*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không đợi hiệu trưởng tiếp tục hỏi, Tang Tiếu lên tiếng, giọng cực kỳ lo lắng: “Học hết cấp hai sẽ không đi học nữa, bọn họ cũng không có tư cách tự ti, cũng không thể ưu tú như em. Cuộc đời có quá nhiều tiếc nuối.”
Hiệu trưởng:??
Chẳng lẽ tôi có sự cách biệt với thế giới bên ngoài à? Bắt đầu từ lúc nào, tự ti cũng phải có tư cách mới được rồi?
Hiệu trưởng vốn muốn giải thích với Tang Tiếu, chủ yếu là vì bà lo lắng Tang Tiếu thấy học sinh không nghiêm túc học tập thì trong lòng buồn khổ. Cho nên lúc bà nhắc đến những học sinh kia, cũng nhấn mạnh một lần phần lớn học sinh đều rất quý trọng cơ hội, để Tang Tiếu ngàn vạn lần đừng thất vọng.
Trong con mắt của mọi người trong trường, Tang Tiếu có thể vung tay tài trợ trường học, tài trợ căn-tin,mở đường đến trường học, nguyên nhân rất lớn là để cho các em có thể dễ dàng đến trường. Bởi vậy, Tang Tiếu tất nhiên có kỳ vọng rất cao với tương lai của các em. Lúc này, Tang Tiếu chợt thấy một vài đứa nhỏ không phù hợp với kỳ vọng, trong lòng khó tránh khỏi có chênh lệch.
Ai ngờ…
Tang Tiếu có chênh lệch hay không thì hiệu trưởng không biết, dù sao cũng trong lòng hiệu trưởng rất có chênh lệch. Sau này dạy mấy học sinh không chịu nghiêm túc học tập, bà có thể nói cho bọn họ biết: Các em không nghiêm túc học tập, tương lai sẽ không có tư cách tự ti à?
Hiệu trưởng:...
Hình ảnh kia thật quỷ dị. Đoàn người vốn xem xong phòng học, đang chuẩn bị rời đi, một cậu học sinh đen gầy ngồi dựa vào trong góc đột nhiên nhấc tay xin giáo viên, bước nhanh ra khỏi phòng học.
Cậu bé vừa ra thấy hiệu trưởng và đám người Tang Tiếu, câu nệ giấu tay ra sau lưng, trên gương mặt đen xì cũng đỏ lên, ánh mắt hơi lấp lánh: “Cô… hiệu trưởng.”
Bình thường, hiệu trưởng làm người rất hòa thuận, nhưng lúc đối mặt với học sinh, vẻ mặt bà có chút nghiêm túc. Bà lo lắng nếu mình quá dịu dàng sẽ không quản được trường học.
“Chiêm Bằng, có chuyện gì?”
Phía sau hiệu trưởng, Quý Kỳ Tây và Quý Lâm Xuyên liếc nhau. Tuy, số lượng học sinh trong trường tiểu học kém số lượng học sinh trong các trường lớn, nhưng làm hiệu trưởng, có thể gọi ra tên học sinh thì có thể nhìn ra, bình thường hiệu trưởng rất quan tâm học sinh của mình, Tang Tiếu chọn người không hề có chút khuyết điểm.
Chiêm Bằng vừa rồi ở cửa sổ không nhìn thấy Tang Tiếu và hiệu trưởng. Bây giờ ra khỏi phòng học, chợt thấy một đám người, cậu bé lập tức tắc tị. Cậu bé há miệng lúc lâu, mặt đều đỏ lên, cũng không nói ra một chữ.
Tang Tiếu chớp chớp mắt, trong giây lát, cô bừng tỉnh cười: “Vừa rồi lúc lắp ráp máy bay và ô tô, chị nhìn thấy em vẫn luôn nhìn đại sư huynh của chị đánh đàn ghi-ta. Em đến mượn đàn ghi-ta à?”
Chiêm Bằng:?!!
Trong vài tiết học vừa rồi, Chiêm Bằng liếc thấy đàn ghi-ta trong tay Quý Lâm Xuyên. Nghe Quý Lâm Xuyên đánh đàn ghi-ta cho các bạn nghe, cậu bé vô thức nhỏ giọng ngâm nga. Thế nhưng cậu bé không nghĩ hành động lén lút của mình, thế mà bị Tang Tiếu nhìn thấy! Tang Tiếu nói xong, cười nói với Quý Lâm Xuyên: “Đại sư huynh, em nói anh nghe, anh đàn bảy bài hát, cậu bé đều hát được hết. Em thấy cậu bé như một kho nhạc Trung di động đó.”
