*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.[Quỳ gối van xin công ty Thước Kiều tìm giáo viên dạy Tang Tiếu cách nói chuyện đi. Người ta hoặc là nói không làm, hoặc là làm mà không nói, còn Tang Tiếu thì hay rồi, đã làm còn nói, nhưng lại nói không ra hồn luôn! Tôi không phải fan mà nhìn còn sốt ruột thay cổ nè!]
[Bây giờ tôi giống một bà mẹ giận lòng vì con mình tào lao quá nè, thấy con nhà mình làm xong chuyện còn phải tự một câu mà tức cái lồng ghê á, chẳng thà con không làm thì hơn đấy!]
Tang Tiếu hoàn toàn không biết sự tức giận tràn lan của cư dân mạng trong phòng livestream, trái lại cô tự cảm thấy hài lòng, quả là cô rất có tiềm lực làm kiêu à nha!
Là trẻ con, suy nghĩ của Đậu Đậu không giống với người lớn. Cô bé cho rằng mình chắc hẳn rất đặc biệt, nếu không tại sao nhiều người vậy mà chị ấy chỉ giúp cô bé chứ, điều này chứng minh rằng cô bé dễ thương nhất trong lòng chị ấy!
“Cảm ơn chị ạ!” Đậu Đậu nhào tới ôm lấy Tang Tiếu, rồi cách khẩu trang hôn một cái thật kêu lên mặt Tang Tiếu để bày tỏ niềm vui thích: “Em thích chị lắm ạ! Chị đúng là chị gái xinh đẹp nhất!”
Vào lúc này, có lẽ người bình thường sẽ vô cùng hân hoan nhận lấy sự yêu thích từ cô bé nhỏ, nhưng Tang Tiếu bình thường ư?
Cư dân mạng không khỏi tự hỏi lòng.
Quả nhiên, Tang Tiếu không phụ thắc mắc của họ. Cô lùi lại không mảy may lần lữa, nhìn Đậu Đậu với vẻ đề phòng: “Chị sẽ không giúp em tô màu đâu nha, em có hôn một trăm cái cũng vô dụng thôi!” Cô còn mang khẩu trang mà dám khen cô đẹp nhất, vừa nhìn đã biết không chân thành rồi!
Đậu Đậu:...
Xem ra mình không hề dễ thương trong lòng chị ấy rồi QAQ.
[Chỉ số ra vẻ: 5410/9999]
Cư dân mạng:... Cô cứ ra sức tìm đường đi! Bọn tôi thật sự muốn dán băng keo lên miệng cô ghê đó!
Trước màn hình, thấy một rừng những bình luận bảo chỉ muốn dán băng kéo vào miệng cô trong phòng livestream, các Dâu Tằm lẳng lặng thả bàn tay đặt trên bàn phím ra. Một hồi lâu, họ lần lượt nở nụ cười tự tận đáy lòng.
Trước đây, cư dân mạng chỉ đánh giá Tang Tiếu qua một cụm từ thôi: Ra vẻ.
Hiện tại, vô hình trung cư dân mạng đã thay đổi cái nhìn, ấn tượng của họ với Tang Tiếu từ “ra vẻ” biến thành “sống khô khan đến mức không biết nói lời hay, cô khờ thật đấy!”.
Hầy.
Vàng thì sẽ luôn tỏa sáng, nét dễ thương của bé bi Tang Tiếu sớm hay muộn gì cũng sẽ được mọi người phát hiện ra thôi.
Trong phòng đạo diễn, đạo diễn thấy Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn thu dọn đồ và sửa soạn đưa nhân viên quay phim đi thăm chợ, do dự nhìn những nhân viên khác trong phòng: “Support mấy cậu tìm...”
Nhân viên B bước lên nửa bước, cúi xuống chỉ vào màn hình, cảm xúc trong mắt khó phân biệt rõ trông có vẻ hơi xót xa và có chút ưu sầu: “Đạo diễn, anh có thấy ba người bị chặn ở ngoài vòng không?”
