*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hiệu trưởng định cho trường học làm thành thông lệ truyền thống, trước mỗi khi kết thúc học kỳ, sẽ cho các học sinh tập thể xem một bộ phim có ý nghĩa giáo dục. Rất hiển nhiên, bộ phim đầu tiên bọn họ chuẩn bị phát sóng là "Đọ sức trên không" do Tang Tiếu đóng vai chính.
Quý Kỳ Tây sớm liên lạc với rạp chiếu phim địa phương của nhà họ Quý, để nhân viên mang theo thiết bị chiếu phim đến chiếu "Đọ sức trên không", cũng tương đương với một buổi diễn đặc biệt rồi.
“Nếu Tang Tiếu đã tài trợ cho trường học và căn-tin thì chị sẽ tài trợ một phòng sinh hoạt cho trường. Dù sao quỹ dưới tên chị cũng dùng cho trẻ em.” Tịch Ngôn Vãn liếc nhìn căn-tin được tận dụng làm phòng chiếu phim, cười nói với hiệu trưởng: “Bình thường một vài hoạt động ngoại khóa có thể tổ chức ngay trong phòng sinh hoạt, có phim cũng có thể xem ở đây, đỡ cho trước với sau khi xem phim đều phải dọn dẹp bàn trong phòng.”
Có người quyên tiền, hiệu trưởng tất nhiên vui vẻ, vội vàng cười đồng ý: “Được được được. Chờ lúc nào các em rảnh rỗi thì chúng ta nói chuyện.”
Đám người Quý Lâm Xuyên im lặng lại im lặng. Được rồi, ai bảo bọn họ nói chậm.
Sáng ngày hôm sau, sáu người Tang Tiếu xem chiếu phim "Đọ sức trên không" trong phòng ăn xong thì từ trường học xuất phát đến chỗ nấu cơm dã ngoại mà các giáo viên trong trường đều khen ngợi.
Lúc bọn họ đến trường thì thuê xe buýt, ngày hôm sau thuê một chiếc SUV 7 chỗ, để một ít rau dưa, các loại thịt ướp lạnh trong hộp mà buổi sáng mua được ở chợ, các dụng cụ nấu cơm dã ngoại khác, bọn họ đều mang đầy đủ mọi thứ từ nhà đi.
Trên đường, Tịch Ngôn Vãn làm mới top đầu phim điện ảnh trên app điện thoại của chị, rồi cười: “Tang Tiếu, từ lúc Đọ sức trên không công chiếu đến bây giờ, ngày thứ ba doanh thu phòng bán vé đã vượt ngưỡng tám trăm triệu. Xem tỉ lệ đặt vé và xếp hạng phim, hôm nay ổn định ở mức bảy trăm đến tám trăm triệu.”
Ngày đầu tiên "Đọ sức trên không" công chiếu, doanh thu phòng bán vé vượt sáu trăm triệu, ngày thứ hai chiếu phim, doanh thu phòng bán vé vượt bảy trăm triệu, ngày thứ ba, doanh thu phòng bán vé cũng trong trạng thái tăng lên, đây là biểu hiện bùng nổ cực kỳ điển hình trong giới. Thông thường, phim truyền hình mới thì nhìn vào tỉ lệ xem của ba ngày đầu, phim điện ảnh mới cũng có thể xem doanh thu phòng bán vé ba ngày. Đúng theo quy luật, ba ngày đầu tiên xu thế điện ảnh rất mạnh. Trước một ngày bộ phim bắt đầu công chiếu, phòng bán vé vô cùng có khả năng đạt doanh thu gấp bội. Đợi qua hai tuần đến một tháng, sau khi kết thúc công chiếu phim trên rạp toàn quốc, doanh thu phòng vé của "Đọ sức trên không" cộng lại khoảng chừng cũng có thể được bốn tỷ.
Tịch Ngôn Vãn nhìn đánh giá doanh thu phòng bán vé trong điện thoại, hơi luyến tiếc dời ánh mắt đi. Trong lòng Tịch Ngôn Vãn, doanh thu phòng bán vé "Đọ sức trên không" Tang Tiếu thủ vai chính xuất sắc càng làm cho chị vui vẻ hơn doanh thu phòng vé "Hành động ưng đen" do chị thủ vai chính.
Nhậm Tương nhìn vành tai Tang Tiếu đỏ lựng, cười trêu chọc: “Xem ra, tranh đoạt giải Kim Lan sang năm rất có thể sẽ là cuộc chiến giữa hai người.”