Chiêm Bằng:!!!
Chiêm Bằng không thể tin nổi trừng mắt nhìn Tang Tiếu. Cậu bé ngâm nga rất nhỏ, bạn học xung quanh không hề nghe thấy, chẳng lẽ chị Tang Tiếu mọc thêm ra một đôi tai nghe tiếng gió à?
“Kho nhạc Trung?” Trước đó Quý Lâm Xuyên chưa từng chú ý đến Chiêm Bằng, bây giờ nghe Tang Tiếu nói, anh nhìn Chiêm Bằng thêm vài lần: “Em đến mượn đàn ghi-ta à? Có hứng thú với âm nhạc?”
Chiêm Bằng vội xua tay: “Không, không, không.” Gia đình cậu bé nghèo như vậy, căn bản không thể chơi nhạc cụ đắt tiền như vậy. Hơn nữa, cha mẹ cậu bé nói có mấy người chơi âm nhạc có thể kiếm tiền? Phần lớn đều đói, nhà bọn họ không cho phép cậu bé tùy hứng.
Tang Tiếu mờ mịt: “Em không mượn đàn ghi-ta à? Lúc đó chị thấy ánh mắt của em sáng lên mà.”
Quý Lâm Xuyên mang đàn ghi-ta đến, cũng không phải vì anh thường dùng đàn ghi-ta. Trong kế hoạch ban đầu của Quý Lâm Xuyên, anh chuẩn bị trước khi rời đi tìm một đứa nhỏ có thiên phú âm nhạc để đàn ghi-ta lại cho đối phương. Vì vậy, Tang Tiếu mới nói chuyện mượn đàn ghi-ta với Quý Lâm Xuyên.
Nếu Quý Lâm Xuyên mang theo đàn ghi-ta anh thường dùng tới trường học, Tang Tiếu chắc chắn sẽ không mở miệng, nhà ai có thể cho đứa nhỏ bên ngoài mượn chứ?
“Em…” Chiêm Bằng cũng có chút hối hận vừa rồi cậu bé xua tay quá nhanh, một cơ hội có thể sờ đàn ghi-ta đã bị cậu làm mất. Nhưng nhớ đến mục đích ra ngoài của mình, vẻ mặt Chiêm Bằng đứng đắn, rất nghiêm túc nhìn Tang Tiếu: “Chị Tang Tiếu, em có một lá thư muốn đưa cho chị!”
Cậu bé đưa phong thư đã nắm rất lâu trong tay ra, hai tay đưa cho Tang Tiếu. Sau đó, cậu bé không nhìn Tang Tiếu nữa, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chị nói đúng, bây giờ em không có tư cách tự ti! Chờ sáu năm năm sau em có thể thi đậu đại học rồi e mới tự ti!”
Nói xong, Chiêm Bằng quay đầu bỏ chạy về phòng học.
Hiệu trưởng:?
Xong rồi! Toàn bộ trường học chỉ có một mình bà không hiểu tiếng lóng ‘tự ti’.
Tang Tiếu nhìn lá thư trong tay, đôi mắt hạnh hơi trợn tròn:
“Ngày Ba mươi tháng Mười một? Thư từ bảy tháng trước?”
“Bảy tháng trước?” Quý Kỳ Tây nghiêng đầu sang bên Tang Tiếu, liếc nhìn thư, lại nghĩ tới lời Chiêm Bằng vừa nói, biếng nhác cười nói: “Có thể cậu bé bị lời tự ti quá sớm của em thuyết phục rồi.” Chiêm Bằng có thể cũng giống Đại Đào và Hân Hân, trong nhà khó khăn, trước kia viết thư cũng không dám gửi qua bưu điện cho Tang Tiếu.
Tang Tiếu vuốt thẳng lá thư rồi bỏ vào trong túi: “Tối về xem.”
Hiệu trưởng tạm thời không hiểu câu ‘tự ti quá sớm’, nên cũng không xoắn xuýt nữa. Lúc dẫn bọn họ rời khỏi phòng học, bà chỉ vào căn tin giới thiệu: “Đúng rồi, lúc trước chúng ta nói về buổi chiếu phim buổi sáng mai, chúng tôi chuẩn bị chiếu phim ở căn-tin. Trước khi chiếu phim xếp bàn sang hai bên, các học sinh cầm theo ghế của mình ở bên trong xem là được.”
Vài ngày trước lúc mấy người Tang Tiếu đến trường học, hiệu trưởng đã từng hỏi thăm bọn họ về chuyện phát sóng phim "Đọ sức trên không".