Dứt lời, anh ta ngước lên nhìn thẳng vào ánh mắt dò hỏi của đạo diễn, gật đầu rất chắc nịch: “Họ là support bọn em tìm đến đấy ạ.”
Nửa tiếng trước, ai có thể ngờ rằng những người hỗ trợ họ tìm đến chẳng những không có đất dụng võ, mà còn bị các khách hàng nghiêm túc chặn bên ngoài chứ?
Đạo diễn im lặng hồi lâu, nghiêng đầu nhìn nhân viên B đang khống chế bình luận, dặn dò một cách sâu xa: “Cậu tranh thủ trà trộn vào làm quản lý trong fan club của Tang Tiếu đi.”
Nhân viên B:???
“Tang Tiếu ấy mà, khó lường lắm nha.” Đạo diễn nhìn lại Tang Tiếu trong màn hình như đang nhìn một viên kim cương lấp lánh: “Tang Tiếu tới chương trình của chúng ta, đầu tiên là mang nhà tài trợ vàng đến, bây giờ lại còn tiết kiệm được tiền support nữa! Có Tang Tiếu ở đây, chúng ta tiết kiệm được khối tiền chứ chẳng chơi!” Đạo diễn cảm thán xong, lại tiếp tục vỗ nhân viên B: “Đợi cậu vào làm quản lý đội tiếp viện, nhớ làm quen với đoàn đội của Tang Tiếu nhé, để mai mốt có chương trình khác bảo Tang Tiếu ưu tiên nghĩ tới Mật Đào TV của chúng ta trước.”
Nhân viên B:...
Ông đúng là phát huy bản chất keo kiệt đến mức tận cùng luôn mà.
Anh ta cố để nét mặt mình trông thật chân thành: “Những người làm quản lý trong fanclub cũng thường phải tốn tiền support đấy ạ, em...”
“Tôi sẽ trả cho nhóm cậu!” Đạo diễn vung tay lên: “Cậu cứ việc tranh cử chức quản lý đi! Đằng sau cậu có cả ê-kíp ‘Xin nhờ! Đại sư’ của Mật Đào TV bọn tôi chống lưng mà!”
Nhân viên B giơ tay lên đập tay thật vang với đạo diễn: “Đạo diễn, em bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ ạ!”
Năm phút sau, trong fanclub, một quản lý ngoi lên: “Các Dâu Tằm! Tôi vừa kéo được một khoản đầu tư! Chờ tháng sau Hành động ưng đen công chiếu, chúng ta bao hết cả rạp đi!”
Chỉ chốc lát sau, trong nhóm thảo luận kịch liệt.
Vì trên đường tới chợ, Tịch Ngôn Vãn đã nói với bà Long rằng khi bà và ông Ba bán xong hết đồ ăn thì về thẳng nhà luôn, không cần đợi các cô ở chợ, dù sao đi bộ về cũng chỉ mất nửa tiếng, chị và Tang Tiếu tản bộ về là được. Thế nên, sau khi bán hết tượng gỗ, Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn an tâm thoải mái dạo chơi ở chợ. Chẳng những nhân viên quay phim quay được vô số phim tài liệu về ngành nghề xưa cũ, mà cư dân mạng cũng nhìn thấy rất nhiều đồ thủ công ly kỳ và lạ lẫm, thậm chí có vài người ưng một số món đồ rồi trực tiếp đặt hàng ngay trên mạng.
Tang Tiếu tíu tít như chim sẻ nhỏ, nhìn gì cũng thấy mới lạ: “Quao, sư tỷ, chị nhìn kìa, váy đuôi ngựa đẹp quá đi, màu sắc tươi hơn nhuộm phong hương. Giỏ hoa ở hàng đồ tre trúc cũng xinh xắn nữa. Quao quao, giày vải hổ nhỏ đáng yêu thật nha.”
“Nếu em thích thì chúng ta cứ mua...” Tịch Ngôn Vãn thấy Tang Tiếu yêu thích, gần như bật thốt lên câu thích thì chúng ta cứ mua hết!
