*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cư dân mạng vốn cảm thấy có bốn là hết, thế nhưng, bây giờ họ lại nghe thêm một ngũ sư huynh nữa. Vả lại, Tang Tiếu còn đang chuẩn bị quà cho cái anh ngũ sư huynh không biết tên kia, có thể thấy được quan hệ giữa cả hai cũng rất tốt!
[Nhân tiện, mấy bà có nhớ đêm Giao thừa của Tang Tiếu không, ngoài bốn người nhóm Quý Lâm Xuyên ra, người thứ năm cũng có mặt trong bức ảnh chín tấm đấy, nhưng mặt anh ta bị dán giấy che mất tiêu.]
[À, không thể là người kia đâu, có người đào ra thân phận của anh ta từ lâu rồi, người bị dán giấy là người đại diện của Tang Tiếu đấy, ban ngày anh ta và Tang Tiếu còn bị một người tải video phỏng vấn cơ mà. Bây giờ, trên mạng có fan CP của hai người đó nhé, tên là Tiếu Tinh (PS: Nghe nói vì không tra được tên của người đại diện nên tạm thời lấy tên CP đó đấy.)]
[Cũng đúng, anh ta dẫn dắt Tang Tiếu hơn nửa năm nay, nếu thật sự là ngũ sư huynh thì họ đã sớm nhận nhau rồi, không thể kéo đến bây giờ được.]
Cư dân mạng không hề biết họ đã đi lướt qua sự thật rồi. Trong khi họ mải mê suy đoán thì Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn đã đi tới chỗ múa rối bóng.
Hiệu quả khi xem múa rối bóng vào ban ngày và buổi tối rất khác nhau. Tuy nhiên, dù bầu không khí vào ban ngày kém hơn nhưng khu chợ vẫn đông đúc và có rất nhiều người xem, đặc biệt là trẻ em vào góp vui, chúng cầm đồ ăn vặt, vừa ăn vừa tò mò xem màn biểu diễn trước mặt.
Đằng sau tấm vải trắng, có nhân vật và động vật được làm từ bìa cứng hoặc da thú. Dưới ánh sáng, chúng lộ ra những đường viền rõ ràng và màu sắc mơ hồ.
Chợ rất nhộn nhịp, còn múa rối bóng dường như tự tạo cho riêng mình một thế giới nhỏ.
Khi Tang Tiếu đến, đoàn múa rối bóng vừa kết thúc một màn biểu diễn. Không lâu sau, màn kế tiếp đã bắt đầu. Đầu tiên, một con rùa xanh sẫm xuất hiện sau màn trắng, ngay sau đó là một con thỏ trắng mắt đỏ xuất hiện trước mặt con rùa. Âm thanh giới thiệu màn trình diễn vang lên: “Rùa và Thỏ thi chạy.”
Câu chuyện cổ tích quen thuộc khiến các em nhỏ vỗ tay vui thích.
[Từ nhỏ tới lớn tôi chưa được xem múa rối bóng trực tiếp lần nào, có cơ hội cũng muốn xem thử.]
[Hiện nay múa rối bóng là di sản văn hóa phi vật thể rồi. Ngày xưa, TV và điện ảnh không phổ biến, mọi người xem múa rối bóng để thời gian, bây giờ không còn nhiều người xem múa rối bóng nữa.]
[Khoan hãy nói tới múa rối bóng, gánh hát cũng không lớn bằng lúc trước nữa, người xem Kinh kịch, Xuyên kịch, Việt kịch ngày càng ít.]
[Thú thực cái chương trình “Xin nhờ! Đại sư” này không tồi tẹo nào, suy cho cùng nó có thể ghi lại một vài ngành nghề thủ công truyền thống, như Tang Tiếu nói không phải cô ấy thu hình lại quá trình làm nhựa phong hương của bà Long sao? Tôi thấy rất hay nhé, cho dù bây giờ ít người học nhưng có tài liệu được lưu lại nhờ điện ảnh truyền hình thì những ngành nghề thủ công đó sẽ không đến nổi biến mất trong dòng chảy lịch sử đâu.]
Tang Tiếu tập trung nhìn đăm đăm vào màn trắng. Khi cô nhìn thấy thỏ nhảy hai ba cái tới trước đã bỏ xa rùa đen thì trong lòng rất sốt ruột cho rùa đen. Đồng thời, cô bỗng nhớ tới mình của ngày xưa, dù học ngày học đêm cũng không đuổi kịp sư huynh tỷ học thuộc cả chồng sách chỉ trong chớp nhoáng.
Dĩ nhiên, những chuyện đó đều đã qua. Trong thế giới hiện tại, ở những phương diện khác cô giỏi hơn khá nhiều người, đã là “cùi bắp” hạng trung rồi nha.
Sau một thời gian ngắn, thỏ tự cao tự đại ngủ thiếp dưới tán cây, còn rùa đen thong thả bò đi. Nó nhìn thấy thỏ, lại bò tiếp, rồi nó vượt qua thỏ.