Tang Tiếu lắc đầu, rất có vẻ biết người biết ta: “Tuy em cũng biết Đọ sức trên không ưu tú, nhưng bây giờ mới cuối tháng Sáu, sáu tháng cuối năm vẫn có thể có rất nhiều tác phẩm ưu tú. Em là một người mới vừa đi sang lĩnh vực điện ảnh không được một năm, đến lúc đó có thể được đề cử là em đã rất vui vẻ rồi.”
Thấy thế, Tịch Ngôn Vãn xoa xoa đầu Tang Tiếu: “Em ở trước màn ảnh đều có thể kiêu ngạo, ở trước mặt bọn chị không thể kiêu ngạo một chút à?”
“Đương nhiên có thể.” Chỉ số ra vẻ của Tang Tiếu đã tích lũy đến hơn 9000+, đối với việc “làm ra vẻ” đã quen cửa quen nẻo. Vừa nói xong, sắc mặt cô lập tức thay đổi, kiêu căng lại tự tin, hừ một tiếng bắt đầu dọa: “Nhị sư tỷ, chờ sang năm kết thúc giải Kim Lan, em cho phép chị chụp ảnh với em và cúp!”
“Phì.”
“Ha ha ha ha.”
Những người khác nhìn vẻ mặt của Tang Tiếu, nghe Tang Tiếu nói, từng người ôm bụng cười không ngừng. Nhậm Tương cười ra cả nước mắt: “Tang Tiếu, em cũng quá đáng yêu rồi! Mau! Mau! Mau! Bé đáng yêu, qua ôm ôm.” Tang Tiếu ngơ ngác bị Nhậm Tương ôm lấy, quay đầu nhìn những người khác đang cười, mờ mịt chớp mắt một cái, xem ra cô tu luyện “làm ra vẻ” vẫn chưa tới nơi tới chốn.
Bọn họ không làm tăng chỉ số ra vẻ, Tang Tiếu có thể hiểu được, nhưng bọn họ có thể cười vui vẻ như vậy, Tang Tiếu không hiểu.
Một tiếng sau, Quý Lâm Xuyên thả chậm tốc độ xe, đồng thời nhắc nhở những người khác: “Lát nữa xe dừng ở trên đường lớn, chỗ nấu cơm dã ngoại đi xuống dưới sườn dốc bên trái là có thể đến.”
Nghe vậy, Tang Tiếu và Nhậm Tương là hai người không chịu ngồi yên, vội thăm dò nhìn ra ngoài cửa sổ, non xanh nước biếc, cây xanh tạo bóng mát.
Xe bọn họ đi trên đường lên, nhìn sang phải có thể trông thấy một con sông nhỏ rất rộng không sâu. Hai bên bờ sông rải đầy đá trắng nhỏ vụn, rất có vẻ đẹp nguyên sinh. Đó chính là nơi nấu cơm dã ngoại của bọn họ.
Nhậm Tương mới xuống xe, nhìn thấy hai đỉnh núi ở phía bên trái trước, cô dùng hai tay che ở trên đầu, cẩn thận quan sát: “Ôi! Mọi người mau nhìn, phía trước có ngọn núi trồng cây quả. Đừng nói, sau khi đường sửa xong, hoa quả trên núi kia có bán ra bên ngoài cũng dễ hơn không ít. Dù sao chúng ta không mua hoa quả đến, chờ một chút có đi tìm người canh núi mua không?”
“Không cần mua!” Giọng Tang Tiếu thanh thúy từ trong xe truyền tới. Ngay sau đó, cô đã nhảy xuống xe: “Nếu chị thích có thể lên thẳng núi hái. Trên núi có quả đào, cây mận, quả dâu và cây hạnh, nghe đâu rất ngọt đó!”
Những người khác:?
Thẩm Thư Triệt liếc núi quả trước mặt, hỏi Tang Tiếu. “Giáo viên trong trường nói cho em biết hoa quả trên núi rất ngọt à?”
“Người trông núi nói mà!” Tang Tiếu giẫm một chân lên tảng đá lớn trơn nhẵn, đưa tay chỉ hai ngọn núi trồng cây quả trước mặt, khẽ nâng cằm, cực kỳ khí phách nói: “Nó chính là Hoa Quả Sơn em nhận thầu cho mọi người!”
Những người khác:...
Cô nhóc này sao còn kết hợp phim tổng tài bá đạo với Tây Du Ký thế?
___
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phim truyền hình:
Xem trẫm đánh hạ giang sơn cho nàng!
Xem tôi nhận thầu bể cá cho em!
Tang Tiếu: Xem em nhận thầu giang sơn [gạch bỏ] Hoa Quả Sơn cho mọi người!