Nhưng chưa dứt câu, chị chợt nhớ đến hiện giờ hai người hoàn toàn không một xu dính túi, vì vậy chỉ đành không cam lòng im miệng. Tịch Ngôn Vãn, luôn bỏ tiền ra để mua niềm vui, hiếm khi lại không mua nổi niềm vui.
“Không cần mua đâu ạ, dẫn camera man đi quay cho khán giả trong phòng live thấy là được ạ.” Tang Tiếu kéo cánh tay Tịch Ngôn Vãn, suốt chặng đường quan sát đồ thủ công mỹ nghệ mới lạ ở chợ như váy đuôi ngựa, đồ thêu thổ cẩm của dân tộc Lê, nghề làm bún, tranh vẽ bằng đường,… phong phú khiến người ta hoa cả mắt.
Tịch Ngôn Vãn nhoẻn cười khi nghe A nói vậy: “Đúng rồi, đại bàng em làm trong quầy gốm Nha Châu ban nãy định tặng ai à?”
“Ngũ sư huynh ạ.” Tang Tiếu thấy đằng trước có biểu diễn múa rối bóng, bèn mau mắn kéo Tịch Ngôn Vãn đến xem: “Tháng sau là sinh nhật của ngũ sư huynh rồi, em vốn đang phân vân không biết tặng quà gì cho ảnh, thấy hàng gốm nên chợt nảy ra suy nghĩ làm một con đại bàng thôi ạ.”
Tang Tiếu nhớ lúc Quý Kỳ Tây chơi cánh tam giác, giữa hàng lông mày của anh điểm ý cười tự tin và phóng khoáng, thêm vào đó phong thái cũng sắc bén cởi mở, rất giống một con đại bàng nơi cuối chân trời không bị ràng buộc và không sợ hãi gió mưa.
Ừm.
Cô vừa dứt lời, không khỏi nhớ lại cảm giác của mình lúc làm đồ gốm. Khi ấy, có lẽ cô đã lây nhiễm sự tự tin luôn có của ngũ sư huynh, vì thế cô mới có thể vô cùng tự tin, không mảy may lo lắng sẽ thất bại dù chỉ lần đầu làm gốm.
Tịch Ngôn Vãn:...
Vào giờ phút này, Tịch Ngôn Vãn cực kỳ bức bối vì trong túi sạch bong, chẳng còn một xu, nếu không chị có thể bỏ tiền ra mua niềm vui rồi.
[????? Tui nghe lầm sao? Ngũ sư huynh?]
[Tang Tiếu có ngũ sư huynh khi nào vậy? Anh ta từ cái xó nào chui ra thế?]
[Lúc trước Tang Tiếu quen biết bốn sư huynh sư tỷ, khung cảnh lớn mạnh cỡ nào chứ. Một chương trình thực tế, một Weibo, một phòng live, một show thời trang, ngũ sư huynh lại lén la lén lút quen biết à? Không đủ ngầu hả!]
[Đã biết trong sư môn của Tang Tiếu có ca sĩ hàng top, Tam Kim ảnh hậu, ngôi sao Esport, người có quyền lực trong giới thời trang. Vậy xin hỏi, ngũ sư huynh là người tài trong ngành nào thế? Nói thật, bốn người trước đỉnh cao vậy, sư huynh thứ năm chắc xác suất tài giỏi cũng khá lớn nhỉ.]
[A a a a a a a! Tôi mặc kệ! Tôi mặc kệ! Khi nào Tang Tiếu mới đưa ngũ sư huynh của cô ra dạo một vòng vậy! Làm người ta ngứa tim ngứa gan hết sức!]
Thật ra, từ lâu dân mạng đã đoán được hai chuyện liên quan đến Tang Tiếu. Thứ nhất, tên đầy đủ của trò chơi mà Tang Tiếu chơi sư môn là gì, trước mắt rất có thể là hai trò [Tiên Duyên] hoặc đấu địa chủ. Thứ hai, Tang Tiếu có bao nhiêu sư huynh sư tỷ.