Khoảnh khắc rùa đen vượt qua thỏ, Tang Tiếu kích động suýt nhảy dựng lên. Sau đó, cô cúi đầu nhìn xuống tay mình. Tang Tiếu nhớ đến lần cô bị xước ngón tay trong “Tốc độ cao lao về đích”, trên miếng băng keo dán miệng vết thương có hình rùa đen và thỏ do chính Quý Kỳ Tây vẽ.
Lúc ấy không cẩn thận suy ngẫm, giờ nhớ lại, Tang Tiếu mới giật mình hóa ra lúc ấy con rùa đen trên miếng băng keo đã dẫn trước thỏ rồi!
Thấy Tang Tiếu thất thần, Tịch Ngôn Vãn đưa tay vuốt mũi Tang Tiếu: “Tang Tiếu, em nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ...” Tang Tiếu nói được nửa chừng, chợt bật cười, giọng ngọt như tẩm mật ong: “Thì ra con rùa nhỏ em đây đã sớm vượt qua rất nhiều con thỏ rồi ạ!”
Tang Tiếu nói rồi, dựa vào vai Tịch Ngôn Vãn như đang làm nũng, vừa êm ái bổ sung: “Chỉ là sư huynh tỷ quá giỏi, em không dám yêu cầu xa vời có thể vượt qua anh chị, dẫu sao đừng để bị bỏ quá xa là được ạ.”
Cư dân mạng trong phòng livestream:...
Cô thua kém họ nhiều lắm à? Họ ngoài lĩnh vực của mình ra thì ở những mặt khác thoạt trông cô ghê gớm hơn họ đấy!
Tịch Ngôn Vãn hé môi, cúi đầu nhìn Tang Tiếu đang dựa vào vai mình, cuối cùng không nói gì cả. Chị lại nhìn lên màn trắng đằng trước, thấy con rùa đen nhỏ bé đang chầm chậm giành được quán quân, rồi khẽ buông tiếng thở dài.
Chị thật lòng muốn nói, rằng Tang Tiếu mới chính là chú thỏ kia, rằng các sư huynh tỷ này đây mới là rùa đen chậm chạp. Hơn nữa, điều khác biệt với “Rùa và Thỏ thi chạy” là bé thỏ nhỏ Tang Tiếu không kiêu ngạo, không tự đại và sẽ không dừng lại ngủ khi chưa tới đích, mà tập trung tinh thần xông tới trước. Trái lại, họ - những chú rùa chậm chạp - dẫu liều mình đuổi sát phía sau cũng khó thể vượt qua Tang Tiếu. Điều duy nhất họ có thể theo đuổi chính là không bị Tang Tiếu bỏ lại quá xa.
Giọng của người kể chuyện lại vang lên: “Chú rùa đen giành được giải nhất.”
“Bốp bốp bốp!”
Tang Tiếu và các bé nhỏ cùng vỗ tay. Những tràng pháo tay và tiếng hoan hô giòn giã xung quanh gánh múa rối bóng, làm mấy người ngồi sau lớp vải trắng nhìn nhau mỉm cười.
Dù trong thâm tâm họ hiểu có lẽ múa rối bóng sẽ không tồn tại được bao nhiêu năm và không biết khi nào thì sẽ không còn được kế thừa, nhưng họ vẫn chấp nhất và nghiêm túc coi trọng mỗi một buổi biểu diễn, chỉ cần có một người thích thì họ nhất định phải cho người đó xem được màn trình diễn hoàn hảo nhất.
Tang Tiếu thấy những người trong gánh múa rối bóng đang tạm thời nghỉ ngơi điều chỉnh, bèn quyết định dẫn nhân viên quay phim tới gần: “Ông bầu ơi, bây giờ ông có thời gian giải thích vài điều có liên quan đến múa rối bóng không ạ?”
Hỏi xong, Tang Tiếu vẫn nhớ không thể làm mất hình tượng đang đắp nặn nên cố ý thể hiện mình như một cô tiểu thư kiêu căng, hỏi một cách rất cao ngạo: “Tôi đang tham gia một show trực tiếp, ông không thể không nể mặt tôi trước ống kính đấy chứ?”
[Chỉ số ra vẻ: 5441/9999]
Cư dân mạng:...
Đồ trẻ con tìm đường chết! Rõ là cô mong muốn bầu gánh có thể ra giới thiệu về múa rối bóng, vậy mà cứ nói mấy lời chối tai! Người không biết vừa nhìn thấy thì đoán chừng họ sẽ nói cô đang ra lệnh cho bầu gánh đấy!!
“Livestream?” Bầu gánh vốn cũng đang nhìn Tang Tiếu, nghe vậy, bỗng chốc kinh hãi trợn tròn mắt, có thể thấy được làn da ngăm đen đang ửng đỏ, ông khó tin hỏi lại: “Có rất nhiều người đang xem hả?” Màn múa rối bóng của họ được truyền hình trực tiếp trên nền tảng sao?
Lúc nào Tang Tiếu cũng nhớ mình cần phải khoe khoang, nghe bầu gánh nói thế bèn hất cằm với vẻ vừa kiêu ngạo vừa tự tin: “Dĩ nhiên, có tôi và sư tỷ ở đây thì số lượng người xem sẽ rất nhiều rất nhiều vô cùng nhiều!”