự trong sạch cho Quý phi nương nương! Nhưng những chuyện này, trước đây ta chưa từ nghe Mạnh lão đầu nói qua,...!Vì thế, ta cảm thấy rất tò mò, lúc ấy tứ hoàng tẩu làm thế nào kiểm tra được thực hư? A, đúng rồi, lúc ấy tứ hoàng huynh hẳn cũng có mặt, cho nên chắc chắn cũng biết được..."
Thanh âm của Ân Phượng Liên bị hắn đè thấp tới cực hạn, dứt lời, trong con ngươi mang ý cười thoáng qua tia sáng.
Nhưng giờ phút này đây, nghe hắn nói như vậy, Ân Phượng Trạm không khỏi nhấp môi, sau đó tiếp tục trầm mặc không nói.
Đối diện với một Ân Phượng Trạm im lặng, gương mặt mỗi lúc một âm trầm hơn, Ân Phượng Liên cũng không hoảng loạn, chân không lùi bước, vẫn mỉm cười đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích!.